Nhớ em đến tận xương

Có rất nhiều câu trả lời cho một câu hỏi.
 
Cách giải thích tốt nhất chính là anh tự mình nói ra, không cần cô phải đóng cửa đề phòng.
 
Nhưng lời nói từ miệng cô, lại tăng thêm mấy phần câu dẫn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ trong chốc lát ánh mắt Quý Vân Hoài trở nên giận dữ, đặt ly giấy trong tay xuống: “Tôi đi trước đây.”
 
Vẫn như cũ là không thèm trả lời câu hỏi của cô.
 
Bạc Hạnh Nguyệt nhìn anh kéo cửa lên, không gian giao tiếp giữa hai người đột nhiên bị ngăn cách.
 
Ngày hôm sau, các chiến sĩ trong Đội không dễ mới có được một ngày nghỉ phép.
 
Tám giờ sáng, trong bệnh viện toả ra mùi nước sát trùng nhàn nhạt.
 
Bạc Hạnh Nguyệt thay áo blouse trắng, bắt đầu kiểm tra phòng bệnh như thường lệ.
 
Hộ sĩ đi ngang qua chào hỏi: “Chào buổi sáng bác sĩ Bạc.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gật đầu, miệng mỉm cười.
 
Đúng lúc đó Lữ Tư Như đi ngang qua cô, cô ta đeo khẩu trang ánh mắt lạnh lùng.
 
Sau khi xảy ra sự việc lần trước, tuy Bạc Hạnh Nguyệt không chủ động làm phiền cô ta, nhưng cũng không cảm thấy Lữ Tư Như sẽ giống như đèn cạn dầu.
 
Nếu như Lữ Tư Như gây ra thêm chuyện, Bạc Hạnh Nguyệt sẽ không rộng lượng mà tùy tiện tha cho cô ta nữa.
 
Khi kiểm tra phòng của thương binh hôm qua, hô hấp của Bạc Hạnh Nguyệt dừng lại, cô lại bắt gặp ánh mắt đó.
 
Một người đàn ông ngồi trên ghế trong phòng bệnh.
 
Dáng người thẳng, gương mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng.
 
Quý Vân Hoài mặc một áo khoác mỏng màu đen, vai rộng lưng chắc, chỉ ngồi im một chỗ thôi cũng đủ thu hút.
 
Bạc Hạnh Nguyệt gõ cửa rồi đi vào, ánh mắt nhìn về phía anh trong đội thương binh, hỏi thăm vài câu, giọng điệu vừa kiên nhẫn vừa nhẹ nhàng.
 
Làm cho các bệnh nhân đều cảm thấy ngượng ngùng, nói: “Bác sĩ Bạc, xin cảm ơn.”
 
Bạc Hạnh Nguyệt lịch sự đáp lời: “Không cần khách khí.”
 
Đuôi tóc hơi cong rũ xuống phía trước áo blouse trắng, nắng sớm xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi vào trong đôi mắt trong veo, sống động của cô.
 
Không còn bốc đồng của thời niên thiếu, hiện tại Bạc Hạnh Nguyệt vô cùng chuyên nghiệp trong lĩnh vực của mình, cô thật sự toả sáng.
 
Vẻ mặt Quý Vân Hoài không cảm xúc, khí chất lạnh lùng xa cách.
 
Trạng thái của hai người vẫn duy trì khoảng cách an toàn, không vượt qua ranh giới dù chỉ một chút.
 
Sau lưng có tiếng động của chốt vặn cửa.
 
Thịnh Khải Châu cầm hai túi hoa quả trong tay, mặc hoodie có mũ khiến cho anh ấy có chút dáng vẻ thiếu niên khác với ngày thường.
 
Anh ấy đóng cửa phòng bệnh, lớn tiếng nói: “Ồ, thật trùng hợp, đội trưởng Quý, bác sĩ Bạc, mọi người đều ở đây à...”
 
Rõ ràng là trùng hợp gặp nhau, nhưng câu nói của Thịnh Khải Châu lại giống như hai người ngầm hiểu lẫn nhau chọn gặp mặt ở đây.
 
Quý Vân Hoài đứng dậy, nhận lấy túi hoa quả trong tay anh ấy, không nói một lời.
 
Thịnh Khải Châu cầm quả táo đi rửa, lấy dao gọt vỏ rồi hỏi: “Bác sĩ Bạc, hôm nay cô muốn tham gia liên hoan cùng với chúng tôi hay không?”
 
Anh lại nói thêm: “Đội của anh Quý mời khách, sao lại không đến được, hình như Bác sĩ Phương cũng đến...”
 
Quả táo vừa gọt vỏ xong, anh ấy lại quên mất là gọi cho ai, trực tiếp cắn một miếng.
 
Đến khi nhận thức được, Thịnh Khải Châu mới hậm hực đưa cho mấy bệnh nhân trên giường bệnh, cười nói: “Huynh đệ, xíu nữa gọt cho cậu thêm một quả.”
 
Bạc Hạnh Nguyệt kéo tóc ra sau tai, không ngượng ngùng mà nói: “Được thôi.”
 
Sau khi gặp lại, cô chưa từng cố ý tránh mặt anh.
 
Thịnh Khải Châu quay sang phía Quý Vân Hoài làm mặt quỷ, có ý tranh công lao.
 
Phía sau suýt nữa vui đến tận trời: “Bác sĩ Bạc phóng khoáng, tôi thích…”
 
Quý Vân Hoài cười lạnh một tiếng, lông mày đen nhánh có chút lạnh lùng.
 
Thịnh Khải Châu hối hận vì lỡ lời, dứt khoát sửa lại lời nói của mình: “Tôi ngưỡng mộ Bác sĩ Bạc, không phải thích, Bác sĩ Bạc đừng hiểu lầm.”
 
Cậu ấy ngượng ngùng gãi đầu, thở phào một hơi, cảm thấy như gỡ được tảng đá trong lòng.
 
Bạc Hạnh Nguyệt không nói gì, lông mi dài rũ xuống, cất bút nước trong tay vào chiếc túi trước ngực.
 
Ánh chiều tà le lói, mây mù dày đặc.
 
Địa điểm bọn họ liên hoan là Thịnh Khải Châu đặt, bên cạnh một quán bán hàng.
 
Vừa ngồi xuống, mùi hương đồ nướng tỏa ra phà vào mặt.
 
Bởi vì là người quen của ông chủ, ông chủ còn cố ý cho bọn họ thêm hai chai bia, ân cần nói: “Các cậu cứ ăn uống thoải mái, nếu không đủ thì lại thêm, tôi nướng cho...”
 
Đàn ông trong bộ đội không nhiều quy củ, giản dị, chân thành.
 
Vì là nghỉ phép, ai ai cũng muốn rót rượu cho người khác, nên không cách nào trốn khỏi.
 
Phương Nhất Lãng đến sớm hơn cô, nhìn về phía vị trí bên cạnh mình, ân cần nói: “Bác sĩ Bạc, ngồi ở đây đi.”
 
Cởi áo blouse trắng, hôm nay cô mặc một chiếc váy xanh biếc kiểu pháp, dài đến đầu gối, đường cong đôi chân tinh tế, lộ ra mắt cá chân xinh đẹp.
 
Đèn trong quán hơi tối, bên trong ảm đạm, Bạc Hạnh Nguyệt vén tóc xõa trên vai, trông lười biếng nhưng xinh đẹp, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt vẫn vô cùng thu hút.
 
Quý Vân Hoài ngồi đối diện cô, ánh sáng đan xen, áo khoác màu đen kéo khóa cao, yết hầu lấp ló, chỉ có thể thấy đường cong quai hàm.
 
Ánh sáng chiếu vào áo khoác, nửa gương mặt anh được chiếu sáng, đắm chìm trong sắc chạng vạng của Bắc Cương.
 
Động tác ăn cơm của Quý Vân Hoài cũng không ngấu nghiến giống như người đàn ông khác, sạch sẽ gọn gàng, nhưng cũng rất nhã nhặn.
 
Thịnh Khải Châu nói: “Bác sĩ Bạc đừng khách khí, đừng bị những thằng nhãi ranh trong Đội dọa sợ, bọn họ lâu lắm rồi mới được nghỉ phép, mọi người vui vẻ là được.”
 
Dứt lời, ngô hướng minh đứng lên, khuôn mặt có chút men say đỏ hồng, hào sảng nói: “Nào, bác sĩ Bạc, chúng ta cũng uống một ly.”
 
Thịnh Khải Châu đi tới, thì thầm vào bên tay anh ấy: “Bác sĩ Bạc của chúng ta rất được hoan nghênh đó nha...”
 
Quý Vân Hoài lạnh lùng liếc mắt một cái, trong ánh mắt như có một tầng băng dày: “Ai là bác sĩ Bạc của mấy cậu?”
 
Giọng nói anh rất trầm, chắc chắn chỉ có người cùng bàn mới có thể nghe thấy.
 
“Sai rồi, tôi sai rồi, anh trai.”
 
Thịnh Khải Châu nhanh chóng tự phạt mình một chén, cười to lộ ra hai răng nanh: “Là bác sĩ Bạc của anh.”
 
Giọng điệu còn rất giống miệng lưỡi “Chó săn”.
 
Quý Vân Hoài cũng lười phản bác lại anh ấy: “...”
 
Anh cầm hộp sữa chua, đẩy ly bia đến chỗ của Phương Nhất Lãng, hờ hững giải thích: “Đổi đồ uống đi.”
 
Lúc đầu Ngô Hướng Minh cũng muốn không muốn làm khó Bạc Hạnh Nguyệt, nhìn thấy động tác bảo vệ vợ của Quý Vân Hoài, tấm tắc khen hai tiếng: “Đội trưởng Quý đây là bắt đầu bảo vệ rồi à?”
 
Sau đó, trên mặt vẫn giữ mãi nụ cười.
 
Cực kỳ giống fan cp.
 
Bác sĩ Phương.
 
Quý Vân Hoài bình thản gọi tên anh ấy, sắc mặt có chút tối sầm: “Uống một ly đi.”
 
Phương Nhất Lãng nhìn thấy ly bia trước mặt mình, có chút do dự, phản kháng nói: “Tôi, tửu lượng của tôi không được cao.”
 
Thịnh Khải Châu ho khan, nhíu mày ra hiệu: “Bàn này đã có Bác sĩ bà không uống bia rồi, chẳng lẽ bác sĩ Phương cũng uống sữa chua?”
 
Phương Nhất Lãng xem như bị bắt buộc.
 
Anh ấy gỡ mắt kiếng xuống, đứng lên chạm cốc với Quý Vân Hoài, giống như không ai chịu thua ai, một hơi uống sạch ly bia.
 
Quý Vân Hoài đặt ly xuống, đốt ngón tay ấn vào thành ly, nhìn có vẻ điêu luyện.
 
Bầu không khí giữa hai người không được coi là căng thẳng, cùng lắm thì Quý Vân Hòa đơn phương áp đảo.
 
Bạc Hạnh Nguyệt cắm ống hút vào hộp sữa chua, một chút màu trắng dính lên đôi môi hồng.
 
Lần trước Quý Vân Hoài nhìn trạng thái của cô ở pub đã biết là tửu lượng của cô không cao.
 
Nhớ không lầm thì hộp sữa chua này là loại mà lúc cô học cấp ba thường ăn.
 
Khi ăn vị không khác lắm, mọi người đứng lên chúc mừng kết quả huấn luyện, cô đứng giữa một đám đàn ông, giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn Đội trưởng Quý đã mời, sữa chua này tôi rất thích.”
 
Một câu mà chỉ có hai người mới hiểu.
 
Khoảnh khắc căng thẳng, Quý Vân Hoài đã kiềm chế lại được.
 
So về sức mạnh, Bạc Hạnh Nguyệt nhìn trong đám đàn ông, nếu Quý Vân Hoài xếp thứ hai, thì không ai xếp thứ nhất.
 
Phương Nhất Lãng đã bị người trong đội rót bia đến say khướt, anh ấy chống tay đứng lên, cố gắng lắm mới đứng vững.
 
“Bác sĩ Bạc...”
 
“Tôi, để tôi đưa cô về?” Khó khăn lắm mới nói được một câu, rồi đeo lại mắt kính đặt ở trên bàn.
 
Bạc hạnh nguyện trầm ngâm, đột nhiên cười: “Bác sĩ Phương đã như vậy rồi, vẫn nên tìm ai đưa anh về thì tốt hơn.”
 
Cả bàn lại cười.
 
Người giống như Bạc Hạnh Nguyệt, vừa mãnh liệt vừa uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như một cơn gió, đuổi theo là một chuyện, có thể nắm chắc hay không là một chuyện khác.
 
Sau khi từ chỗ ăn liên hoan trở về, bầu trời Bắc Cương cũng đã tối.
 
Cô không thích mùi thịt nướng dính trên người, quyết định đi tắm.
 
Đuôi tóc còn ướt, Bạc Hạnh Nguyệt lấy khăn bông choàng lên đỉnh đầu.
 
Ánh sáng trong trẻo ngoài cửa sổ, gió đêm phần phật.
 
Lại là một đêm mộng đẹp.
 
Ở bệnh viện làm việc hai ngày khiến cho người có chút mệt mỏi, so với phòng y tế, khám bệnh bình thường và kiểm tra phòng cũng đủ bận rộn.
 
Hai ngày nghỉ phép của bộ đội cũng kết thúc, Bạc Hạnh Nguyệt đi qua phòng y tế bên kia nghỉ ngơi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui