Nhớ em đến tận xương

Sáng sớm cùng ngày, cô bị tiếng điện thoại đánh thức.
 
Mắt Bạc Hạnh Nguyệt không mở nổi, với qua chiếc điện thoại ấn nút nghe.
 
Là điện thoại của đạo diễn quay video tuyên truyền, ông ấy thương lượng với cô: “Bác sĩ Bạc, do cần điều chỉnh tư liệu nên chúng tôi cần quay lại một số cảnh, chỉ cần mặc áo blouse trắng đến địa điểm chỉ định là được rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chuyện quay bù lại một số cảnh, cô cũng không để ý lắm, nói đồng ý.
 
Kết quả sau khi tới địa điểm, Bạc Hạnh Nguyệt bỗng nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
 
Lữ Tư Như cũng mặc áo blouse trắng giống như cô, không biết đang thương lượng cái gì với đạo diễn.
 
Đạo diễn vừa nói vừa cười cùng cô ấy, tâm trạng rất tốt.
 
Đạo diễn vẫn đeo mũ lưỡi trai, vẫy tay với cô: “Bác sĩ Bạc.”
 
Bạc Hạnh Nguyệt trầm mặc giây lát, vành môi thẳng băng, không nói lòng vòng: “Đạo diễn, cần phải quay lại cảnh nào?”
 
“Là như vậy, chúng tôi xem xét lại, thấy cô và Bác sĩ Lục quay chung mấy cảnh khá tốt, cho nên gọi cô qua, thay vì lúc đầu chỉ quay một người thì bây giờ đổi thành hai người.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đạo diễn nhíu mày vài giây, dò hỏi cô: “Cô thấy có vấn đề gì không?”
 
Lữ Tư Như khoanh tay lại, lông mày thả lỏng, giống như vô cùng đắc ý, ở trên cao nhìn xuống cô.
 
Tưởng rằng Bạc Hạnh Nguyệt sẽ nổi giận, không ngờ cô lại nhẹ nhàng đồng ý, không thèm nhìn Lữ Tư Như một cái.
 
Hai người đi đến trước camera, Lữ Tư Như kiềm chế, cười lạnh hai tiếng: “À, Bạc Hạnh Nguyệt, cậu có phải là nhờ quan hệ của đội trưởng Quý mới được tham gia quay phim không?”
 
Bạc Hạnh Nguyệt không để ý đến cô ấy, cười nhẹ hỏi lại: “Vậy sao?”
 
Lữ Tư Như tức giận, nói rõ ý mình: “Chuyện lần trước tớ xin lỗi rồi, cậu còn muốn như thế nào nữa?”
 
Tính tình Lữ Tư Như như công chúa, muốn người khác theo ý mình, khi làm sai chuyện, không quan tâm người khác có chấp nhận lời xin lỗi của mình hay không, cô ấy căn bản không cảm thấy việc mình làm là sai.
 
Đây mới là điểm mấu chốt.
 
Thấy sắc mặt của Bạc Hạnh Nguyệt không đổi, lời nói của Lữ Tư Như càng ngày càng quá đáng, càng vênh váo tự đắc: “Cậu không biết lúc cậu học y, sau lưng mọi người đã nói gì đâu? Ở cơ quan làm tình nhân của người khác còn chưa đủ, ở chỗ này lại còn câu dẫn đội trưởng Quý...”
 
Bạc Hạnh Nguyệt nghe không nổi nữa, ngắt lời cô ấy, đôi môi đỏ nở một nụ cười lạnh lẽo: “Có phải Quý Vân Hoài từ chối lời tỏ tình của cậu, cho nên cậu thẹn quá hóa giận sao?”
 
Câu nói này trực tiếp động đến nỗi đau trong tim Lữ Tư Như.
 
Từ đầu tới cuối, cô ta cảm thấy là Bạc Hạnh Nguyệt câu dẫn Quý Vân Hoài.
 
Mà chuyện mình tỏ tình thất bại, là do Bạc Hạnh Nguyệt cản trở.
 
Nói chuyện gì cũng được, nhưng lại nói đến chuyện khiến cô ta mất mặt, lại còn bị mọi người vây quanh hóng chuyện, là chuyện xấu hổ nhất cuộc đời cô ta.
 
Lữ Tư Như nắm chặt ngón tay như muốn ghim vào trong lòng bàn tay, đôi mắt giận dữ, không suy nghĩ mà lao tới.
 
Bạc Hạnh Nguyệt cũng không đoán được hành động của cô ta, lảo đảo mấy bước về sau, cố gắng dùng sức lực lôi cô ta ra.
 
Hai người lập tức dính lấy nhau, đều mặc áo blouse trắng, không phân biệt được ai với ai.
 
Trong đầu Bạc Hạnh Nguyệt chỉ có một ý nghĩ.
 
Lữ Tư Như điên rồi... 
 
Cô chỉ có thể dựa vào bản năng đánh trả và né tránh, thở mạnh làm cho lồng ngực phập phồng.
 
Người của tổ đạo diễn nhìn thấy cũng sửng sốt, một đám người không hiểu lý do gì mà đánh nhau, cuối cùng vẫn là đạo diễn chạy tới can ngăn.
 
Cuối cùng, hai người cũng bị tách ra.
 
Nhưng trò cười này không chỉ bị người trong đoàn phim nhìn thấy, mà bên cạnh lưới sắt là bộ đội đang huấn luyện.
 
Làm loạn ở bệnh viện thì thôi đi, Lữ Tư Như còn không biết chọn thời điểm, giống như muốn cá chết lưới rách với Bạc Hạnh Nguyệt, hết lần này đến lần khác cố tình chọn nơi có kỷ luật cao nhất.
 
Bạc Hạnh Nguyệt bây giờ đang công tác ở phòng y tế của bộ đội, chuyện này mà truyền đến tai cấp trên, chắc chắn gây hậu quả nghiêm trọng.
 
Đánh nhau xong, đầu tóc Lữ Tư Như rối bời, hốc mắt đỏ lên, giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống.
 
“Sao cậu lại đánh tớ.”
 
Lữ Tư Như khàn giọng tố cáo, khóc đến thở không ra hơi.
 
Đã gây sự trước mà trước mặt còn giả bộ đáng thương.
 
Bạc Hạnh Nguyệt lặng lẽ quay sang, chậm rãi vén tóc ra sau tai.
 
So với dấu bàn tay đỏ rực trên mặt Lữ Tư Như, thì trông cô khá bình thản.
 
Nếu như không xem lại đoạn video, mà chỉ nghe lời của Lữ Tư Như, ai cũng sẽ cho rằng là Bạc Hạnh Nguyệt coi thường người khác.
 
Ánh mắt Bạc Hạnh Nguyệt khiêu khích, trên người mang theo khí chất khiến cho người khác sợ hãi.
 
Lớn lên trong gia tộc có quyền thế, cô vô cùng được nuông chiều, nhưng chắc chắn không có tính tình xằng bậy, không phân biệt được đúng sai như Lữ Tư Như.
 
Bạc Hạnh Nguyệt lạnh giọng, từ tốn nói: “Tớ đánh cậu, thì sao?”
 
Đạo diễn nhìn camera vẫn luôn ghi hình, nghĩ thầm lần này xem như xong rồi... 
 
Bên kia, Quý Vân Hoài từ văn phòng Lệ Hướng Trạch đi ra.
 
Một cánh tay anh kẹp lấy nón bộ đội, bước đi vững chắc.
 
Thịnh Khải Châu cuối cùng cũng tìm được anh, gấp gáp đến đầu đầy mồ hôi, vội vàng báo cáo: “Không xong rồi, đội trưởng Quý.”
 
Quý Vân Hoài dừng bước, mở to mắt, thúc giục nói: “Có việc gì nói nhanh.”
 
Thịnh Khải Châu hắng giọng một cái, đứng nghiêm, trong mắt vô cùng lo lắng: “Bác sĩ Bạc và bác sĩ Lữ đánh nhau trong khu bộ đội.”
 
Quả nhiên, sau khi nghe được sự việc, Quý Vân Hoài ném nón trên tay cho anh ấy, vẻ mặt nghiêm trọng đi ra.
 
Thịnh Khải Châu cầm lấy nón bộ đội của anh, vội vàng chạy theo sau.
 
Chạy đến nơi, trò cười lúc nãy vừa mới kết thúc, nhân viên trong đoàn tản ra, anh chưa nhìn thấy hai người kia.
 
Nhưng tốc độ truyền tin vô cùng nhanh, chỉ một lát đã truyền tới văn phòng Lệ Hướng Trạch.
 
Trong một ngày mà Quý Vân Hoài đi tìm Lệ Hướng Trạch tới hai lần, đưa ra ý kiến.
 
Lệ Hướng Trạch ngồi trước bàn, đầu ngón tay gõ hai lần lên mặt bàn: “Ai gây sự trong quân khu đều phải chịu trách nhiệm.”
 
Quý Vân Hoài mặc đồng phục màu xanh quân đội, dáng người cao thẳng, ánh sáng ấm áp từ cửa sổ văn phòng chiếu vào khuôn mặt, nhưng không thể khiến vẻ mặt anh thả lỏng hơn.
 
“Tôi đảm bảo với ngài, không phải bác sĩ Bạc ra tay trước.”
 
“Vân Hoài.”
 
Lệ Hướng Trạch đốt điếu thuốc, chất vấn anh: “Dựa vào cái gì mà cậu bảo đảm với tôi? Hay là cậu có ý đồ riêng với người nhà?”
 
Quý Vân Hoài dùng đầu lưỡi chạm vào hàm dưới, gằn giọng nói từng chữ: “Tôi không có ý đồ riêng.”
 
Lệ Hướng Trạch cũng không muốn nói nhảm với anh, đối xử với anh như tất cả mọi người: “Chuẩn bị chống đẩy.”
 
Vai và lưng anh căng cứng, quai hàm cũng căng cứng, nghe được lệnh của Lệ Hướng Trạch, không nói hai lời, cúi sát sàn nhà của văn phòng, hai tay chống hai bên, bắt đầu chống đẩy hít đất.
 
Lệ Hướng Trạch cũng không phải có tâm địa độc ác, đưa tay đỡ trán, nói lời thật lòng: “Tôi đã xem hồ sơ của cô ấy, là cô gái lớn lên ở thành phố, xinh đẹp, sao có thể đi theo cậu để chịu khổ? Ngày nào cũng ở sa mạc, cát vàng cuồn cuộn, tôi sợ cậu bị người ta đùa giỡn mà không biết.”
 
Lệ Hướng Trạch nổi tiếng là ăn to nói lớn, huấn luyện uy nghiêm, nói năng nghiêm túc.
 
Có biệt danh “Diêm Vương quân khu”, ai gặp cũng sợ, mà Quý Vân Hoài lại ở chỗ này đứng bất động.
 
Trong lòng Lệ Hướng Trạch phiền muộn, trực tiếp dập tàn thuốc: “Ngài Vạn tổng cục tham mưu nói với tôi, cậu là người có trách nhiệm, là nhân tài bồi dưỡng. Bây giờ thi khỏi phải nói cậu là anh hùng khó tránh khỏi ải mỹ nhân...”
 
Một lúc lâu sau, ông ấy ngẩng mặt lên, để cho mồ hôi từ thái dương lăn xuống hai má rồi xuống đến cằm.
 
Quý Vân Hoài tiếp tục hít đất, ánh mắt kiên định, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm: “Ngài Lệ, cô ấy là bạn gái cũ của tôi.”
 
Lệ Hướng Trạch nhắm mắt lại, nặng nề thở dài.
 
Thái độ của ông ấy hận không thể rèn sắt thành thép, chỉ tay vào người anh, xoay người lại, chỉ nói một câu.
 
“Quý Vân Hoài, cậu được lắm.”
 
... 
 
Sau khi sự việc kết thúc, Bạc Hạnh Nguyệt vẫn quay về làm việc ở phòng y tế.
 
Lữ Tư Như bị lôi về bệnh viện, bị nhận lệnh phải dọn dẹp đồ đạc rời đi.
 
Cho đến chạng vạng tối, một chiến sĩ trong đội mới lén lút đi tìm cô, nói là Quý Vân Hoài chờ ở bên ngoài.
 
Vị trí hai người gặp mặt vẫn là rừng cây lần trước.
 
Quý Vân Hoài đứng cách đó không xa, một tay đút túi, ánh mắt trong như nước.
 
Bạc Hạnh Nguyệt không muốn chịu thua, bỗng nhiên cười khẽ: “Tìm tôi làm gì? Tôi không thể bị cô ta coi thường.”
 
Vừa mới nói xong, tiếng của Phương Nhất Lãng từ phòng y tế bên kia truyền tới: “Bác sĩ Bạc? Bác sĩ Bạc...”
 
Anh ấy dừng bước chân, khắp nơi không có ai, trống không, chỉ thấy bóng cây trong quân khu.
 
Kỳ lạ, rõ ràng anh ấy thấy người đi về hướng bên này, nháy mắt đã không thấy đâu.
 
Nghe được âm thanh, Bạc Hạnh Nguyệt có chút sợ hãi.
 
Giây tiếp theo, đã bị một người nắm chặt tay trốn vào sau cây đại thụ.
 
Ban đêm gió thổi lồng lộng, rét lạnh thấu xương.
 
Cô dựa lưng vào thân cây, làn da cọ vào vỏ cây vô cùng khó chịu.
 
Phương Nhất Lãng vẫn không từ bỏ, tiếng kêu càng lúc càng gần.
 
Xung quanh quá yên tĩnh, cảm giác lo lắng dâng trào, khắp người bị mất không chế.
 
Lông mi Bạc Hạnh Nguyệt run rẩy, đôi môi đỏ mấp máy, thở hổn hển.
 
Cuối cùng, anh không kìm được lo lắng trong lòng, thái dương co lại: “Đừng thở.”
 
Bạc Hạnh Nguyệt muốn nói là cô vừa hít vào một hơi, tại sao lại là thở rồi?
 
Ánh mắt lại liếc nhìn gương mặt như phủ một lớp tuyết của anh, giờ khắc này được ánh trăng chiếu sáng, trông vô cùng ôn nhu.
 
Cô thật sự bị chọc giận mà phá lên cười, chân mày cong cong giống như trăng non, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
 
“Quý Vân Hoài, có phải anh có chỗ nào không bình thường đúng không?”
 
Lời này rất giống lúc Bạc Hạnh Nguyệt mười sáu tuổi có thể hỏi, cô được mọi người nuông chiều, không ai làm gì được.
 
Quý Vân Hoài nhếch khóe môi lên, hai đầu lông mày như đang kiềm chế.
 
Bạc Hạnh Nguyệt đột nhiên hiểu được cái gì, không nhanh không chậm xích lại gần anh.
 
Đầu ngón tay hơi lạnh của cô lướt qua áo anh.
 
Bên dưới là cà vạt màu xanh oliu được thắt nghiêm chỉnh.
 
“Bạc Hạnh Nguyệt.”
 
Lời nói của anh trầm xuống, như là cảnh cáo.
 
Lúc đầu cô cũng là cố ý xông tới, không muốn chạm vào chỗ nào hết, nhưng Quý Vân Hoài hơi cúi người, ngón tay mảnh mai khẽ trượt xuống, vừa hay chạm vào yết hầu của người đàn ông.
 
Nhòn nhọn, lại còn nhấp nhô... 
 
Thực sự hấp dẫn.
 
Bên tai là tiếng tim đập vừa mạnh mẽ vừa ấm áp.
 
Hai mắt Bạc Hạnh Nguyệt chuyển động, nói ra tiếng lòng mình: “Đội trưởng Quý, tim anh đập nhanh quá.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui