Nhớ em đến tận xương

Anh dập điếu thuốc, động tác nhẹ nhàng lại mang theo một chút tàn nhẫn xen lẫn vẻ thờ ơ.
 
Đôi mày cau lại của Quý Vân Hoài nhanh chóng giãn ra, quai hàm nghiến chặt, cảm xúc trong mắt ẩn giấu dưới làn sương trắng mơ hồ.
 
Dù sao bọn họ cũng đã chia tay sáu năm nên dường như anh không có lý do gì để can thiệp vào cuộc sống của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không còn là chàng trai mười mấy tuổi nữa nên việc kiềm chế cảm xúc của mình không khó khăn gì.
 
Trời đêm vào mùa này có cảm giác mát mẻ hơn một chút, màu sắc tươi sáng đặc biệt bắt mắt trong màn đêm dày đặc.
 
Bạc Hạnh Nguyệt cảm thấy ly cocktail quá nồng nên không khỏi cảm thấy choáng váng, loạng choạng.
 
Tần Tranh vốn muốn giúp cô lại phát hiện có người đã tới trước mình một bước.
 
“Đứng vững không?” Anh nhướng mi, dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng hỏi.
 
Lúc này Bạc Hạnh Nguyệt mới nhận ra người trước mặt cô đã nhân lên thành vài hình ảnh, cô mơ hồ đáp lại.
 
Thịnh Khải Châu nhất thời không nói nên lời, lòng thầm nghĩ mới nãy còn giả vờ không quan tâm nhưng thực ra lúc cần có tính chiếm hữu thì cũng chẳng ít hơn chút nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Do hành động nghiêng một bên nên cổ váy của cô cũng nghiêng sang một bên để lộ ra đôi vai nhỏ nhắn trắng nõn, hai xương quai xanh như trăng lưỡi liềm nhỏ đến mức có thể cầm lấy bằng một tay.
 
Chẳng mấy chốc một bóng người cao lớn đã che đi hình ảnh đó.
 
Cô chớp chớp mi, đôi mắt trong veo, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: “Đưa áo khoác cho tôi.”
 
Âm thanh đó khiến trái tim cô như có dòng nước ấm chảy vào, nó bao bọc chặt lấy trái tim cô ngay lập tức.
 

Bạc Hạnh Nguyệt cảm thấy bản thân có thể là do hơi say nên đã mất đi chút khả năng phản ứng, cô vô thức làm theo những gì mình nghe được.
 
Chiếc áo bị giũ ra rồi khoác lên vai cô, nhìn chung cũng đã che đi làn da trắng như tuyết.
 
Quý Vân Hoài cúi đầu nhìn cô, cô gái nhỏ có mái tóc dài như thác nước, mặt đỏ bừng vì say, đôi mắt phân rõ lòng đen lòng trắng như chứa những giọt sương.
 
Người lái xe thay đã đến.
 
Chung Linh quan sát hồi lâu cuối cùng vẫn không hiểu rõ Quý Vân Hoài và Bạc Hạnh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì.
 
Cô ấy hắng giọng chào một câu: "Tạm biệt Tần công tử nhé. Khi nào có thời gian gặp lại sau."
 
Nói xong bèn đỡ Bạc Hạnh Nguyệt lên xe.
 
Quý Vân Hoài cũng nhìn sang, ánh mắt sâu lắng và sắc bén, tuy không nói một lời nhưng vẫn khiến người ta khó có thể lờ đi khí chất của anh.
 
Trước khi rời đi Chung Linh hạ cửa sổ xuống cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ giúp cậu chăm sóc tốt cho Mặt Trăng."
 
Thịnh Khải Châu đi về với anh, hai tay anh ấy chắp sau đầu liên tục khen ngợi: "Đội trưởng Quý, động tác khoác áo tuyên bố chủ quyền của anh ghê quá đấy!"
 
Quý Vân Hoài không nói gì, suy nghĩ của anh lại quay về mấy năm trước.
 
Nói đến những việc như tuyên bố chủ quyền thì trận đánh nhau đầu tiên trong đời anh là vì Bạc Hạnh Nguyệt.
 
Có tin đồn rằng Bạc Hạnh Nguyệt “ánh sáng của trường cấp ba" cũng có ngày có bạn trai.
 
Một ngày nọ khi tan học, đột nhiên có một nhóm người không biết chui từ đâu ra đứng bên ngoài trường chặn anh trong con hẻm sau giờ học.
 
“Cũng không biết cô ấy thích điểm nào ở cái thằng nghèo nàn này.” Điệu cười của chàng trai kia càng thêm càn rỡ, anh ta nắm lấy cổ áo đồng phục của anh rồi cảnh cáo: “Nghe cho rõ này, mày đang trèo cao đấy…"

 
Chàng trai nắm chặt hai tay thành nắm đấm, các khớp xương trắng nõn siết chặt phát ra âm thanh, đầu bị ấn lại, bả vai cũng bị va đập.
 
Có lẽ đã đạt đến điểm giới hạn nên chàng trai vốn ngoan ngoãn trong mắt mọi người đã nói ra những từ ngữ bẩn thỉu đầu tiên trong đời: "Mẹ mày, bớt chú ý tới bạn gái của tao đi."
 
Thịnh Khải Châu liếc nhìn vẻ mặt của anh rồi hỏi: "Anh vẫn chưa nói với bác sĩ Bạc về việc đi Bắc Cương phải không?"
 
Trước khi đi làm nhiệm vụ Quý Vân Hoài đã bị Vạn Tham mưu trưởng gọi đến nói rằng lần này anh sẽ dẫn đội Binh Đặc Chủng của họ đến miền bắc Tân Cương để tập huấn.
 
Việc đi xa hàng tháng trời là chuyện bình thường đối với họ.
 
Yết hầu của Quý Vân Hoài chậm rãi chuyển động, con mắt đen nhánh tràn đầy bất lực: "Chưa nói."
 
Nếu nói vài câu với cô lại giống như đang cố ý.
 
Gió lạnh thổi ngoài xe, những ngôi sao mờ dần.
 
Chung Linh bước xuống từ chiếc xe ấm áp, cô ấy ngáp một cái hỏi: "Sao đêm nay tớ luôn cảm thấy... Giữa cậu và Quý Vân Hoài có chuyện gì đó?"
 
Cô ấy ợ hơi, ngay cả hình tượng của mình cũng không quan tâm.
 
Bạc Hạnh Nguyệt dừng lại một chút rồi nói: "Có hả?"
 
“Đương nhiên là có.” Chung Linh là người ngoài nên có thể thấy rất rõ ràng: “Lúc cậu ta đi tới trên mặt như có dòng chữ “đừng chạm vào vợ tôi”…”
 
Đầu óc Bạc Hạnh Nguyệt trống rỗng trong vài giây, sau đó cô cười khúc khích: “Lần trước anh ấy bảo tớ không được “chơi” mình nữa.”
 
Sự sụp đổ lòng tin giữa con người là một điều khủng khiếp bởi vì không biết phải mất bao lâu để xây dựng lại sự tin tưởng đó.

 
Gương vỡ còn có thể lành nhưng trước khi lành lại thì vết nứt ấy nhất định sẽ đẩy hai người ra xa.
 
Chung Linh xoa đầu, cảm thấy đầu càng nhức hơn, não của cô ấy đã không thể suy nghĩ sáng suốt nữa.
 
"Quý Vân Hoài rất giỏi à? Buông bỏ anh ấy khó lắm sao?" Chung Linh bao che khuyết điểm cho người bạn thân nhất của mình và ôm cô vào lòng không buông ra. Quanh mũi của cô ấy tràn ngập mùi hương ngọt ngào của một cô gái: "Bạc đại tiểu thư của chúng ta xứng đáng được nhận những điều tốt đẹp nhất.”
 
Đột nhiên khung cảnh trên sân thượng của tòa nhà đang xây dở hiện ra trước mắt.
 
Giống như một chàng trai không sợ dòng chảy của thời gian.
 
Cô gái dựa vào lan can, giọng nói kiên quyết vang lên trong gió: “Quý Vân Hoài, cậu phải tin rằng chúng ta là tốt nhất.”
 
Ánh đèn phía trên đỉnh đầu quá chói, chắc là Chung Linh đi mua sắm mệt nên ngủ quên trên giường với cô.
 
Sáng sớm hôm sau, hai người ngủ lăn lóc.
 
Bạc Hạnh Nguyệt dậy sớm hơn một chút, cô biết Chung Linh ngủ dậy dễ gắt gỏng nên vén chăn, nhẹ nhàng đánh răng rửa mặt ở bồn rửa tay.
 
Mãi cho đến khi nghe thấy có người gõ cửa cô mới nhẹ nhàng mở cửa.
 
Người đàn ông ngoài cửa mặc một bộ vest lịch sự, thắt cà vạt thẳng, trên tay xách một chiếc cặp táp, nheo mắt cười trông rất hiền lành.
 
"Chú Liên, sao chú lại ở đây?" Bạc Hạnh Nguyệt sửng sốt, lâu như vậy không gặp vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
 
Bố của Liền Kỳ là Liền Cảnh Bình từng làm thư ký cho Bạc Diệu Chu nên mối quan hệ giữa hai gia đình luôn thân thiết.
 
Khi cô còn nhỏ Liền Cảnh Bình còn hay mua kẹo cho cô, có thể nói rằng ông ấy đã coi Bạc Hạnh Nguyệt như con gái ruột của mình.
 
Trong lòng Liền Cảnh Bình vẫn còn có một tảng đá treo lơ lửng, ông ấy trầm tư hồi lâu, sắc mặt không tốt lắm, nghiêm túc nói: "Bố cháu... Tình huống bên đó không tốt lắm, nếu như bây giờ cháu có thời gian thì đi xem thử nhé."
 
Dọc đường đi Bạc Hạnh Nguyệt vẫn im lặng, Liền Cảnh Bình cảm nhận được bầu không khí ảm đạm nên đã chủ động nói về những thay đổi gần đây ở Giang Thành.
 
Ông ấy nói một số tòa nhà cao tầng đã được xây dựng gần trường cấp ba nơi cô theo học. Trường cấp ba Giang Thành cũng mở rộng khuôn viên mới, hiện tại trường học ngày càng tốt hơn...

 
Nhìn thấy Bạc Hạnh Nguyệt nắm chặt đốt ngón tay không nói gì Liên Cảnh Bình đành im lặng thở dài, dùng lời lẽ khuyên nhủ cô: “Hạnh Nguyệt, hai năm nay bố cháu đã nghỉ hưu vì sức khỏe nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến cháu. Mâu thuẫn trong quá khứ giữa hai cha con nhất thời không thể giải quyết được nhưng bây giờ ông ấy đang bị bệnh, từ tận đáy lòng ông ấy muốn gặp lại cháu..."
 
Bạc Hạnh Nguyệt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ nhưng vẫn không nói gì về những lời này.
 
Viện điều dưỡng được bao bọc bởi núi sông, gió thổi nhẹ nhàng không khí ở ngoại ô trong lành hơn rất nhiều so với trung tâm thành phố.
 
Cách đó không xa, mặt nước trong đình giữa hồ gợn sóng, hoa sen trong ao đã qua mùa nở chỉ còn lại khung cảnh hoang tàn, hiu quạnh chỉ có từng đàn cá vui vẻ bơi lội trong ao nước lạnh giá.
 
Bạc Diệu Chu lấy một túi thức ăn cho cá cho cá ăn, nhìn thức ăn bị tranh hết rồi mới quay đi. Sau đó im lặng đứng như một pho tượng bị gió bão bao phủ.
 
Quả thực ông ấy đã già hơn rất nhiều, tóc ở hai bên đã chuyển màu bạc, nếp nhăn cũng xuất hiện. 
 
Liền Cảnh Bình nhắc đến rất đúng lúc: "Hạnh Nguyệt, đi đi, nói chuyện hẳn hoi với bố cháu đi."
 
Bạc Diệu Chu có thể coi là người từng trải qua sóng to gió lớn nhưng đây là lần đầu tiên ông ấy không biết phải nói gì trước mặt con gái mình, chỉ dùng giọng điệu chậm cháp nói: “Các món ăn đã làm xong rồi, vào ăn cơm trước rồi hẵng đi."
 
Nội thất trang trí bên trong biệt thự đơn giản mà trang nhã, trên bàn ăn có mấy món ăn như canh cá diếc và đậu phụ, rau xào, cháo bí đỏ và lúa mạch, tất cả đều là món ăn thanh đạm.
 
Cô đặt chiếc túi GUCCI nhỏ xuống, cũng không vội cầm đũa lên mà nói: “Dì Phương đâu, sao không thấy bà ta?”
 
Bạc Diệu Chu sợ bầu không khí căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện giữa hai cha con nên viện cớ nói: “Cô ấy có việc bận, không có ở nhà.”
 
"Con trở về là tốt rồi, những năm này hẳn là đã phải chịu không ít cực khổ." Bạc Diệu Chu nghiêm túc nói, hiển nhiên là có sự nhượng bộ.
 
Chuyện xảy ra lúc đó để lại hàng loạt hậu quả mà không ai có thể tưởng tượng được.
 
Đặc biệt là trong những năm cuối đời khi cơ thể không còn khỏe mạnh như trước, tâm trạng của Bạc Diệu Chu luôn luôn hối hận và tự trách mình, nghĩ rằng bản thân thực sự đã đối xử không đúng mực với con gái.
 
Bạc Hạnh Nguyệt đè nén sự giễu cợt trong mắt, lạnh lùng xa cách đáp lại: “Nhờ có bố mà mọi chuyện không đến nỗi tệ như vậy.”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận