Quả nhiên, ngay khi Lục Vận Phục đi ra ngoài, ánh mắt của nhóm thôn nữ đều nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, giống như nhìn thấy động vật quý hiếm nào đó, từ trên xuống dưới không ngừng dò xét, nhìn đến Lục Vận Phục sởn hết gai ốc, phía sau lưng lạnh lẽo, anh ta vẫy tay, gọi hai vệ sĩ cách đó không xa, ra lệnh cho hai người bảo vệ mình.
Hai anh em Ninh Tân Ninh Huy liếc mắt nhìn anh ta, không hẹn mà cùng khịt mũi.
Câu chửi thề của Lục Vận Phục còn chưa kịp phát ra, đã thấy Hàng Cẩm đi ra, anh ta liền đổi giọng: "Lát nữa hai người thay tôi bảo vệ Hàng tiểu thư.
"
Ninh Huy và Ninh Tân đồng thanh nói "À".
Chết tiệt, Lục Vận Phục giơ chân lên muốn đá, nhưng những thôn nữ xung quanh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào anh ta, cho nên anh ta đành phải nhẫn nại, muốn giữ hình tượng của một quý ông, trên mặt giả vờ tươi cười, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi nói: "Thấy không, đám phụ nữ lớn tuổi này sắp dùng mắt ăn thịt tôi rồi đấy, lát nữa nhớ để mắt tới tôi, đừng để phụ nữ đến gần tôi, ngoại trừ Hàng Cẩm.
"
Ninh Huy nói thẳng: "Hàng tiểu thư trừ phi mất trí nhớ mới muốn đến gần anh.
"
Ninh Tân gật đầu: "Anh ơi, đừng kích thích anh ta.
"
Lục Vận Phục: "! ! "
Hàng Cẩm phớt lờ bọn họ, đi ra ngoài gặp trợ lý, sau đó vẫy tay bảo công nhân dỡ đồ đạc xuống.
Khi trưởng thôn thấy đồ tiếp tế đã đến, ông biết những thứ này sẽ được phân phát cho các học sinh, vì vậy ông vội vàng đưa nhóm Hàng Cẩm đến trường học trong núi.
Chín năm trước, trường tiểu học trong núi đổ nát đã được hỗ trợ tài chính, đã thay đổi diện mạo, xây mới ba phòng học, còn có ký túc xá giáo viên và căng tin giản dị, mảnh đất trống bên ngoài còn được tận dụng làm sân bóng rổ, hiện giờ khung cầu đã sớm rỉ sắt, khung vạch sân cũng bị mài mòn, cũng không nhìn rõ trên đó vẽ gì.
"Hàng Cẩm, cậu ta có phải là học sinh mà em tài trợ không?" Lục Vận Phục cuối cùng cũng bắt được cơ hội hỏi Hàng Cẩm: "Quan hệ giữa hai người không tốt sao? Những người khác đều gọi em là chị, tại sao cậu ta không gọi?"
"Tôi không biết.
" Hàng Cẩm sờ sờ lớp sơn tường, một lớp tro trắng rơi ra, cô xoa xoa đầu ngón tay, quay đầu lại thì nhìn thấy bóng dáng của Trần Lâm đi theo trong đám đông, cậu lặng lẽ đi ở phía sau, trên tay ôm vật tư được mang xuống từ trong xe, cái hộp rất lớn, gần như che mặt cậu, nhưng cậu vẫn bước đi vững vàng, sống lưng thẳng tắp.
"Vậy tại sao em lại tài trợ cho cậu ta?" Lục Vận Phục hỏi: "Bởi vì cậu ta đẹp trai à? "
"Không phải.
" Hàng Cẩm thu hồi ánh mắt, "Ngẫu nhiên chọn thôi.
"
Nói là chọn ngẫu nhiên, nhưng thật ra không hề ngẫu nhiên.
Chín năm trước, lần đầu tiên Hàng Cẩm đến đây, Trần Lâm mười ba tuổi lúc đó không nắm tay cô, gọi ‘chị’ một cách trìu mến như những đứa trẻ khác, cậu chỉ đứng ở điểm xa nhất của đám đông, dùng ánh mắt vừa tò mò vừa phòng bị dò xét cô, cho đến khi cô chỉ vào cậu và nói với trợ lý bên cạnh: "Chọn cậu ta đi.
"