Nhớ Em - Thần Minh Kim Dạ Tưởng Nhĩ

Editor: Yang Hy.

Đặng Ngọc Liên bị đuổi ra ngoài, vừa đi vừa hùng hùng hổ hổ.

Cả nhà bà bây giờ rúc trong con hẻm nhỏ, nước bẩn không thoát ra ngoài nổi, cả con phố đều bốc lên mùi khó ngửi, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đôi giày thể thao nam.

Đặng Ngọc Liên nâng mắt, theo bản năng run rẩy, mông ngồi bẹp xuống đất.

Thiếu niên cười tủm tỉm ngồi xổm xuống, chậm rãi nhai kẹo cao su: "Mợ, mợ nhìn xem, sao lại rơi vào tình trạng này chứ?"

Đặng Ngọc Liên thấy cậu như thấy quỷ: "Nhất Minh, con buông tha cho chúng ta đi, mợ đã biết sai rồi, lúc ấy cầm tiền bồi thường của mẹ con, cũng đã trả toàn bộ cho con rồi. Con buông tha cho mợ, buông tha cho mợ đi."

Trì Nhất Minh cười nhạo: "Mợ nói cái gì vậy, tôi hiếu kính còn không kịp, sao lại hại mợ."

Thiếu niên vươn tay muốn đỡ bà ta.

Đặng Ngọc Liên tát tay cậu ta ra, bà thật sự không chịu nổi nữa, rống lên: "Tao biết tất cả đều là mày làm, mày cố ý mua nhà tao với giá cao, lại kêu người lừa Tiểu Nam, hiện tại tiền cũng không có, Tiểu Nam còn bị bắt đi. Trì Nhất Minh, mày là đồ quái vật tàn nhẫn độc ác!"

Trì Nhất Minh cười tủm tỉm nghe, chờ Đặng Ngọc Liên nói xong, cậu mới như suy tư gì đó mà gật gật đầu: "Thì ra bà biết, cũng không ngu như tôi nghĩ."

Đặng Ngọc Liên đương nhiên biết, bởi vì Trì Nhất Minh còn chẳng thèm gạt bà ta. Thậm chí tin tức của Trì Yếm cũng là Trì Nhất Minh để lộ ra, nhưng Đặng Ngọc Liên cùng đường cần phải đi thử một lần.

Đặng Ngọc Liên hung tợn trừng mắt: "Lão Triệu chính là cậu ruột của mày! Tiểu Nam cũng là em họ ruột của mày, Trì Nhất Minh, lương tâm của mày bị chó gặm rồi sao?"

Trì Nhất Minh không nhịn được, bật cười thành tiếng: "Bà nói đến lương tâm với tôi sao? Thứ bà không có, bà trông cậy vào tôi có? Cậu ruột của tôi, sau khi mẹ tôi xảy ra chuyện rồi chết, đến hỏi cũng chưa từng hỏi một câu, còn đứa em họ Triệu Nam này, không phải từ nhỏ đến lớn thích xem náo nhiệt của tôi nhất sao? Đồ đạc thà ném đi cho chó cũng không đưa cho tôi. Hơn nữa, còn mất công mợ dạy bảo tôi."

Đặng Ngọc Liên mất tự tin trong giây lát, cứng đờ nói: "Những việc này đều là hiểu lầm, cậu con vẫn rất thương con, em họ của con trước kia còn nhỏ không hiểu chuyện. Nhất Minh, xét trên quan hệ huyết thống, con tha cho chúng ta một con đường sống đi."

Trì Nhất Minh tiếc nuối nhìn bà ta: "Mợ quả nhiên là già rồi, lúc trẻ ác độc như vậy, sao già rồi lại thành bộ dáng uất ức thế này."

Đặng Ngọc Liên run rẩy, mấy năm nay sở dĩ tính tình bà bị mài mòn đến hết cũng là vì đã chịu khổ quá nhiều.

Triệu Tùng Thạch và bà vẫn mãi không tìm được việc, bịn họ chỉ có thể bán nhà. Tiền mới cầm trong tay chưa đến mấy ngày đã bị người ta lừa đi, Triệu Nam đến quán bar đi làm, vốn dĩ cho rằng tìm được một đối tượng không tồi, ai ngờ người nọ cũng là kẻ lừa đảo. Lừa tiền Triệu Nam không nói, còn nợ một khoản tiền lớn, chỉ tên nói họ để Triệu Nam trả nợ.

Nhà bọn họ làm gì có tiền, chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Nam bị mang đi.

Khoảng thời gian trước, cô con gái Lương Thiên Nhi mất tích từ lâu của Hồng Lệ Vân đã trở lại, Hồng Lệ Vân cảm kích đến cầu thần bái phật, đột nhiên có người nói với bà, đều là Trì Yếm giúp đỡ. Lòng Đặng Ngọc Liên tràn đầy khiếp sợ, lại bốc cháy lên hy vọng, nếu tên con hoang kia đã có thể giúp người ngoài, bà tốt xấu gì cũng thu lưu Trì Yếm mấy năm, dù sao cũng phải giúp một phen.


Không nghĩ tới bà lại bị tên con hoang kia đuổi ra ngoài.

Trì Nhất Minh thấy bà tinh thần hốt hoảng, liền biết người phụ nữ này hoàn toàn phế rồi, mục đích làm nhục Trì Yếm cũng không đạt được.

Trì Nhất Minh vẫn còn có tâm tư trêu đùa: "Bà nói thửu xem, lúc trước mà tốt với tôi hay anh ta một chút, hôm nay có phải đã không thê thảm thế này không?"

Đặng Ngọc Liên bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, giọng nói vừa nhỏ vừa sắc: "Cũng không thể trách tao, đều là tại bọn mày, đều là tại mày, mày vốn dĩ đã xấu xa từ trong xương cốt, tao quả thật không tốt với Trì Yếm, nhưng tao chưa từng đánh chửi mày. Trì Yếm cũng chưa đuổi tận giết tuyệt với tụi tao, chính là mày, Trì Nhất Minh, mày mới trời sinh đã xấu xa."

Vẻ tươi cười trên mặt Trì Nhất Minh dần dần biến mất, lạnh lùng mà nhìn bà ta.

Đặng Ngọc Liên hiển nhiên có chút điên cuồng, lải nhải nói: "Mày mới là ác quỷ, đồ mục nát, mẹ mày nói không chừng chính là bị mày nguyền rủa đến chết, đồ sao Tang Môn[1]..."

[1] Sao Tang Môn ý chỉ đem lại sự chết chóc, tang thương.

Trợ lý của Trì Nhất Minh ở xa xa nghe thấy, sắc mặt sầu đến phát khổ, hiện giờ nghe thấy những lời này của Đặng Ngọc Liên, ngay cả hắn cũng nhịn không được mà run rẩy.

Đối mặt với loại người vui buồn thất thường như Trì Nhất Minh, nói chuyện này để làm gì.

Trì Nhất Minh hơi nghiêng đầu: "Thật tiếc là tôi không thích những lời mà bà nói, sao Tang Môn chân chính phải là anh trai tôi. Nếu bà đến kỹ năng xin Trì Yếm hỗ trợ cũng không có, vậy thì cũng không còn giá trị nữa. Mợ không phải rất thương Tiểu Nam sao? Tôi đưa bà đi theo cô ta được không?"

Trong ngõ nhỏ vang lên một trận thét chói tai, người phụ nữ bị người ta kéo đi.

Trì Nhất Minh dựa vào đầu ngõ, hít một hơi thật sâu.

Không khí bẩn thỉu tranh nhau chui vào phổi, mang theo mùi tanh tưởi.

Trợ lý nơm nớp lo sợ đứng ở một bên.

"Có thuốc lá không? Đưa tôi một điếu."

Trợ lý Nghiêm Vịnh vội vàng lấy ra một điếu thuốc, châm lửa cho cậu ta.

Lần đầu tiên Trì Nhất Minh hút thuốc, cậu bị sặc đến ho khan, lại cười ha ha.

"Tâm tình tôi thật sự không tốt, Nghiêm Vịnh. Vì sao mọi người đều thích chỉ trích tôi, tôi làm sai cái gì sao?"

Nghiêm Vịnh cẩn thận nói: "Trì thiếu, bà ta đã điên rồi, ngài đừng nghe lời bà ta nói."


Trì Nhất Minh gật đầu: "Không sai, bà ta điên rồi."

Cậu ta đợi một điếu thuốc cháy hết, lại khôi phục tinh thần, hứng thú bừng bừng nói: "Vậy chúng ta đi tìm một người vừa tỉnh táo vừa đáng yêu chơi đi."

...

Trước khi Khương Tuệ trở lại trường, Trì Yếm gọi cô: "Tuệ Tuệ."

Khương Tuệ quay đầu lại, Trì Yếm hỏi cô: "Có sợ không?"

Cô ngẩn người, lắc đầu nói: "Không sợ." Cô biết anh chỉ rất nhiều chuyện, tỷ như vấn đề của Trì Nhất Minh còn chưa được giải quyết, dù anh cho người bảo vệ cô, nhưng sân trường lớn như vậy, xảy ra chuyện gì cũng có khả năng.

Nhưng cô không thể vì người khác mà cả đời đều trốn tránh cuộc sống.

Cô đứng dưới nắng sớm đầu hạ, nụ cười có chút ngọt ngào: "Trì Yếm, khi nào anh tới trường của em, em giới thiệu anh với bạn em."

Trái tim anh đập nhanh hơn hai nhịp, nhàn nhạt đáp: "Ừm."

Khương Tuệ nhìn anh một lúc lâu, đột nhiên cười lớn tiếng kêu: "Trì Yếm!"

Trì Yếm nhìn cô.

Giọng cô thanh thúy, nghiêm trang mà nói: "Trì Yếm tiên sinh, anh cảm thấy vui thì phải cười. Anh như thế này, có phải là không yêu em không?"

Khoé miệng Trì Yếm cong cong, giọng nói vẫn đạm mạc như cũ: "Tôi chưa có nói yêu em."

Khương Tuệ nhụt chí.

Cổng trường người đến người đi, thậm chí còn có vài người nhận ra cô là học muội Khương Tuệ, sinh viên năm nhất mới đến trường học đã có chút danh tiếng.

Dưới ánh mắt tò mò đánh giá của mọi người, cô lại chạy về ghế lái.

Cô gái nghiêm túc nhìn anh.

Trì Yếm không lảng tránh mà đón nhận ánh mắt trong vắt của cô, cô mỉm cười, mang theo sự ôn nhu và bao dung của cả mùa hè: "Không sao, vậy em sẽ yêu anh trước."


Ngón tay anh đột nhiên nắm chặt vô lăng, khoé miệng giật giật, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Nhưng mà ánh sáng lan toả khắp đáy mắt anh, tựa như mặt biển được rắc lên ánh sáng.

Anh cực lực duy trì bình tĩnh, để cho mình trông lạnh lùng uy nghiêm một chút.

Nhưng anh lại không biết, ý cười từ trong mắt anh chậm rãi chảy xuôi, chảy qua khóe mắt đuôi lông mày, cuối cùng ăn mòn đến khóe miệng, gần như không có gì có thể ngăn cản cảm xúc mãnh liệt như vậy. Anh cười.

Khương Tuệ thấy, cũng nhịn không được cong cong khóe miệng.

Trì Yếm dẫm xuống chân ga: "Vào trường đi."

Xe anh nhanh chóng biến mất, chờ anh đi rồi, Khương Tuệ liền bật cười, lần đầu tiên cô thấy Trì Yếm vui như vậy. Anh cực lực nhẫn nhịn, nhưng anh không biết mình căn bản là không nhịn được.

Anh đã làm những chuyện yêu cô, nhưng chữ yêu thì anh lại không chịu nói.

Anh sợ cô lừa dối mình.

Không sao, anh không nói, vậy thì để cô nói.

Khương Tuệ biết Trì Yếm vẫn luôn để ý đến cái gì, trên đời này không có ai yêu Trì Yếm, luôn đối với anh có yêu cầu, anh cảm thấy cô cũng như thế.

Anh quá mức kiên cường, sinh sống trên đời quả thực quá ngang ngược, chuyện mà Khương Tuệ có thể làm vì anh quá ít, nhưng để anh vui vẻ, Khương Tuệ cảm thấy mình vẫn có thể làm được.

Cuộc sống đối với Trì Yếm mà nói quá khổ, cô thêm chút đường, anh liền cực kỳ vui vẻ.

Trong lòng cô cũng cực kỳ mềm mại.

Sáng sớm tháng năm trong sân trường, những chú chim nhảy lên cành cây, hơi thở tràn đầy sức sống.

Khương Tuệ trở lại trường học, Trần Thục Quân là người vui mừng nhất.

Trần Thục Quân kéo cô, nhịn không được nói: "Tuệ Tuệ lần này cậu bị bệnh nghiêm trọng vậy sao? Đã khoẻ hơn chưa? Cậu nghỉ lâu như vậy, mọi người đều rất lo lắng, đặc biệt là các bạn trong CLB Kịch, cách hai ngày lại hỏi tớ chừng nào thì cậu trở về. Tớ gọi điện cậu cũng tắt máy, liên hệ không được làm tớ sốt ruột chết đi được."

Chuyện bên trường học hẳn là lúc trước Trì Nhất Minh xin nghỉ cho cô, cô trở về mọi người đều sôi nổi quan tâm sức khoẻ.

Khoảng thời gian trước Khương Tuệ quả thật cũng bị bệnh.

Cô cảm ơn từng người một, lại giải thích với Trần Thục Quân: "Di động của tớ rớt hỏng rồi, đã đổi sim mới, cái trước kia không có dùng nữa. Ngoại trừ bị bệnh, trong khoảng thời gian này cũng đã xảy ra một ít việc, không tiện giải thích lắm, nhưng hiện tại đã không sao rồi."

Trần Thục Quân cười tủm tỉm gật đầu: "Cậu trở về là được, giữa trưa chúng ta có thể ăn cơm cùng nhau."


Trần Thục Quân đưa bài ghi chép của mình cho Khương Tuệ: "Năm nhất không có nhiều tiết lắm, đó là bài ghi chép, cậu xem là có thể hiểu."

Khương Tuệ thật lòng cảm ơn thời niên thiếu đã quen biết được cô gái này, cô nhận lòng tốt của Trần Thục Quân, tan học giúp cô nàng mua một cái bánh kem nhỏ tinh xảo.

Khi bọn họ đến tiết đầu buổi chiều, phía sau đột nhiên náo nhiệt.

Có bạn học đang thảo luận: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Học tỷ Hà Nhạc năm hai, bạn trai chị ấy đến."

Có người kinh ngạc hỏi: "Là học tỷ Hà Nhạc khoa tâm lý học sao? Là người trong nhà rất có tiền á?"

Bạn nữ buôn chuyện gật đầu.

Sau đó lại nói tiếp: "Không phải Hà Nhạc thường xuyên đổi bạn trai sao? Lần này sao lại oanh động như vậy?"

"Lần này không giống." Nữ sinh kia nói, "Mấy hôm trước Hà Nhạc nói, bạn trai của chị ta là người thừa kế tập đoàn Định Viễn, con trai của người giầu nhất thành phố S."

Không nghĩ tới còn có dưa lớn như vậy, mọi người sôi nổi mở to hai mắt nhìn.

"Không phải giàu nhất thành phố R mà là thành phố S đó! Khó trách Hà Nhạc gặp người nào cũng thổi phồng bạn trai của mình, hận không thể để cả thiên hạ đều biết."

"Đây là lần đầu tiên bạn trai tới tìm chị ta."

Trần Thục Quân cảm thấy rất hứng thú, cô nàng nói với Khương Tuệ: "Không hiểu được cái người thừa kế kia trông như thế nào?"

Trong lòng Khương Tuệ đã hiểu rõ.

Cổ đông lớn nhất của tập đoàn Định Viễn có họ Trì, buổi sáng Trì Yếm còn bình tĩnh nhắc nhở cô, hơn nữa còn hỏi cô có sợ không, không nghĩ tới Trì Nhất Minh lại trắng trợn táo bạo như vậy.

Cô nhìn Trần Thục Quân, khẽ nhíu mày.

Có người kinh hô: "Bọn họ đang đi đến bên này."

"Ở đâu ở đâu?"

Mọi người nhìn thấy Hà Nhạc đuổi theo sau một nam sinh, chàng trai kia đội mũ đen, khóe miệng mang theo nụ cười ngả ngớn, đôi mắt đen láy.

Khi tới phòng học truyền thông của khoa Báo chí, cậu dừng chân.

Nam sinh dùng chân đá cửa hai lần, nhìn cô gái ngồi hàng ba, cười cười thương lượng: "Ra đây, đừng để tôi vào mời em."

Hà Nhạc cho rằng cậu tới tìm mình liền ngây ngẩn cả người, tất cả mọi người cũng ngẩn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận