Editor: Yang Hy.
Trì Yếm lái xe rời đi, Khương Tuệ lại về trong thôn, đội cứu hộ tìm suốt một ngày cũng không thu hoạch được gì, vẻ lo âu trên mặt bác cả ngày càng trầm trọng.
Kết quả là, đêm nay, có người trở lại.
Nơi xa xa, một bóng người cao gầy đạp lên màn đêm đi tới.
Không biết ai kinh hô một tiếng: “Có người trở lại!”
Đám người còn ở lại trong thôn sôi nổi lao tới, liền thấy Cao Quân.
Trên áo lông vũ của hắn dính đầy tuyết, toàn thân đều là bùn.
Tiểu minh tinh được tạo hình đẹp đẽ, giờ phút này đầu tóc tối tung như ổ gà, đầu gối cũng bị rách da, chật vật không chịu nổi, nhưng trong mắt hắn bùng lên một ngọn hỏa, tựa như bởi vì chấp niệm nào đó mà không bao giờ ngã xuống.
Có người cao giọng hô: “Là Cao Quân, Cao Quân đã trở lại.”
Mọi người chạy tới đỡ hắn, Cao Quân thấy đám người, rốt cuộc cũng đứng không vững nữa, lập tức ngã xuống, tay còn không quên bảo vệ phía sau.
Lúc này mọi người mới thấy, trên lưng hắn còn cõng một cô gái sắc mặt trắng bệch.
Bác cả run rẩy: “A Tuyết, A Tuyết của tôi.”
Lúc Cao Quân ngã, mọi người đều luống cuống tay chân, Khương Tuệ không chen vào đám người, cô chỉ đứng xa xa nhìn đôi tay đầy máu của Khương Tuyết, còn có sự bướng bỉnh và ngọn lửa u ám trong mắt Cao Quân.
Khương Tuệ từng nghe Khương Tuyết nói qua rất nhiều lần, Cao Quân không thích Khương Tuyết, còn nói cô không biết xấu hổ, cũng rất phiền chán Khương Tuyết, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh tượng này, lại không giống với những lời Khương Tuyết nói.
Trên núi lạnh bao nhiêu Khương Tuệ biết, con đường xuống núi dài bao lâu cô cũng rõ ràng, Cao Quân bị thương nặng như vậy, còn cõng Khương Tuyết xuống núi, loại nghị lực này vượt xa khả năng của người bình thường.
Hai người nhanh chóng được đưa đến bệnh viện để chữa trị, bác sĩ nói đôi tay Khương Tuyết suýt nữa đã phế, cũng may cứu giúp kịp thời, tình trạng của Cao Quân cũng không tốt lắm, trên người hắn nội thương ngoại thương đều nặng.
Bọn họ đang trị liệu, ngày hôm sau đội cứu hộ truyền ra một tin khác, nhân viên công tác mất tích rơi xuống sơn cốc, lúc tìm thấy hắn chỉ còn thừa một chút hơi thở.
Tống Địch cũng được tìm thấy, chẳng qua hắn ta tựa như càng xui xẻo hơn, rơi vào bẫy rập của dã thú, một chân bị đâm xuyên.
Chuyện thành ra như vậy, tổ tiết mục không thể làm nữa, còn phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.
Bác cả tức giận nói: “Lúc trước bọn họ lừa dối chúng ta! Tuy đang là Tết, nhưng bọn họ căn bản không báo cảnh sát, sợ truyền ra thì toàn bộ khoản đầu tư sẽ bị rút lại, vì thế đem tất cả mọi chuyện đẩy cho người khác, cũng may là bác và ba con báo cảnh sát, đội cứu hộ đã đến ngay lập tức.” Lúc ấy mọi người nghe thấy chuyện Khương Tuyết mất tích đều hoảng loạn, vì thế làm gì còn tâm trạng để ý đến người khác, cả đám người nhao nhao lên núi tìm người, kết quả là sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, tổ tiết mục bị mắng chết cũng không oan.
Cũng may hữu kinh vô hiểm[1], tất cả mọi người đều nhặt về một cái mạng.
[1] Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.
Năm mới đã trôi qua một cách oanh oanh liệt liệt, Khương Tuệ gần như mỗi ngày đều ở lại bệnh viện chăm sóc Khương Tuyết.
Sau đó Khương Tuệ mới biết được lúc ấy đã xảy ra chuyện gì, bọn họ còn xui xẻo hơn cô nhiều, trên núi Bành La có rất nhiều cây gỗ mục nát nhiều năm tuổi, trên núi thỉnh thoảng lại có đá lăn xuống nện vào thân gỗ mục, hoặc là bị đá nện trúng, hoặc là bị thân gỗ mục nát đè.
Lúc ấy trong ba người, Khương Tuyết phản ứng nhanh nhất, cô phát hiện ra có thứ không đúng, theo bản năng ôm lấy đầu Cao Quân.
Tư duy của cô gái này cực kỳ quái lạ, theo quan điểm của cô nàng, chỉ cần bảo vệ đầu thì dù thế nào cũng có thể sống, lúc đứng giữa ranh giới sinh tử, trong một khắc cô còn mắng Cao Quân trong lòng, ngay sau đó liền ôm lấy đầu người ta.
Người khác không làm được chuyện này, nhưng mà Khương Tuyết làm được.
Cao Quân trầm mặt xuống, trong lòng rùng mình, trở tay đẩy Khương Tuyết ra, đầu gỗ đánh vào lưng Cao Quân, hắn bị đè trên nền tuyết.
Cao Quân đẩy cô ra, Khương Tuyết vừa khóc vừa đào hố, dù thế nào cũng phải cứu Cao Quân.
Cô còn mắng: “Ai kêu cậu ghét bỏ đẩy tôi ra, đáng đời.”
Cao Quân gần như chưa thở được một hơi, đã hôn mê bất tỉnh như cô mong muốn.
Lúc Cao Quân tỉnh lại, nhân viên công tác kia đi tìm người cứu viện không trở về, mà trên người hắn là áo khoác của Khương Tuyết, cô tựa như không biết mệt mỏi mà muốn đào tuyết cứu hắn ra.
Cao Quân trầm mặt nói cô làm gì cũng vô dụng, Khương Tuyết dù thế nào cũng không nghe, hắn bị đè nặng không thể động đậy, đến khi Khương Tuyết thật sự cứu hắn ra, cô đã mệt đến một ngón tay cũng không nâng dậy nổi.
Cao Quân cõng cô đi xuống chân núi.
Khương Tuyết ăn quả táo mà Khương Tuệ gọt: “Em nói xem con người cậu ta có phải thích chịu tội không, một hai phải ghét bỏ đẩy chị ra, bị đè ép cho một bài học nhớ đời.”
Khương Tuệ cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng hình như lại đúng.
Cô nói: “Nhưng anh ta đã cõng chị xuống.”
Khương Tuyết ngoài cười nhưng trong không cười: “Chị biết, trên đường có tỉnh lại một lần, chị nói rằng chuyện đã như vậy, không bằng ở bên nhau đi.
Nhưng mà mẹ nó, cậu ta còn muốn làm minh tinh! Minh tinh cái quần què!”
Mẹ nó Cao Quân.
Khương Tuệ: Phụt.
Nửa sau của kỳ nghỉ đông, bởi vì thân thể Khương Tuyết chuyển biến tốt, cuối cùng cũng không ảm đảm nữa.
Khương Tuyết vốn là một người lạc quan, chuyện kia đã qua đi, cô nàng cũng không nhắc tới.
Lúc gần đến khai giảng, cô nàng hỏi Khương Tuệ: “Có phải em sắp thi đại học không?”
Khương Tuệ nói: “Vâng, tháng sáu năm nay.”
“Thời gian trôi qua thật nhanh, em đã trưởng thành rồi.” Khương Tuyết cảm thán nói.
…
Mùa xuân tháng ba, trung tâm thương mại bên ngoài trường Khương Tuệ cuối cùng cũng mở cửa.
Nhóm bạn cùng phòng của cô đều rất kích động, ngay cả khi mua không nổi, cả đám đều sôi nổi đi dạo một vòng.
Nhưng mà ngoài dự đoán chính là, không ít phú nhị đại ẩn hình ở Cửu Trung điên cuồng tiêu phí, trong lúc nhất thời việc kinh doanh của trung tâm thương mại rất tốt.
Đặc biệt là ngọc trai ba lớp, đặc biệt xinh đẹp.
Đảo Hoành Hà lấy ngọc không giết trai, nuôi mỗi một con trai đều phải mất rất nhiều tâm huyết.
Dù chúng không thể sản xuất ra ngọc, bọn họ cũng sẽ sắp xếp cho chúng một nơi rất tốt.
Lúc trước Trì Nhất Minh không thể thảo luận được lô ngọc trai này, không nghĩ tới Trì Yếm lại đem một phần hàng mẫu làm triển lãm ở trung tâm thương mại bên ngoài Cửu Trung.
Trì Yếm không có quảng cáo, chỉ là dần dần có được danh tiếng từ lời truyền miệng của các học sinh, anh đang chờ thời cơ đến.
Đảo Hoành Hà có ngọc trai tốt nhất trên thị trường, nhưng công nghệ gia công của bọn họ quá thô sơ, chỉ có thể trở thành nhà cung cấp lớn nhất, mà không phải thương nhân trực tiếp nhận lợi nhuận, Trì Yếm và Tam gia ý tưởng bất đồng, anh không muốn bán ngọc trai, anh muốn có thị trường của chính mình.
So với việc đem bán lô ngọc trai này đi, Trì Yếm cần đầu tư hơn vào phương diện thiết kế và chế tác.
…
Mấy năm nay thân thể Đoạn Thiên Hải ngày một kém, Đoạn Linh là người thừa kế duy nhất của ông ta, của cải vẫn tính là rất nhiều, mặc dù tiêu xài, cũng đủ cho cô ta dùng cả đời.
Đến năm nhất đại học Đoạn Linh không đi học nữa, cô ta trầm mê vào phẫu thuật thẫm mỹ và trang điểm, gần như bị dụ̶c̶ vọng mua sắm bao phủ.
Tháng ba Đoạn Linh đến trung tâm thương mại, cô ta bị kinh diễm bởi những viên ngọc trai vàng bên trong các tủ kính.
Cô ta nâng cằm: “Tôi muốn cái kia.”
Cô gái hướng dẫn mua sắm rất khó xử: “Sản phẩm đó không bán.”
Đoạn Linh: “Tôi trả gấp hai giá cả, như thế nào, mấy người không kiếm tiền sao? Biểu cảm này của cô là có ý gì, kêu người nói chuyện được đến đây nói với tôi.”
Nhân viên hướng dẫn mua sắm nhìn vệ sĩ bên người cô ta, không còn cách nào chỉ có thể đi kêu giám đốc.
Vụ việc này khá ồn ào, vốn dĩ trung tâm thương mại đã nhiều người, mọi người đều lặng lẽ xem náo nhiệt.
Bạn cùng phòng của Khương Tuệ, Đặng San nói: “Có lẽ chị ta cũng không thật sự muốn nó, chỉ là muốn thể hiện sự đặc biệt của mình thôi.”
Vương Lan cũng gật đầu tán đồng.
Lúc đầu Khương Tuệ không có nhận ra Đoạn Linh, cô ta phẫu thuật thẩm mỹ đến nghiện, khuôn mặt hiện giờ của Đoạn Linh cằm nhọn, cắt mí mắt, còn lót mũi bằng axit hyaluronic, một chút cũng không giống bộ dáng trước kia.
Là Đoạn Linh nhận ra Khương Tuệ trước.
Lúc trước Đoạn Linh kiêu căng nhưng tự ti, hiện giờ cô ta đã xinh đẹp, tuy nhiên loại biến đổi nhân tạo này dù đẹp nhưng lại cực kỳ giả tạo, có đôi khi cười một cái cũng cảm thấy cứng đờ.
Mấy năm nay Đoạn Linh cuối cùng cũng không còn tự ti, nhưng lúc nhìn thấy Khương Tuệ, đầu tiên là ngẩn người, sau đó sắc mặt rất khó xem.
Khương Tuệ vẫn là bộ dáng thanh xuân rực rỡ, đứng cùng với bọn học sinh, cột tóc đuôi ngựa vô cùng đơn giản, cuộc sống quá thuần túy đơn thuần.
Thế giới làm Khương Tuệ sạch sẽ thong dong, nhìn từ xa, cô ta liền biết Khương Tuệ sống rất thỏa mãn và hạnh phúc.
Giờ phút này trong một hoàn cảnh ầm ĩ như vậy, rõ ràng Đoạn Linh mới là vai chính, nhưng mà rất nhiều người lặng lẽ nhìn Khương Tuệ.
Nhân viên hướng dẫn mua sắm gọi giám đốc đến, Đoạn Linh giận dữ: “Bỏ đi!”
Cô ta mang theo bọn vệ sĩ rời đi, để lại nhân viên hướng dẫn mua sắm mặt đỏ lên.
Thật ra mục đích mà hôm nay Đoạn Linh đến đây không phải vì một viên ngọc trai, cô ta có thứ tốt gì mà chưa thấy qua đâu?
Đoạn Linh là vì ai, chính cô ta biết rõ.
Người đàn ông năm ấy đi theo bên người cô ta, trở thành con chó bị cô ta sai khiến, bây giờ đã thành một sự tồn tại mà cô ta trèo cao không nổi.
Toàn bộ thành phố R đều biết, người thừa kế của Tam gia cao ngạo lại lãnh đạm, dường như hiếm khi tung ra cành ôliu(*) cho người khác.
Đoạn Linh có chút không cam lòng.
(* Ý chỉ lấy lòng người nào đó, cho ai đó cơ hội.)
Đúng lúc này Trì Nhất Minh xuất hiện, cậu ta nói với Đoạn Linh: “Cô muốn ở bên anh ta, được thôi, tôi sẽ giúp cô.”
Đoạn Linh hoài nghi nhìn cậu ta, Trì Nhất Minh muốn làm cái gì?
Hiện giờ hai anh em Trì gia này, một người cô ta cũng không thể trêu vào.
Trì Nhất Minh nói: “Hai ngày nữa có một bữa tiệc rượu, là lão Trần làm, con người lão Trần tuy không đủ quyền thế, nhưng luận về tình người hiền lành, không ai tốt hơn ông ta, Trì Yếm sẽ đi, tôi cũng đi, đến lúc đó tôi giúp cô làm tấm thiệp mời, cô cũng đi.”
Cậu ta đánh giá bóng dáng Đoạn Linh, cảm thấy vẫn còn được.
Hai ngày nay, Trì Nhất Minh cuối cùng cũng đoán được tâm tư của Trì Yếm, với cậu ta mà nói, kiên quyết không thể để Trì Yếm phát triển, bằng không việc tạm thời không kinh doanh được chỉ là việc nhỏ, sau này Trì Yếm tự làm một mình, đời này Trì Nhất Minh nhất định sẽ không lấy được bất cứ viên ngọc nào ở đảo Hoành Hà.
Trì Yếm phải biết có bao nhiêu người bị thu hút đầu tư, anh nhất định sẽ đi.
Thứ tư trước khi xuất phát, Trì Nhất Minh thấy Khương Tuệ đang làm bài tập trong phòng học, cậu ta dựa vào cạnh cửa nhìn cô một lát.
Làn da của cô trắng nõn tinh tế, vào mùa xuân tháng ba, cô toả sáng như đoá hoa đào nhỏ.
Cậu ta cười một chút đi qua: “Này, tôi dẫn cậu đi xem náo nhiệt nhé?”
Khương Tuệ cảnh giác ngẩng đầu: “Không đi.”
Trì Nhất Minh: Ồ, hoa đào nhỏ trưởng thành đã có chút nóng nảy rồi.
“Cậu không hỏi là xem cái gì náo nhiệt sao, lòng hiếu kỳ đã chết rồi à Khương Tuệ?”
“Cái gì cũng không muốn biết.” Cô chậm rãi nói, tay dùng thước vẽ một đường thẳng.
Trì Nhất Minh cười ác ý, giữ đầu bút của cô lại: “Náo nhiệt chính là, xem anh tôi mất mặt.” Cậu ta nói từng câu từng chữ, “Cái loại người bình tĩnh tự giữ như anh ta, cảnh tượng này nhất định rất xuất sắc có phải không?”
Khương Tuệ ngơ ngác liếc nhìn cậu ta một cái, ánh mắt kỳ quái, đối với cô mà nói, cả hai đều rất khó hiểu, tất cả đều là bệnh tâm thần.
Nhưng mà Trì Nhất Minh không biết bị cái gì, cậu ta buộc Khương Tuệ phải đi.
Bây giờ cậu ta vô pháp vô thiên, gần như là nửa ép buộc kéo người ra khỏi trường.
Ở trên xe Trì Nhất Minh mới bắt đầu đổi tây trang, cậu ta chậm rãi cởi quần áo, đưa mắt nhìn Khương Tuệ.
Cô bỗng nhiên quay đầu, Trì Nhất Minh cười ha ha, cậu ta dùng đồng phục của mình che đầu cô lại, nhìn cô ở bên trong buồn bực giãy giụa.
“Không phải cậu không muốn xem sao? Tôi thành toàn cho cậu còn gì.” Nói xong cậu ta mặc áo sơmi, rồi lại mặc thêm áo khoác.
Khương Tuệ bị người kéo đi, đến khi đồng phục trên đầu cô bỗng nhiên bị lấy ra, để lộ khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt tức giận, nhìn màn hình trước mặt, chiếu vào mắt cô là tình cảnh trong một căn phòng.
Một cô gái mặc váy trắng, ngồi xổm ở trong góc phòng khóc.
Bóng dáng thật quen mắt, cô nhíu mày suy nghĩ một lát, sắc mặt chậm rãi thay đổi.
Trì Nhất Minh cong cong đôi mắt: “Nhìn một cái, có cảm thấy giống cậu không?”.