Editor: Yang Hy.
Lời nói của Trì Nhất Minh đã chứng thực suy đoán của Khương Tuệ, cô gái chỉ lộ ra bóng lưng kia mặc một cái váy trắng, tóc dài rối tung, đuôi tóc dưới vai hơi cong, liếc mắt một cái thật sự dễ dàng nhận nhầm thành Khương Tuệ.
Khương Tuệ nói: “Cậu đang chơi trò gì vậy?”
“Không phải đã nói rồi sao?” Trì Nhất Minh nói, “Dẫn cậu tới xem náo nhiệt, chờ một chút, trò hay rất nhanh sẽ mở màn.”
Trong tiệc rượu, Trì Yếm đang nói chuyện với lão Trần thì phát hiện có chỗ không đúng.
Khí nóng xông thẳng vào bụng, anh cau mày, mắt nhìn trong ly rượu.
Lão Trần tóc bạc lại không hề có cảm giác, cười tủm tỉm nói: “Năm đó tôi cũng từng gặp qua Nhạc Tam, con người ông ta tâm khí cao, cũng rất quyết đoán, nhưng khí thế quá mạnh mẽ, đây cũng không phải là chuyện tốt trong lĩnh vực kinh doanh.”
Trì Yếm nhìn như không chút để ý, hai chân bắt chéo, trong lòng rất bực bội, anh dựa vào ý chí cường đại để nhịn xuống.
Bình thường, ở địa bàn của anh, tất nhiên sẽ không xảy ra loại chuyện tầm thường này, nhưng lão Trần tuy có nhân mạch rộng, nhưng loại người hiền lành này thủ đoạn không mạnh bạo, rượu mang tới bị người ta đổi cũng không biết.
Trì Yếm nhíu mày, thấy Đoạn Linh ở cách đó không xa đang nâng ly với anh.
Đoạn Linh mặc một thân lễ phục đỏ tía, mỉm cười nhìn anh.
Lúc Trì Yếm trở về, anh tất nhiên đã thăm dò Đoạn gia hiện giờ, đáy mắt lạnh đi vài phần, trong mắt có chút huyết khí.
Trì Yếm không thể không ngắt lời lão Trần: “Tôi có chút không khoẻ, lần sau lại tâm sự với ngài tiếp.”
Lão Trần một chút cũng không ngại, vui tươi hớn hở nói: “Cậu cứ bận đi, người trẻ tuổi luôn có chuyện bận rộn không xong mà.”
Trì Yếm nhanh chóng đứng dậy, đến một cái liếc mắt nhìn Đoạn Linh cũng không có, đi thẳng đến nhà vệ sinh.
Nụ cười trên mặt Đoạn Linh cứng đờ, biến thành sự sỉ nhục và phẫn hận nồng đậm.
Cô ta cắn răng đi theo.
Trì Yếm đỡ trán, có chút choáng váng.
Đoạn Linh thật sự là một đứa ngu xuẩn không có đầu óc, hiện giờ đã là lúc nào? Dám công khai làm ra chuyện đổi rượu, Đoạn gia ở trong mắt Trì Yếm đã xong đời.
Trì Yếm chống hai tay lên bồn rửa tay, hơi thở dốc, anh nhìn chính mình trong gương, đôi mắt thanh lãnh nhiễm một chút dụ̶c̶ vọng, đầu đặc biệt choáng váng, hơi thở nóng rực.
Anh vặn vòi nước ra, liên tục dội nước lạnh, nhưng vẫn không thể xua tan cơn choáng váng và khô nóng, anh cau mày, vừa định vào phòng vệ sinh giải quyết một chút, thì một nhân viên phục vụ run rẩy gõ cửa nói: “Trì Yếm tiên sinh, cô Đoạn Linh kêu tôi nói với anh, cô ấy mang theo một cô gái tên Khương Tuệ lên lầu, cô Khương vẫn luôn giãy giụa.”
Cửa nhà vệ sinh bị kéo mở, một bóng người đi ra.
Nhân viên phục vụ lơ đãng nhìn vào đôi mắt anh, trong mắt Trì Yếm đều là tơ máu, nhìn qua không quá tỉnh táo.
Trì Yếm đẩy hắn ra, nhanh chóng đi lên lầu.
Đoạn Linh là kẻ điên đến thế nào, mấy năm anh đi theo cô ta đã quá rõ ràng.
Trì Yếm vừa mới rời đi, Đoạn Linh dẫm lên giày cao gót bước tới, cô ta không tiến vào nhà vệ sinh nam, nhìn thấy nhân viên phục vụ cười tủm tỉm đứng một bên, tức giận hỏi: “Vừa rồi có một người đàn ông tiến vào không?”
“Cô Đoạn Linh, nếu cô muốn tìm Trì tiên sinh, Trì thiếu nhà tôi nói, cô có thể lên lầu xem diễn.”
…
Trì Yếm thấy Khương Tuệ đang khóc, cổ chân cô bị một sợi xích khóa lại, thân thể run nhè nhẹ.
Anh cắn đầu lưỡi, đau đớn làm anh tỉnh táo một chút, Trì Yếm đi qua đó, khàn giọng nói: “Em đừng sợ, tôi cởi trói cho em.”
Cô gái kia quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt thanh tú.
Trên mặt cô ta đầy nước mắt, cũng có chút vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khó có thể cảm thấy, cô ta cúi đầu nhìn người đàn ông ngồi xổm xuống nghiên cứu dây xích.
Trên lầu, lúc Khương Tuệ nhìn thấy khuôn mặt của cô gái kia, không thể tin được nhìn Trì Nhất Minh.
“Cậu tìm Lương Thiên Nhi tới!”
Trì Nhất Minh nói: “Suỵt, nhỏ giọng thôi, tôi không điếc, nhưng cậu lớn tiếng như vậy, anh tôi cũng không nghe thấy.
Cậu không thấy anh ta đang say rượu ngồi xổm bên chân cô gái kia sao?”
Khương Tuệ bỗng nhiên đẩy Trì Nhất Minh ra, chạy thẳng xuống dưới lầu.
Trên mặt Trì Nhất Minh nháy mắt liền hiện lên vẻ tức giận: “Được, cậu có thể nhìn kỹ hơn.” Dù sao Khương Tuệ chạy xuống cũng phải tốn vài phút.
Dưới lầu, thân hình Trì Yếm lắc lư, trước mắt anh một mảnh choáng váng, gần như không có ngẩng đầu nhìn “Khương Tuệ”.
Anh run rẩy đưa tay ra, sau một lúc lâu mới cởi bỏ dây xích.
Lương Thiên Nhi nhớ lại những lời Trì Nhất Minh đã nói với mình, nhìn Trì Yếm với ánh mắt cực kỳ kích động.
Trì Nhất Minh nói Trì Yếm vẫn luôn yêu thầm cô ta, lúc còn nhỏ không có Khương Tuệ, Lương Thiên Nhi vẫn luôn là cô bé đẹp nhất đại viện.
Mấy năm nay Lương Thiên Nhi gần như hận chết Khương Tuệ, cô ta chưa từng nghĩ đến Trì Yếm tiên sinh hiện giờ, thời niên thiếu trong lòng đều là bóng hình của cô ta.
Lương Thiên Nhi đã nhiều năm không có dâng lên loại cảm xúc vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ ngượng ngùng thế này, lần cuối cùng có loại cảm xúc này là thời sơ trung yêu sớm.
Hơi thở của người đàn ông nóng rực, mồ hôi gần như làm ướt mái tóc đen trên trán.
Anh ngồi xổm bên người cô ta, thật sự là một cử chỉ đối với nữ thần.
Tình yêu và sự hư vinh trong lòng Lương Thiên Nhi nháy mắt bạo phát, cô ta đánh bạo, sờ vào tóc người đàn ông.
Trì Yếm không nhúc nhích.
Lương Thiên Nhi tim đập càng nhanh, cô ta hơi cong lưng, chạm vào mặt anh.
Nhiệt độ nóng bỏng, làm trái tim và thần trí cô ta lay động.
Anh bỗng nhiên nắm cổ tay cô ta, lòng bàn tay của người đàn ông nóng như bàn ủi, Trì Yếm thở dốc, bỗng nhiên đứng dậy, đẩy cô ta đến ven tường, Lương Thiên Nhi kinh hô một tiếng, bị anh ôm vào trong vòng tay.
Hormone của người đàn ông làm cô có chút mềm nhũn, cô ta e lệ ngượng ngùng nhìn Trì Yếm, trong mắt anh đều là tơ máu, hơi thở nặng nề đến dọa người.
“Tuệ Tuệ.” Anh cầm lòng không đậu khàn giọng kêu, “Tuệ Tuệ…”
Lương Thiên Nhi sửng sốt một lúc lâu.
Cô ta thấy ái dục trong mắt anh dần dày đặc, cuối cùng cũng phản ứng được anh vừa kêu ai.
Khuôn mặt Lương Thiên Nhi từ hồng biến thành trắng, Khương Tuệ!
Ánh mắt Lương Thiên Nhi chợt u ám, cô ta duỗi tay cởi áo người đàn ông.
Khương Tuệ thì Khương Tuệ, dù cho đã phản ứng lại, nhưng bộ dáng quỳ dưới váy vừa rồi của Trì Yếm, làm con tim cô ta loạn nhịp, một Trì Yếm kiêu ngạo, cũng từng có loại si mê cùng hèn mọn này.
Tay cô ta nới lỏng cà vạt, anh không nhúc nhích, chỉ khẽ nhíu mày, tựa như cực kỳ khó chịu.
Lương Thiên Nhi đánh bạo, cởi tây trang của anh.
Trì Yếm tỉnh táo lại một chút, bóng người trước mặt mơ mơ hồ hồ, nhìn không rõ dáng vẻ, nhưng trên người cô ta đều là hương vị của Khương Tuệ.
Trong lòng anh lạnh ngắt, Khương Tuệ sẽ không cởi áo anh.
Đôi mắt vẩn đục chợt lạnh đi một phần, vừa muốn đẩy Lương Thiên Nhi ra, một giọng nói vang lên từ phía sau: “Trì Yếm!”
Trì Yếm hoàn toàn lấy lại tinh thần, một phen đẩy Lương Thiên Nhi ra, quay đầu nhìn Khương Tuệ.
Khương Tuệ trừng lớn đôi mắt.
Trì Yếm quần áo hỗn độn, trong mắt che kín tơ máu, mang theo ái dục làm cho người ta sợ hãi nhìn thẳng vào cô.
Thời niên thiếu, phong khinh vân đạm, không thể thấy được một chút tình cảm, nhưng tại một khắc này lại phát huy tới cực hạn, toàn bộ bị mở ra trước mặt cô.
Trước đây vô số lần không chắc chắn, nhưng lần này, cô hoàn toàn xác định.
Khương Tuệ gần như sợ tới mức lui về sau một bước, nhưng trong nháy mắt cô nhớ tới mình đến đây để hỗ trợ.
Cô cắn răng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt làm da đầu người ta tê dại của Trì Yếm, cô duỗi tay kéo anh: “Anh mau đi thôi, em trai của anh không có ý tốt, chắc là một lát nữa sẽ đưa người tới.”
Khương Tuệ đoán không sai, ánh mắt oán độc của Đoạn Linh từ xa nhìn bọn họ, ở một chỗ xa hơn một chút, có người “Nhiệt tình” mời khách lên lầu xem tranh của Picasso.
Khương Tuệ mới chạm vào Trì Yếm, anh liền trở tay nắm chặt cổ tay cô.
Khương Tuệ tê rần, cô vỗ vỗ mu bàn tay anh: “Buông tay Trì Yếm, còn không đi anh muốn xong đời sao?”
Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô, sau một lúc lâu mới thở dốc tới gần cổ cô: “Ừm.”
Khương Tuệ tức giận không nhẹ, trên lầu có một tên tâm thần xem kịch vui, dưới lầu lại có một kẻ điên thần chí không rõ, cô nói: “Xe anh ở đâu?”
Loại biệt thự cao cấp này, trên lầu cũng có thang máy, vừa rồi Trì Nhất Minh đã dẫn cô lên như vậy, Khương Tuệ đỡ Trì Yếm, thật vất vả đi vào thang máy.
Trì Nhất Minh chạy xuống, tình cảnh này không giống với những gì cậu ta dự đoán, rõ ràng là Khương Tuệ nên sợ anh ta rồi thất vọng rời đi, sau đó đoàn người lão Trần sẽ thấy Trì Yếm và Lương Thiên Nhi “Làm loạn”, nhóm người lão Trần có để ý hay không cũng không quan trọng, ít nhất là vị Tam gia kia, nó sẽ là hạt cát trong mắt không thể xoa đi.
Trì Nhất Minh thở ra một hơi rồi đá Lương Thiên Nhi một cước, âm trầm nói: “Đồ phế vật!”
Lương Thiên Nhi hét lên một tiếng, ngã trên mặt đất.
Trì Nhất Minh hít một hơi thật sâu, không có để tâm đến Lương Thiên Nhi đang nằm trên mặt đất, cậu ta biết lần này đã thất bại ở chỗ nào.
Không phải bởi vì cậu ta cuồng vọng tự đại, mà là bởi vì đã quá nhân từ nương tay.
Đối với Trì Nhất Minh mà nói, Trì Yếm chỉ cần làm anh trai của cậu một ngày, cậu ta sẽ không dùng loại thủ đoạn dơ bẩn như vậy để đối phó với Trì Yếm.
Cho nên cậu ta cũng kêu Đoạn Linh lên đây, có Đoạn Linh ở đó, ít nhất Trì Yếm và Lương Thiên Nhi sẽ không xảy ra chuyện gì.
Trì Nhất Minh cần Trì Yếm phải thất bại, nhưng cậu vẫn nhớ rõ ý nghĩ của mình từ nhỏ.
Cậu ta hận Trì Yếm một cách rất mâu thuẫn, nhìn thấy anh vì đứa em trai xấu xa của mình mà dốc sức làm việc ăn không đủ no, hèn mọn đến không có tôn nghiêm, cậu ta lại hy vọng Trì Yếm có thể đứng lên, đường đường chính chính mà tồn tại thật sạch sẽ.
…
Khương Tuệ thật cẩn thận mở miệng: “Xe của anh để đâu?” Lúc đi tới cửa sau, Khương Tuệ tất nhiên không tìm thấy xe Trì Yếm, hiện tại trạng thái của cô quả thực là “Như đứng đống lửa, như ngồi đống than”, nhìn cũng không dám nhìn biểu cảm của Trì Yếm.
Trì Yếm không mở miệng, nhưng mà gần đó rất nhanh liền có người chào đón: “Ông chủ, anh không sao chứ.”
Khương Tuệ nhẹ nhàng thở ra, cũng may người của Trì Yếm ở khắp nơi, chỉ một lát sau cô liền thấy có người lái xe tới.
Thuỷ Dương ngồi trên xe.
Thủy Dương không phát hiện ra ông chủ của mình từ cái nhìn đầu tiên, mà nhìn thấy một cô bé nhỏ nhắn.
Khương Tuệ còn mặc đồng phục, tóc đuôi ngựa lộn xộn, có loại ngốc manh xấu hổ lại buồn bực.
Thủy Dương nhìn xong liền nhịn không được cười lên một tiếng, sau đó hắn thấy ông chủ của mình.
Trì Yếm mồ hôi đầy trán, đang nắm cổ tay Khương Tuệ không buông.
Khương Tuệ lúng túng nói: “Anh mau buông tay, lên xe!”
Trì Yếm như là si ngốc, gắt gao nhìn cô chằm chằm, như muốn nhìn ra một cái lỗ trên người cô.
Thủy Dương nhíu mày nhìn Trì Yếm: “Ông chủ hình như có gì đó không đúng, cô Khương, cô cũng phải rời khỏi chỗ này, cùng lên xe đi.” Chủ yếu là không ai dám cường ngạnh kéo Trì Yếm ra.
Khương Tuệ không có lựa chọn, đành phải lên xe.
Cô ngồi đến đoan đoan chính chính, đầu cũng không dám nghiêng một chút, ngay sau đó, Trì Yếm nắm mặt cô xoay qua.
Trong mắt cô phản chiếu ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ xe, còn có tình cảm che trời lấp đất trong mắt anh.
Tình cảm này rõ ràng được che đậy tốt như vậy, như là cơn lũ vẫn luôn bị đê đập chặn lại, nhưng một khi cánh cửa mở ra, lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi hít thở không thông.
Hơi thở của anh nặng nề, cánh môi mím chặt.
Khương Tuệ hoảng loạn vươn ngón tay ra chống lên trán anh: “Anh đang không tỉnh táo, đừng đến gần nữa.”
Trong mắt anh ảm đạm đi một phần, lùi lại một chút.
Thủy Dương nhìn từ kính chiếu hậu, không biết vì sao, vừa nhìn thấy Khương Tuệ và Trì Yếm ngồi cùng nhau, hắn lại cảm thấy Trì Yếm thật sự quá đáng thương.
Thủy Dương lái xe tới nhà Trì Yếm, hắn cũng không nói lời nào, chờ Khương Tuệ và Trì Yếm xuống xe, hắn đạp mạnh vào chân ga, xe rời đi như bắn cung tên.
Để lại Trì Yếm và Khương Tuệ đứng dưới đèn đường.
Thủy Dương thấy biểu tình mờ mịt ngây ngốc của Khương Tuệ nhìn theo xe, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi sương sương.
Nhưng mà không còn biện pháp, ai kêu ông chủ của hắn không phải Nhạc Tam mà là Trì Yếm làm chi.
¯_( ಥ ‿ ಥ ) _/¯
Bóng đêm lạnh như nước.
Khương Tuệ nhìn người đàn ông bên cạnh, anh dời ánh mắt đi, không hề nhìn cô, giống như động tác cự tuyệt của cô vừa rồi làm anh cực kỳ nan kham[1], bàn tay nắm chặt cổ tay Khương Tuệ cũng buông lỏng ra.
[1] Nan kham: Khó lòng chịu đựng nổi.
Khương Tuệ đã từng không muốn để tâm đến bất cứ chuyện gì của hai anh em Trì gia.
Nhưng mà người đàn ông phẫn nộ lại nan kham trước mắt này, trước đó không lâu đã nhảy xuống động đá vào đêm đông giá tuyết ấy.
Cô kéo kéo tay áo anh, nhẹ giọng nói: “Đừng nóng giận, em xin lỗi, em bị dọa sợ.”
Anh cắn răng.
Khương Tuệ lại nói: “Là em không tốt, về nhà trước nhé, em mời bác sĩ cho anh được không?” Cô không xác định được, kiểu dỗ dành như Tôn Tiểu Uy này có tác dụng với Trì Yếm hay không.
Trì Yếm xoay người rời đi, anh không quan tâm đến cô, đi thẳng về phía căn nhà.
Khương Tuệ theo sau, phát hiện cửa nhà không đóng, một học sinh cao trung như cô, cũng không biết đây là đâu, di động lại không có, đành phải đi vào.
Trì Yếm chật vật ngã vào cửa phòng tắm, quần áo của anh lộn xộn, cả người nhìn qua đều có chút không ổn.
Khương Tuệ vội vàng chạy tới dìu anh: “Anh không sao chứ?”
“Không phải rất chán ghét tôi sao? Em còn quan tâm tôi làm gì?”
“…” Khương Tuệ phát hiện, cơn giận của Trì Yếm rất lớn, anh vốn là một người sắt lạnh nhạt, hiện giờ lại giống như tên bạo quân bị bại lộ bí mật không còn chỗ trốn.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh băng của anh, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Không chán ghét anh,” thanh âm của cô rất nhỏ, “em sùng bái anh.” Đây là chuyện rất lâu rất lâu trước kia.
Trì Yếm bỗng nhiên cứng đờ.
…
Tác giả có lời muốn nói:
Tuệ Tuệ: Em sùng bái anh.
Yếm ca: Đừng nói nữa, tôi không tin.
Tuệ Tuệ: Ồ, vậy em chán ghét anh.
Yếm ca: ….