Nhớ Em


Editor: Yang Hy.

Trì Nhất Minh không phải chưa từng cảm kích Trì Yếm.
Ở những đêm trời lạnh nhất.

Cậu rúc trên lưng anh, nức nở hỏi: “Anh, chúng ta có phải sắp chết rồi không?”
Trì Yếm kiên định lại lạnh nhạt trả lời cậu: “Sẽ không.”
“Chúng ta thật sự có thể tìm được người thân, sẽ sống sao?”
“Ừ.”
“Anh, em tin tưởng anh.”
Trì Yếm cõng cậu, đi gõ cửa từng nhà, hỏi xin có thể cho một chút đồ ăn không.

Trì Nhất Minh đôi mắt đẫm lệ, trong lòng lại lạnh lùng nghĩ, nếu không phải bởi vì nhặt được tên con hoang này, mẹ cậu sẽ không chết, tên tài xế gây chuyện cũng sẽ không chạy trốn, cậu sẽ không phải không có nhà để về, đến cơm ăn cũng không đủ no.
Sau đó cũng sẽ không bị loại phụ nữ độc ác Đặng Ngọc Liên tra tấn.
Mẹ đã chết rất nhiều năm, nhưng cậu vẫn nhớ rõ trong trí nhớ dáng vẻ người phụ nữ ấy, cực kỳ ôn nhu.
Bà sẽ làm những bữa ăn ngon, kể cho cậu nghe những câu chuyện trước khi ngủ, còn nói con trai của bà trong tương lai sẽ là một người đàn ông rất lợi hại.

Điều mà bà ngàn không nên vạn không nên làm, chính là nhặt tên con hoang Trì Yếm này về, sau đó bởi vì mua bánh sinh nhật cho Trì Yếm mà huỷ hoại tất cả.

Dù có làm nhiều hơn, Trì Yếm có thể đền bù lại cho cậu ta một gia đình không?
Người đứng ngoài cửa nghe lệnh tiến vào, Trì Yếm đột nhiên lách người, gắt gao giữ chặt Trì Nhất Minh.
Trì Nhất Minh đã phản ứng lại, nhưng trước kia cậu đều học hành, đánh nhau gì đó đều chỉ là bản năng.

Động tác của Trì Yếm mau lẹ lại tàn nhẫn, tất cả mọi người phản ứng không kịp.
Trì Yếm túm cổ áo Trì Nhất Minh, lạnh mặt, đè đầu cậu vào tường.
“Ầm” một tiếng, những người bên ngoài đều sợ tới mức run lên.

Trì Nhất Minh kêu lên một tiếng, trong mắt toát ra vẻ đau đớn.
Trợ lý của Trì Nhất Minh sợ hãi: “Anh buông Trì thiếu ra trước, có gì từ từ nói.”
Trì Yếm lại ấn mạnh thêm một chút: “Trước kia tôi đã dạy cậu thế nào? Đừng động vào cô ấy.”
Trán Trì Nhất Minh lập tức chảy máu, đau đến cắn chặt răng, nhưng ngay sau đó cậu ta cười ha ha: “Anh xứng để dạy tôi sao? Một đứa con hoang.”
Trì Yếm ngược lại không tức giận, anh túm Trì Nhất Minh.

Trong lúc nhất thời khung cảnh có chút giằng co.
Trì Nhất Minh liếm liếm môi, sau khi đau xong cậu ta lại như người không bị gì, liếc mắt nhìn cánh cửa đóng chặt kia.

Vốn dĩ Trì Nhất Minh cho rằng, Trì Yếm khóa cô vào trong, là vì sợ Khương Tuệ thấy bộ dáng hèn mọn bị đánh cho chật vật của mình.

Không nghĩ tới, Trì Yếm là không muốn để Khương Tuệ thấy dáng vẻ đánh người như chó điên.
Mặt Trì Nhất Minh đầy máu, cười nhìn đám người mà cậu dẫn theo: “Không nghe thấy lời tôi nói sao? Giết anh ta.”
Trì Yếm cười nhạo một tiếng.
Trợ lý khổ sở nói: “Nhưng mà Trì thiếu, cậu…”
Trì Nhất Minh nói: “Đừng để tâm đến tôi, nếu anh ta dám động vào ông đây thêm một cái, các người phá cánh cửa kia.”
Trợ lý khó xử đến da đầu tê dại, hắn luôn biết vị đại thiếu gia này là người điên, điên lên thì đến bản thân cũng giết.

Nhưng Trì tổng bởi vì thẹn với mẹ của cậu ta, lại không có con trai, nên rất coi trọng Trì Nhất Minh, nếu cậu ta thật sự xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng hết đường giải thích.

Nhưng dưới ánh mắt âm độc cố chấp của Trì Nhất Minh, trợ lý không còn cách nào đành phải phất tay: “Lên.”
Đám người ào ào tiến vào, Trì Yếm buông Trì Nhất Minh ra, lúc nắm đấm nện vào người, anh cũng không chống cự.
Bên ngoài tiếng sấm hoà lẫn với tia chớp, Trì Nhất Minh lau máu trên mặt.
Trì Yếm ngã trên mặt đất, Trì Nhất Minh mới biết được, Trì Yếm sớm đã là nỏ mạnh hết đà.
Bị thương rơi xuống biển, còn có thể trở lại quê nhà, đổi lại là người khác chắc hẳn đã chết từ lâu rồi.
Nếu không phải Trì Yếm thỉnh thoảng còn hơi run rẩy, bọn họ đều cho rằng đây là người chết.
Trì Nhất Minh đầu váng mắt hoa, cậu không chút nghi ngờ mình đã bị chấn động não.

Cậu ngồi xổm xuống bên người Trì Yếm, ác liệt nói: “Anh trai, anh nói xem có phải người có mạng càng rẻ tiền thì lại càng cứng không? Sao tôi lại cảm thấy anh đã thành thế này, nhưng nếu tôi cho một cơ hội thì anh còn có thể đứng lên đánh tôi nhỉ?”
Ngón tay Trì Yếm co giật nhẹ đến khó có thể phát hiện.

“Đáng tiếc anh không có cơ hội này, từ rất lâu trước kia chúng ta đều đã rõ, không tiền không thế cũng chỉ có thể bị người khinh nhục.

Chuyện giữa anh và Tam gia, anh đã thua.”
Tiếng mưa rơi gõ vào cửa sổ xe.
Trì Nhất Minh ngồi ở trong xe lẳng lặng chờ.
Đám người đang phá cánh cửa kia.

Trì Nhất Minh thầm mắng một câu, cửa dùng kính chống đạn, cánh cửa kia dùng máy khoan điện một chốc không thể mở ra.
Đầu cậu ta đầy máu, lại đợi hồi lâu mới có người nhét Khương Tuệ vào trong xe.
Khương Tuệ vừa lên xe đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc.

Má cô ửng đỏ một cách bất thường, nhưng môi lại tái nhợt, vừa nhìn liền biết là bị bệnh.
“Cậu làm gì Trì Yếm rồi?”
Trì Nhất Minh lạnh lùng liếc cô một cái.
Bác sĩ ở một bên cũng cực kỳ lúng túng, không thể không nhắc lại lần nữa: “Trì thiếu, tôi xử lý miệng vết thương cho cậu trước nhé?”
Trì Nhất Minh nói: “Không cần ông, để cô ấy làm.”
Bác sĩ chỉ có thể đưa đồ cho Khương Tuệ.
Khương Tuệ không nhận, Trì Nhất Minh nói: “Em không làm, tôi sẽ giết chết Trì Yếm.”
Khương Tuệ bình tĩnh nhìn cậu một lát, Trì Nhất Minh không chút nào che dấu vẻ nóng nảy trong mắt, hung tợn nhìn lại.

Khương Tuệ nói: “Đưa tôi.”
Cô dùng tăm bông thấm cồn, lau nhẹ vết máu gần miệng vết thương.

Trì Nhất Minh không chớp mắt nhìn cô chằm chằm, trong mắt lộ ra ánh sáng sâu thẳm lại ảm đạm.

Bởi vì phát sốt mà khuôn mặt của cô càng thêm xinh đẹp.

Khương Tuệ lạnh mặt, hung hăng ấn một cái vào miệng vết thương của cậu.

Biểu tình của Trì Nhất Minh liền vặn vẹo trong nháy mắt, cậu đẩy cô ra, nhịn không được nói tục: “Mẹ kiếp!”
Cái cảm giác có cồn rồi còn chọc mạnh vào miệng vết thương, cậu ta đau đến dây thần kinh cũng run.
Bác sĩ cũng run rẩy nhìn cô gái trong ánh mắt mang theo hơi nước còn đang bị bệnh kia.

Trì Nhất Minh quay đầu nhìn qua, thấy bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi của cô, cậu ta tức đến bật cười: “Lá gan rất lớn Khương Tuệ à.”
Cậu ta cắn răng chịu đựng cơn đau đớn co rút.

Khương Tuệ hít hít cái mũi không thông: “Dù sao thì cậu cũng sẽ không bỏ qua cho anh ấy.”
Cô biết rõ, nếu Trì Nhất Minh không muốn giữ lại Trì Yếm, dù cô có làm gì cũng không thể cứu anh.

Nếu cậu ta cần Trì Yếm sống, vậy cô không cần thiết phải chịu sự uy hiếp của cậu.

Khương Tuệ nghĩ thầm, nói những lời uy hiếp cô, Trì Nhất Minh là não tàn xem nhiều phim quá sao?
Trì Nhất Minh bị hành động vừa rồi của cô làm cho nhớ tới trước kia, cô gái như mèo con này trước nay chưa từng khiến người ta bớt lo.

Lúc cô còn sợ cậu ta, đã dám bỏ tiêu vào cơm.

Cậu liếm môi, ý vị không rõ nói: “Được, đồ ngu ngốc.

Lái xe, bác sĩ lại đây băng bó.”
Bác sĩ đội áp lực, băng bó cho cậu ta.

Xe lái về nhà Trì Nhất Minh, căn nhà đèn đuốc sáng trưng.
Khương Tuệ vẫn luôn không gặp Trì Yếm, hơi thở của cô vẫn nóng với nhiệt độ bất thường.

Trì Nhất Minh thấy cô nhìn qua nhìn lại, không chút khách khí mà châm chọc: “Tìm cái gì mà tìm, đã chôn rồi.”
Khương Tuệ tất nhiên biết đây không phải là sự thật.
Chế độ pháp luật của quốc gia đã hoàn thiện, bởi vậy người có địa vị đặc biệt, dù có mâu thuẫn, nhưng mạng người không phải cỏ rác, nên ngồi tù vẫn là phải ngồi tù.
Miệng vết thương của Trì Nhất Minh đã xử lý xong, nhưng cậu ta nhìn Khương Tuệ, lại cảm thấy thật là rắc rối lớn.

“Như thế nào, không làm loạn muốn đi cùng anh ta sao?”
Trong mắt Khương Tuệ có chút ảm đạm.
Dù Trì Yếm phủ nhận, phần sau cô cũng không nghe rõ bọn họ nói cái gì.

Nhưng từ lời nói của Trì Nhất Minh, cô biết Trì Yếm rõ ràng là có thể đi, nói không chừng chỉ cần chịu đựng qua khoảng thời gian này, Trì Yếm còn có thể Đông Sơn tái khởi[1].
[1] Đông Sơn tái khởi: khôi phục lại lực lượng sau khi thất bại.
Nhưng bởi vì cô khóc, Trì Yếm liền trầm mặc cõng cô lên, dẫn cô cùng rời đi.
Bác sĩ nói: “Tình trạng của cô gái này hình như không tốt lắm, cô ấy bị bệnh, có cần tôi xem thử không.”
Bên cạnh truyền đến tiếng cười mang theo sự trào phúng dày đặc.

Trì Nhất Minh nói: “Tự chạy đi với người ta, đáng đời, xem cái gì mà xem.”
Trì Nhất Minh ngại không đủ, còn nói tiếp: “Cơm cũng đừng cho ăn, để cô ta tìm một góc trên sàn nhà mà ngủ, bệnh có thể hết thì hết, không hết thì chết thôi.”
Cậu nhớ tới sự khuất nhục bị đập mạnh đầu, liền cảm thấy cô gái này trông cực kỳ đáng giận.
Khương Tuệ không thèm để ý đến cậu ta.
Thật ra mối liên hệ duy nhất giữa cô và bọn họ chính là bệnh của ba, nếu không cô chỉ là một sinh viên bình thường.

Bây giờ là tháng tư, cô vốn nên ở ký túc xá với các bạn học.

Tóc cô bị người ta túm lên, đau đến khẽ hít một hơi.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Trì Nhất Minh cúi đầu, hung hăng hôn lên môi cô một cái.
Khương Tuệ cực kỳ tức giận, muốn giơ tay tát cậu ta.
“Em cho rằng tôi là Trì Yếm sao? Ông đây có thể để cho em đánh à.” Trì Nhất Minh nắm cổ tay mảnh khảnh của cô.
Bàn tay túm chặt tóc buộc cô phải ngẩng đầu lên, rồi lại hôn một cái.
Cậu buông cô ra: “Xem bệnh cho cô ấy, chữa khỏi thì nhốt trong phòng, đừng thả ra, nhìn phiền lòng.”
Trì Nhất Minh không nhìn cô rốt cuộc là có ánh mắt gì.

Sức lực của đàn ông và phụ nữ, vốn là không cân bằng.

Bác sĩ thấy một màn tùy ý này, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Trì Nhất Minh đạp trợ lý một cước, đi ra bên ngoài hút thuốc.
Một lúc lâu sau Trì Nhất Minh mới trở lại.
Trợ lý biết Trì thiếu rất ít hút thuốc, bình thường cậu đều nhai kẹo cao su, chắc hẳn lần này thật sự rất phiền lòng.
Trì Nhất Minh đối xử với Khương Tuệ không thể nói là tốt, nhưng cũng không tính là không tốt.

Nhưng loại tính cách độc ác này, quả thật chưa có làm ra cái gì quá đáng.

Phải biết rằng, không ít phú nhị đại mê chơi, làm rất nhiều chuyện thiếu đạo đức với con gái người ta.

Trì Nhất Minh trưng ra bộ mặt “Khó chịu liền cường bạo người”, nhưng đến nay vẫn chưa làm gì, khiến cho trợ lý sinh hoạt của cậu ta rất bất ngờ.
Trợ lý cũng không biết.
Ở những năm tháng đã từng rất thuần phác đáng yêu kia, đại viện tường xanh ngói đỏ, mùa hè gió thổi qua.

Có một cô gái vẫn luôn là người trong lòng các thiếu niên, chân thật, lại tốt bụng, hoàn toàn xứng với ý nghĩa của ánh trăng sáng.

Khương Tuệ nghĩ, nếu thời gian lùi lại, đã không thể làm mọi thứ thay đổi, vậy cô dứt khoát một đao chém chết Trì Nhất Minh.

Nhưng mà đêm này qua đêm khác, quanh quẩn cả mùa xuân tháng tư, cô mơ mơ màng màng phát sốt, ăn uống cũng không ngon.
Đến lúc bừng tỉnh thì đã là tháng năm.
Trì Nhất Minh đang cùng Tam gia thảo luận về giá cả.

Hợp đồng có hiệu lực pháp lý nên không thể ký bừa.

Tam gia một mặt vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ vì đã tìm được Trì Yếm, một mặt lại thầm mắng Trì Nhất Minh là tên tham lam.

Gia thế của Trì Nhất Minh quả thật không tồi, ông ta không đắc tội với danh môn chỉ là vì việc đó không sáng suốt.
Nhưng cuộc giằng co này cũng không kéo dài, thậm chí còn chưa đến một tuần.
Đối với Nhạc Tam mà nói, Trì Yếm vẫn luôn là tâm phúc đầy nguy hiểm, anh không đi tong dưới mí mắt ông ta đều ngủ không ngon.
Vì thế tháng năm vừa đến, hợp đồng liền đàm phán xong.
Theo hợp đồng Trì Nhất Minh đem Trì Yếm ra trao đổi để ký hợp đồng.
Trước khi xuất phát, Trì Nhất Minh dành chút thời gian đi thăm Khương Tuệ.
Trán vẫn còn băng bó, cậu ta cười: “Bây giờ, anh ta chết thì sẽ không còn ai thương em nữa, hãy ngủ ở sàn nhà mà ăn thức ăn mèo đi.”
Khương Tuệ cũng không thèm nhìn cậu ta, cô kéo chăn lên, che mặt mình lại.

Cô rõ ràng không muốn nói chuyện với cậu ta.
Trì Nhất Minh nói: “Trở về tôi sẽ cường bạo em có tin không.”
Cô nghĩ thầm, cậu tới, tôi thọc chết cậu có tin không.
Rồi lại khó tránh khỏi, thật sự có loại cảm giác không ai yêu.

Bởi vì, như Trì Nhất Minh nói, Trì Yếm chết sẽ không còn ai thương cô.

Ngày năm tháng năm, cuồng phong gào thét.
Khương Tuệ canh lúc người hầu không chú ý mà giấu đi chiếc nĩa bạc, đặt ở dưới gối đầu.
Cô nghe nói, hôm nay Trì Nhất Minh hẳn là sẽ về nhà.
Cửa phòng khách bị người bừa bãi đá văng, phòng cô ở phía sau cũng bị người đá văng.
Cô cầm cái nĩa màu bạc giấu ở sau lưng, ngẩng đầu nhìn người vào phòng, trong phút chốc hốc mắt nóng lên.
Người đàn ông một thân tây trang rũ mắt, giọng nói khàn khàn thì thầm: “Tuệ Tuệ, tới đây.”
Cô nhào vào trong lòng anh.
Trì Yếm dang hai tay đón cô, như ôm một đứa trẻ vào lòng.

Đôi chân thon dài mảnh khảnh của cô vòng lấy eo anh, vô cùng ủy khuất.
Trì Yếm để đám người ở bên ngoài, Đái Hữu Vi đánh bạo da mặt dày đứng nhìn.

Thấy Yếm ca ôm chầm lấy công chúa nhỏ nhà mình, hắn cười thầm, lại thấy trong tay cô còn cầm chiếc nĩa bạc.

Đái Hữu Vi tò mò hỏi: “Công… Chị dâu nhỏ à, chị cầm cái gì vậy?”
Trì Yếm đưa mắt nhìn chiếc nĩa cô đang cầm.
Khương Tuệ đỏ bừng mặt: “Ăn, ăn trái cây.” Cô có loại cảm giác xấu hổ vì những người ở đây đều biết cô muốn làm gì.

Đái Hữu Vi thiếu chút nữa đã cười ầm lên.

Trì Yếm lạnh lùng liếc Đái Hữu Vi một cái, hắn mới lập tức câm miệng.
Trì Yếm lấy chiếc nĩa trong tay cô ném sang một bên, Khương Tuệ lắng nghe nhịp tim trầm ổn của người đàn ông, đôi mắt có chút cay cay.
Cô biết rõ, người đang ôm cô vẫn là người ấy, anh đã thành công nghịch phong phiên bàn[2].

Anh về nhà rồi.

[2] Nghịch phong phiên bàn: là ngôn ngữ mạng phổ biến ở bên Trung, ý chỉ người ở thế yếu, không được coi trọng, cuối cùng ngược lại cường thế chuyển bại thành thắng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui