Editor: Yang Hy.
Tuyết đầu mùa tung bay trong màn đêm dưới ánh đèn vàng ấm áp.
Cứ như vậy đột nhiên không kịp chuẩn bị, lời anh nói làm trái tim Khương Tuệ đập một cách bất thường.
Hoàn toàn không có một chút dấu hiệu, nhưng như vậy mới chính là phong cách của Trì Yếm.
Trì Yếm dừng một chút: “Nếu em không đồng ý, vậy xem như tôi chưa nói.”
Khương Tuệ gần như theo bản năng hỏi anh: “Nếu em đồng ý thì sao?”
Trì Yếm nói: “Em đồng ý sao?”
Khương Tuệ cầm viên ngọc trai hồng, lần đầu tiên cô thấy có người cầu hôn không cần nhẫn mà dùng ngọc trai.
Hai bên má của cô nhất định đã cùng một màu với viên ngọc.
Ba đang ở trong tiểu khu cách đây không xa, nếu thấy cảnh này chắc hẳn sẽ muốn đánh chết anh.
Khương Thủy Sinh vẫn luôn ủng hộ việc sau tốt nghiệp mới nói đến mấy chuyện ‘thất điên bát đảo’ thế này.
Nhưng giờ phút này Khương Tuệ thật sự muốn biết đồng ý rồi sẽ như thế nào, Trì Yếm vĩnh viễn không phải một người đàn ông sống theo lẽ thường.
Cô nhẹ giọng nói: “Vâng.”
Ngay sau đó, Trì Yếm không chút do dự quỳ một gối.
Dứt khoát đến nỗi Khương Tuệ dường như nghe thấy tiếng chạm xuống mặt đất, nghe mà đau cả đầu gối.
Anh thấp giọng nói: “Vậy tôi thương em cả đời này.” Cô không bao giờ biết được, khi còn nhỏ anh từng bị người ta buộc phải quỳ xuống, bị người đánh đến quỳ xuống, quỳ xuống chính là một việc không có tôn nghiêm nhất trên đời.
Sau đó Trì Nhất Minh lớn lên, anh thề dù có chết, đầu gối cũng không được khuỵu xuống.
Khương Tuệ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt vốn trầm tĩnh như biển, giờ phút này dường như nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Anh mím môi, tuy không thích để người khác thấy cảm xúc của mình rõ ràng như vậy, nhưng anh vẫn nhìn thẳng vào mắt cô.
“Trì Yếm, em cũng thương anh cả đời này.” Khương Tuệ nghiêm túc nói.
Theo một cách không thể hiểu được, khi anh nghe lời nói ngốc nghếch này, hốc mắt lại cảm thấy có chút cay cay.
Khương Tuệ cũng không biết trong trường hợp như vậy nên nói như thế nào, anh tốt với cô, vậy theo lý cô cũng nên tốt với anh.
Màn cầu hôn này không long trọng, vạn vật đều ngủ yên, chỉ có trận tuyết ôn nhu này biết.
Khương Thủy Sinh thấy Trì Yếm đưa Khương Tuệ về nhà, con gái ông đã đi xa rồi còn không quên quay đầu lại nhìn Trì Yếm.
Mà Trì Yếm vẫn luôn đứng dưới bầu trời tuyết, mặt mày bình yên, bỏ đi sự lạnh băng, chỉ còn dáng người cao thẳng với ánh mắt ôn hòa.
Khương Thủy Sinh ở xa xa ‘hừ’ một tiếng, cuối cùng vẫn không quấy rầy bọn họ.
Ôi, con gái lớn không thể giữ trong nhà, mắt không thấy tâm không phiền.
…
Mùa đông năm 2007, Trì Tấn Hoa giàu có và đầy thế lực ở thành phố S lâm bệnh nặng được đưa tin lên báo.
Trì Yếm vẫn giữ thói quen đọc báo, lông mày anh nhíu lại thành nếp nhăn, nhìn chằm chằm hình ảnh phía dưới tiêu đề mà lâm vào trầm tư.
Thủy Dương cũng thấy tin tức trên TV, cười nói: “Cha ruột của sói con sắp không được rồi, bây giờ có lẽ tranh gia tài cũng không kịp, xem cậu ta nhảy nhót như thế nào.” Hắn thừa nhận, hắn quả thật có chút vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi người gặp họa.
Trên báo không chỉ có Trì phu nhân, đại tiểu thư Trì gia, còn có Trì Nhất Minh thoạt nhìn đơn bạc đáng thương.
Tờ báo đen trắng không nhìn thấy hốc mắt sưng đỏ của bọn họ, nhưng biểu tình của mỗi người đều là thương cảm.
“Lúc này làm liều diễn để lấy thanh danh tốt thôi, nếu không với thế lực của Trì gia sao có thể để truyền thông chụp ảnh như vậy.
Trì Tấn Hoa kết hôn còn chơi bời ngoại tình, Trì phu nhân và con gái sao có thể thật sự tôn kính Trì Tấn Hoa, Trì Nhất Minh cũng chưa từng được người cha ruột này nuôi, không có tình cảm sâu sắc như vậy.” Hai năm nay Đái Hữu Vi đã thấy nhiều, hoàn toàn không còn dễ tin như trước đây, đối với lòng người đã có thể phân tích một chút.
Nếu phải nói, Yếm ca càng giống cha của tên oắt con này hơn, đáng tiếc tên kia là đồ vong ân bội nghĩa, nói nhiều càng thấy giận.
“Mọi người cảm thấy, tài sản của Trì Tấn Hoa sẽ phân chia như thế nào?” Trì Yếm đột nhiên hỏi.
Cái đề tài này làm Đái Hữu Vi rất hưng phấn: “Ba người thừa kế hợp pháp? Chẳng lẽ mỗi người lấy một phần ba.”
Vừa nói ra Đái Hữu Vi liền nghĩ lại: “Không đúng không đúng, hai mẹ con kia cầm hai phần ba, trở thành cổ đông lớn nhất, vậy tuyệt đối sẽ không cho phép Trì Nhất Minh cầm cổ phần.”
Thủy Dương nghĩ ngợi, mở miệng nói: “Trì Nhất Minh 50%? Trì phu nhân và con gái 50%? Nhà mẹ đẻ của Trì phu nhân có thể đồng ý sao.”
Dù Trì Nhất Minh đã được nhận lại, nhưng vẫn chỉ là con ngoài giá thú.
“Yếm ca, cậu cảm thấy sao?” Đái Hữu Vi hỏi.
Trì Yếm khép tờ báo lại: “Lập trường không bình đẳng, không tồn tại tình huống đôi bên cùng có lợi.
Anh ngẫm lại xem, vì sao Nhạc Tam không giữ lại tôi.”
Thủy Dương cả kinh, trong lòng nháy mắt liền sáng tỏ.
Đây đã không còn là cục diện anh một nửa tôi một nửa là có thể hài hòa chung sống, Trì phu nhân hận mẹ Trì Nhất Minh chiếm được tim Trì Tấn Hoa, Trì Nhất Minh cũng bất mãn Trì Tấn Hoa dùng thân phận chưa lập gia đình lừa gạt mẹ mình.
Dù phân chia tài sản công bằng, tiếp đó cũng sẽ không thiếu những cuộc tranh chấp.
Đái Hữu Vi càng tò mò: “Vậy ai sẽ thắng đây?” Hắn không hy vọng Trì Nhất Minh thắng, cậu ta thắng không phải sẽ trở về đoạt công chúa nhỏ của Yếm ca sao.
Với tính cách cực đoan của Trì Nhất Minh, đừng nói đến bây giờ Khương Tuệ còn chưa kết hôn, dù có kết hôn, cậu ta cũng sẽ không chút cố kỵ.
Trì Yếm nhàn nhạt nói: “Không biết.”
Thắng thì Trì Nhất Minh có bản lĩnh, thua cũng không trách được ai.
Đều là một đường đi tới, Trì Nhất Minh thích tính kế, nhưng không biết có năng lực hay không.
“Lô trang sức đầu tiên được thiết kế trong năm nay đã ra chưa?” Trì Yếm nhìn về phía Thủy Dương.
Thủy Dương ngẩn người: “Lô kim cương kia sao? Đã đưa ra thị trường rồi.”
“Ừm, tôi đưa Tuệ Tuệ đi xem.”
Thủy Dương nói lắp: “Đưa, đưa cô ấy đi xem, xem cái gì?”
Trì Yếm ngữ khí bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt anh lại toát ra ý cười rất nhạt, nhàn nhạt mở miệng: “Nhẫn cưới.”
Đái Hữu Vi cười ha hả: “Yếm ca, cậu muốn cười thì cười đi, không phải cậu muốn để chúng tôi biết sao, trên mặt đã sắp tràn ngập vẻ ‘nhanh chóng chúc mừng tôi’ rồi!”
Trì Yếm liếc hắn một cái: “Cút.” Nhưng lại nhịn không được cong cong khóe môi.
“Tôi đã nói mà, gần đây tâm tình của ông chủ đặc biệt tốt.
Chúc mừng chúc mừng, bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử.” Thủy Dương rất biết điều.
Trì Yếm cười cười, rất hưởng thụ lời chúc phúc này.
Tâm tình của anh tốt, biểu hiện trực tiếp nhất là mấy ngày nay tươi cười với bọn họ còn nhiều hơn mấy năm trước kia cộng lại.
Trong lòng Thủy Dương vẫn còn buồn rầu một chuyện, Trì Yếm muốn kết hôn, vậy bản tư liệu trong tay Sử Sương Lam không lấy về được.
Tuy rằng đối với Trì Yếm mà nói, những thứ này chẳng là gì, dù là Sử Sương Lam, anh cũng xem như không nhìn thấy.
Nhưng Thủy Dương cảm thấy, bản tư liệu quan trọng như vậy vẫn là lấy về thì tốt hơn, dù sao cũng là tâm huyết vài thập niên của những người đi trước.
Sử Sương Lam biết được chuyện này, sắc mặt cứng đờ.
Thủy Dương ánh mắt sắc bén đề phòng nhìn cô ta, nếu Sử Sương Lam dám áp chế hoặc làm loạn, hắn sẽ khiến cho cô ta hiểu, nói ngon nói ngọt cũng không phải là phương thức duy nhất để giải quyết vấn đề.
Sử Sương Lam cười: “Vậy chúc mừng ông chủ, yên tâm, đừng nhìn tôi như vậy.
Sau một thời gian dài, tôi cũng coi như biết mình không được, sớm đã hết hy vọng.
Bây giờ tôi sẽ đưa hết tư liệu, vinh hoa phú quý mà anh hứa đều phải cho tôi.”
Thủy Dương có chút bất ngờ, nhưng trong lòng cũng rất cao hứng: “Đương nhiên.”
Sử Sương Lam thật sự đưa hết tư liệu cho hắn.
Điều khác không nói, phụ nữ của Nhạc Tam cũng rất giữ lời.
…
Trước khi đưa Khương Tuệ đi chọn nhẫn, Trì Yếm cũng không nói là làm gì, cho đến khi hai người tới cửa hàng trang sức, cô mới biết được ý định của anh.
Bây giờ Khương Tuệ mới năm ba, cách lúc tốt nghiệp còn một khoảng thời gian, điều này không giống với những lời đã nói lúc trước.
Trì Yếm nhìn cô một cái, nói: “Tối đó em đồng ý rồi.”
Khương Tuệ cười: “Ừm, em không có đổi ý.”
Cô nghiêm túc chọn một đôi nhẫn mình thích, lúc này trong mắt Trì Yếm mới mang ý cười.
Cả người anh hình như càng căng chặt, không cho phép chuyện này xảy ra một chút sai lầm, trên mặt lại cực kỳ trầm tĩnh.
Hai người đeo nhẫn cho nhau, Khương Tuệ chạm vào cánh tay anh mới cảm nhận được cơ bắp anh cực kỳ căng chặt.
Rời khỏi cửa hàng trang sức.
Trì Yếm lái xe, hỏi cô: “Em muốn đi đâu?”
Hiếm khi được một hôm không có tiết như hôm nay, lên tới năm ba rồi, toàn bộ chương trình học lập tức đều kín mít.
Khương Tuệ cười nói: “Anh cứ lái xe dọc theo con đường này đi.”
Bọn họ lái xe qua những con phố rợp dưới bóng râm.
Khương Tuệ lại nói: “Rẽ phải.”
Trì Yếm khẽ nhíu mày, đánh tay lái.
Đi ngang qua hẻm Lý Tử lầy lội cũ xưa, cô dựa vào cửa sổ xe, trong mắt đều là ý cười.
“Trì Yếm, lái xe về phía trước.
Rẽ trái, đi thẳng.”
Anh trầm mặc làm theo, cô gái bên cạnh chỉ đường không có mục tiêu, chiếc siêu xe lái qua con hẻm cũ, đi ngang qua đại viện trước kia.
Cô vẫn không cho dừng.
Thành phố cũng không lớn, cô không cho anh dừng, bọn họ gần như đi hơn phân nửa thành phố R.
Hôm nay hiếm khi không có tuyết rơi, nhưng thế giới vẫn là một màu trắng.
Anh cũng không hỏi cô rốt cuộc muốn đi đâu, trầm mặc làm tài xế của cô.
Cho đến khi cô nói: “Được rồi, anh dừng ở đây đi.”
Trì Yếm đã thấy đây là nơi nào, đột nhiên dẫm phanh lại.
Anh quay đầu nhìn Khương Tuệ, bên cạnh xe, ba chữ Cục Dân Chính cực kỳ dễ thấy.
Cô gái cúi đầu, sờ soạng chiếc cặp mang theo bên người, cuối cùng lấy ra một quyển sổ hộ khẩu.
Anh trầm mặc rũ mắt nhìn Khương Tuệ chăm chú.
Cô bị anh nhìn đến nỗi khuôn mặt có chút hồng: “Nhìn cái gì mà nhìn! Anh nói đi, có muốn hay không?” Rốt cuộc, không có ai lại đem sổ hộ khẩu theo bên người, có vẻ cô hận không thể gả ngay.
Khương Tuệ nghĩ ngợi, chân thành nói: “Thân phận và năng lực có hạn, chuyện em có thể làm vì anh rất ít.
Gia cảnh của em không phải rất tốt, cũng không có năng lực xuất chúng, chuyện anh làm cho em quá quá nhiều, so sánh thì việc em có thể làm cho anh lại càng ít đến đáng thương.
Nhưng em biết, hiện tại là anh, tương lai cũng là anh, vì thế sớm hay muộn, cũng không có gì khác nhau.
Trì Yếm, anh tham dự vào cuộc sống trong quá khứ và hiện tại của em.
Cho nên, anh có nguyện ý tham dự vào tương lai của em không?”
Cô áy náy nhìn Trì Yếm, tựa như thật sự hổ thẹn vì đời này đã làm cho anh quá ít.
Nhưng cô lại không biết, anh vẫn luôn biết những ấm áp thời niên thiếu đều là cô mang đến, ở thời điểm anh một mình lẻ loi quỳ gối dưới ánh hoàng hôn, vào năm anh bị nứt da vì mùa đông lạnh giá, thậm chí khi anh sắp chết ở sau núi, cô làm rất nhiều chuyện, đưa nước, nuôi chim ngói, đưa anh đến bệnh viện.
Nhưng nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ nhắc đến.
Có một số chuyện cần gì phải nói, không nói cũng đã sớm hiểu rõ.
Dù Khương Tuệ không làm chuyện này, anh như cát bụi không có dấu vết trong cuộc đời cô, anh biết mình vẫn sẽ yêu cô.
Phụ nữ không biết, đối với đàn ông mà nói, tình yêu vốn không liên quan đến trả giá nhiều hay ít.
Sau khi đi trong bóng đêm đã lâu, dù cô không xinh đẹp, chỉ cần vừa nhìn thấy cô, anh như nhìn thấy bình minh.
Trộm thích nửa đời người, chiếm được là nhờ vận may.
Dù cho cuối cùng không chiếm được, đời này anh cũng không thể yêu người nào khác.
Gặp được em vào thời gian tốt nhất, từ đây tất cả mọi người đều biến thành một màu nhạt nhoà.
Hầu kết của Trì Yếm di chuyển, dưới ánh mắt chờ đợi của Khương Tuệ, anh trầm mặc lấy sổ hộ khẩu từ túi áo tây trang ra.
Sổ của anh thật sự đơn bạc, đời này Trì Yếm cô độc một mình.
Khương Tuệ ngẩn người, đôi mắt cong cong, không nhịn được cười.
Cuối cùng cô vòng lấy cổ Trì Yếm, dựa vào vai anh cười.
Trì Yếm sờ sờ tóc cô, cầm lấy sổ hộ khẩu trong tay cô, để cô cười thoả thích.
Mặt không biểu tình, lạnh lùng trầm mặc, anh luôn giống như mặt biển không gợn sóng.
Thâm nhập đáy biển mấy vạn dặm mới có thể thấy được trái tim nóng bỏng, là sóng gió mãnh liệt đến thế nào..