Editor: Yang Hy.
Chẳng mấy chốc Khương Tuyết đã nhận được thiệp mời của Khương Tuệ, cùng ngày liền trở về từ thành phố C.
Khương Tuyết đến thăm, Khương Thủy Sinh rất cao hứng: “Tiểu Tuyết mau ngồi đi, Tuệ Tuệ! Chị con tới này.”
Khương Tuệ cực kỳ vui mừng, dù sao bây giờ mới tháng ba, cách hôn lễ còn một khoảng thời gian rất dài, cô không nghĩ rằng Khương Tuyết đang bề bộn công việc sẽ trở về ngay bây giờ.
Khương Tuệ từ phòng ngủ đi ra, Khương Tuyết cười khanh khách nhìn cô.
Khương Tuệ phát hiện Khương Tuyết đã thay đổi một chút, dáng người gầy hơn rất nhiều, khuôn mặt hơi mập trước kia, hiện tại trông cực kỳ thanh nhã, con gái nhà bọn họ vốn là gen không tồi.
Khương Tuyết cười rộ lên cực kỳ mỹ lệ thoát tục, hơn nữa trang điểm nhẹ, nói là minh tinh cũng có người tin.
“Chị, sao bây giờ chị trở về vậy?”
“Thế nào, chị trở về em không chào đón sao?” Khương Tuyết vui đùa nói, sau đó nhỏ giọng nói, “Đến phòng em nói.”
Hai cô gái vào phòng, Khương Tuyết lập tức xụi lơ trên giường Khương Tuệ, dáng vẻ mệt mỏi không chịu được, cô nàng ôm gối đầu: “Thời gian trôi qua thật nhanh, lúc nhỏ em vẫn là một cô bé mặt mũi bầm dập đi đường cũng phải té, bây giờ đã sắp kết hôn rồi.
Chuyện này thật không khoa học, em nhỏ nhất, kết hôn lại sớm nhất.”
“Chị rất mệt sao?” Cô thấy Khương Tuyết lộ vẻ mệt mỏi, có chút lo lắng.
“Vẫn ổn,” Khương Tuyết nói, “Chị từ chức, không nghĩ tới vừa lúc em kết hôn nên nhanh chóng trở về.”
Khương Tuệ thấy dáng vẻ này của chị, đoán được hơn phân nửa là có liên quan đến Cao Quân.
Khương Tuyết từ nhỏ đến lớn đặc biệt lạc quan, có thể nói là hài hước vô tâm vô phế, đơn giản mà nói, chính là tính cách kiểu Phật hệ: Thi không tốt, vậy thì quên đi; ngoại hình có chút tròn trịa, cũng chả sao; công việc không thích, không sao tạm chấp nhận.
Nhưng từ khi gặp Cao Quân, Khương Tuyết trở nên quật cường, không đâm tường nam không quay đầu lại.
Cao Quân muốn làm minh tinh, cô làm mọi thứ để trợ giúp hắn.
Hiện tại Khương Tuệ thỉnh thoảng còn thấy Cao Quân đóng phim truyền hình, nghe nói năm nay còn đóng phim điện ảnh.
Dù Khương Tuệ không hiểu những chuyện này nhưng cũng biết Cao Quân đã thành minh tinh nổi tiếng có lưu lượng.
Khương Tuyết hiện giờ rất xinh đẹp, khuôn mặt sạch sẽ thanh tú hoàn toàn có thể ra mắt, nhưng cô lại mang máy ảnh chạy theo Cao Quân nhiều năm như vậy, cô là fans đầu tiên của Cao Quân.
Trước kia Khương Tuệ không hiểu Khương Tuyết, sau đó bởi vì Trì Yếm, lại dần dần hiểu được sự chấp nhất của chị.
Khương Tuyết vẫn giống như khi còn nhỏ, chủ động nói chuyện của mình với cô: “Gần đây anh ấy có tin đồn với một minh tinh nữ, nghĩ lại, mấy năm nay chị rất mệt.
Bắt đầu từ cao trung chị viết thư tình cho anh ấy, anh ấy từ chối thẳng, chắc hẳn chỉ có mình chị thích.
Cẩn thận ngẫm lại, nói dễ nghe một chút là vì tình yêu, nói khó nghe thì chính là chịu nhục.
Chị không cần phải chịu nhục như vậy, chị sắp 26 rồi, bắt đầu từ 16 tuổi gặp được anh ấy, mười năm chị chưa từng có một ngày sống vì mình.”
Khương Tuyết thở dài, tuy đang nói đến đề tài thương tâm, nhưng biểu cảm và ánh mắt của cô vẫn tràn ngập tinh thần phấn chấn: “Cho nên chị buông tha anh ấy, cũng buông tha cho chính mình.
Sau khi em kết hôn, chị sẽ nghe mẹ đi xem mắt, nghe nói đối phương là luật sư, một đối tượng rất không tồi.
Còn ảnh đế Cao, Cao Quân yêu đương với minh tinh nào truyền ra tai tiếng thì mặc kệ anh ta, đầu óc chị tỉnh táo rồi, biết mình trèo cao không nổi.” Khương Tuyết nhún vai, thái độ không sao cả.
Khương Tuệ biết gặp phải những việc này, mỗi người đều có lựa chọn khác nhau, cô không biết nên an ủi Khương Tuyết như thế nào.
Cuối cùng chỉ có thể nói: “Chị, hãy vui vẻ lên một chút.”
Khương Tuyết nhướng mày cười: “Chị vẫn vui vẻ mà.”
Khương Tuyết trở về cũng vừa lúc có thể làm phụ dâu cho Khương Tuệ.
Khương Tuệ còn mời rất nhiều bạn đại học, Trần Thục Quân và các bạn ở CLB Kịch.
Lúc nhận được thiệp mời, Trần Thục Quân còn cho rằng mình hoa mắt, thiếu chút nữa đã phun nước ra.
“Kết hôn? Nghiêm túc sao?”
Khương Tuệ gật đầu.
“Ôi trời, hai người cũng nhanh quá.” Trần Thục Quân không biết nghĩ đến cái gì, nhìn thoáng qua bụng Khương Tuệ, gian nan nói, “Không phải là có chứ?”
Khương Tuệ dở khóc dở cười: “Cậu nghĩ cái gì vậy.” Bọn họ đến nay cũng chưa ở chung, dù cô có bản lĩnh lớn cỡ nào cũng không thể sinh sản vô tính được.
Trần Thục Quân bật cười: “Có cũng không sao, anh ấy lợi hại như vậy, nuôi cậu và con cũng không có vấn đề gì.
Tuệ Tuệ cậu không biết đâu, Trì Yếm lão đại đã tới trường chúng ta hai lần rồi, còn trở thành nam thần của rất nhiều người.”
Khương Tuệ cong cong mi mắt, Trì Yếm vốn là rất lợi hại.
Trần Thục Quân nói: “Bọn họ cũng không phát hiện lão đại là cậu thiếu niên năm đó sửa xe dưới Nhị Kiều, đến bây giờ tớ cũng không dám tin lão đại và tiểu ca nghèo túng kia là cùng một người.”
Trần Thục Quân cũng coi như là bạn thời thơ ấu của Khương Tuệ, cô nàng cực kỳ vui vẻ khi làm phụ dâu cho Khương Tuệ.
Hôn lễ mà Trì Yếm lên kế hoạch tương đối xa hoa, dù sao hiện tại anh cũng sắp là “Chủ đảo” và “Chủ mỏ”, thiếu cái gì cũng không thiếu tiền.
Nhưng Khương Tuệ không cần một nhóm phụ dâu xa hoa, kết hôn không cần thiết phải phô trương, đối với cô mà nói cả đời chỉ có một lần như vậy, tự mình cảm nhận ý nghĩa của nó là được.
…
Tháng tư, xuân về hoa nở.
Khương Tuệ ở phòng thay đồ thay áo cưới.
Cả đường đi, chính cô cũng cảm thấy khó tin, giống như là đang nằm mơ.
Thậm chí cô sợ vào một buổi chiều nào đó, cô sẽ trở về khoảng không trước kia, mở mắt ra, Khương Thủy Sinh suy yếu nằm trên giường, mà Trì Yếm đối với cô mà nói chỉ là một người xa lạ lạnh nhạt ngạo mạn.
Mấy chuyên viên trang điểm tốt nhất cho cô.
Cô gái trẻ trang điểm thành cô dâu xinh đẹp, đôi mắt đào hoa quyến rũ hút hồn, xinh đẹp đến không gì sánh được.
Chuyên viên trang điểm nhìn đến hoảng, hành nghề nhiều năm như vậy, thật sự là lần đầu tiên nhìn thấy một cô dâu xinh đẹp như vậy.
Cười một cái, như sóng nước lóng lánh, làm người ta hận không thể đặt ở trong tim.
Trước khi nhìn thấy cô dâu, chị gái trang điểm còn sợ phụ dâu quá xinh cô dâu sẽ không áp được, nhưng bây giờ mới biết được là nghĩ nhiều rồi.
Cô dâu xinh đẹp thế này ai có thể đánh bại được, còn rất trẻ, làn da mịn như có thể véo ra nước.
Còn chưa tới lúc Trì Yếm đến đón cô, nhưng nhóm người thân đã lục tục đến.
Một số bạn nhỏ dễ thương còn thẹn thùng nhìn Khương Tuệ rồi quay đầu lại ôm lấy chân mẹ, chọc mọi người bật cười.
Khương Tuệ thích hôn lễ như vậy, bình thường và cực kỳ ấm áp.
Bọn họ chính là lớn lên bình thường như vậy.
Tường xanh ngói đỏ, đại viện đơn giản lại tươi tốt.
Cho dù tương lai có thân phận thế nào, có vài thứ vẫn khắc ghi trong tim.
Tôn Tiểu Uy cũng biết tin kết hôn của Khương Tuệ, nhưng Tiểu Tôn thiếu không có tới, cậu nhờ người tặng quà rất nặng, trêu chọc nói: “Tôi thật sự không dám tới, sợ thấy cậu sẽ nhịn không được mà đi đoạt.” Thành thật mà nói, để người đàn ông tâm tư sâu trầm mặc ít nói năm đó cưới cô gái mà mọi người đều muốn, rất không cam lòng.
Khương Tuệ biết, Tôn Tiểu Uy muốn xuất ngoại du học.
Bọn nhỏ trong đại viện năm đó, hiện giờ đã trời nam biển bắc, ai đi đường nấy, tất cả mọi người đều trưởng thành, có cuộc sống thuộc về chính mình.
Quy tắc truyền thống của thành phố R là chú rể đưa theo đoàn xe tới nhà đón cô dâu, đưa cô dâu về nhà yêu thương cả đời.
Khách khứa rất nhiều, hôm nay ngày lành trên mặt Khương Thủy Sinh cũng mang theo nụ cười, ông không bận nên đến đây hỗ trợ phía trước phía sau.
Sau khi khách khứa đi ra ngoài, Trần Thục Quân và Khương Tuyết nói chuyện cùng Khương Tuệ.
Nói về phong bì đỏ, lễ đường, sân cỏ…
Cửa phòng thay quần áo đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc đồ trắng đội mũ đi vào.
Mấy cô gái đồng thời nhìn qua, Khương Tuyết nhíu mày, có chút không vui: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, đây là phòng thay quần áo của cô dâu.
Anh là ai, đi nhầm sao?” Hôm nay đặc biệt nhiều người, có người đi nhầm cũng không kỳ lạ, nhưng người này quá qua loa.
Khương Tuệ khẽ nhíu mày.
Người đàn ông kia cúi đầu, bộ dáng ngập ngừng, cúi đầu khom lưng muốn đóng cửa đi ra ngoài.
Nhưng giây tiếp theo, với tốc độ cực nhanh hắn lấy con dao găm ra, đặt dưới cằm Khương Tuệ.
Trần Thục Quân suýt nữa thét lên, muốn đi qua cứu cô.
Hắn hơi nâng vành nón lên, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
Trên mặt thiếu niên mang ý cười: “Đừng nhúc nhích, suỵt!”
Khương Tuệ lạnh giọng mở miệng: “Trì Nhất Minh.”
“Là tôi.” Thiếu niên cười hì hì, “Thấy tôi có phải rất bất ngờ lại sợ hãi không, đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương em.
Em mặc áo cưới thật là đẹp, đáng tiếc là gả cho anh tôi.”
Khương Tuệ trấn định lại: “Cậu muốn làm gì?”
Cô và Trì Yếm đã lãnh giấy hôn thú, khi tất cả mọi người đều cho rằng Trì Nhất Minh ở thành phố S tranh tài sản, cậu ta lại về thành phố R, hơn nữa còn nhân lúc khách nhiều nhất mà lặng yên không một tiếng động lẻn vào.
“Đưa em đi trốn.” Trì Nhất Minh nói, “Đi, chúng ta lặng lẽ đi.”
Cậu ta cười, tựa như đang thương lượng với cô, nhưng Khương Tuệ biết đây không phải thương lượng.
Con dao găm đặt dưới cằm cô chuyển đến bên eo.
“Chiếc áo cưới này thật vướng, nhưng xinh đẹp nên tôi nhịn.
Đi thôi, đi qua hội trường rồi thay nó ra.” Cậu quay đầu lại, nói với Khương Tuyết và Trần Thục Quân đang định đuổi theo, “Đừng đuổi theo, nếu không tôi không thể bảo đảm sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
Đi đi, nói cho anh tôi biết.”
Khương Tuệ bị bắt đi qua hội trường, tâm cô trầm xuống: “Có người giúp cậu?”
Trì Nhất Minh cười: “Hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho em biết.”
Khương Tuệ ngừng nói chuyện với cậu ta.
Trì Nhất Minh cũng không thèm để ý, huýt sáo: “Tuy tôi cách khá xa, nhưng em kết hôn chuyện lớn như vậy, sao tôi có thể không biết.
Tài sản? Mấy người thật sự cho rằng tôi để ý đống tài sản đó sao? Quả thật có người giúp tôi, là người đàn bà của Nhạc Tam, tên là gì đó, lúc đầu cô ta không đồng ý, nhưng tôi vừa nói có thể dẫn cô ta đến thành phố S, sẽ không để cô ta xảy ra chuyện, thế là động tâm.”
Trì Nhất Minh đưa Khương Tuệ lên sân thượng của một tòa nhà năm tầng.
“Ngồi đi.” Cậu vỗ vỗ vị trí bên cạnh, hai chân treo lơ lửng ngồi trên sân thượng, “Lát nữa sẽ có trò hay để xem.”
Phía dưới toà nhà là con đường nhựa, một chiếc xe thể thao màu đỏ an an tĩnh tĩnh ngừng ở cách đó không xa.
Khương Tuệ bị cậu ta ấn ngồi xuống, hai chân cũng lơ lửng trong không trung.
Lan can của toà nhà rất thấp, rất dễ ngã xuống.
Cô cầm lan can, con dao găm của Trì Nhất Minh không có dời đi.
Khương Tuệ vẫn duy trì an tĩnh, không có nói chuyện với cậu ta.
Trì Nhất Minh thấy bộ dáng trầm tĩnh của cô, cười nhạo một tiếng: “Em bình tĩnh thật, không để ý tới tôi thì thôi.”
“Có phải tôi vẫn chưa bao giờ nói với em, mẹ tôi vì mua bánh kem cho Trì Yếm mà bị xe đâm chết không?” Thiếu niên cười, trong mắt lại cực kỳ lạnh lẽo, “Tài xế bỏ trốn, trên người bà ấy còn có dấu vết nghiền ép qua lại.
Các người đều nói tôi cực đoan, tính cách cổ quái, nhưng nếu không phải là tại Trì Yếm, hẳn là tôi cũng sẽ hạnh phúc lớn lên.
Mẹ tôi, người phụ nữ ngu xuẩn kia vừa lương thiện vừa lạc quan, bà ấy còn luôn dạy tôi phải làm người tốt.”
Khương Tuệ nhíu mày.
“Làm người tốt sao?” Trì Nhất Minh châm biếm, “Bà ấy làm người tốt, kết quả là có kết cục như vậy, người khác lừa mang thai, còn bị xe đâm chết.”
Khương Tuệ nói: “Cậu quá cực đoan.”
“Suỵt.” Trì Nhất Minh nói, “Tôi không muốn nghe, tôi chỉ muốn nhìn một chút, những việc này ở trong lòng Trì Yếm đến tột cùng được xem là gì.
Trước kia tôi hỏi anh ta, có thứ mà mình thích hay không, anh ta nói không có, con người anh ta, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
Nhìn không ra rốt cuộc là để ý cái gì, cũng tựa như không có cảm giác áy náy.”
Lúc bọn họ nói những lời này, Trì Yếm và Thủy Dương lái xe đến.
Phía sau còn có một đám người.
Trì Yếm xuống xe, ngước mắt nhìn Trì Nhất Minh.
Giọng nói của Trì Yếm vừa lạnh vừa trầm: “Có chuyện gì thì cứ hướng vào tôi, cậu dọa cô ấy làm gì?”
Trì Nhất Minh cười cười: “Tuệ Tuệ trông không sợ chút nào, đúng không Tuệ Tuệ?”
Khương Tuệ mím môi.
Trì Nhất Minh nói: “Anh trai, chúng ta chơi trò chơi đi.
Nhìn thấy chiếc xe màu đỏ bên kia không, hoặc là người của tôi lái xe nghiền qua người anh, hoặc là tôi đẩy Tuệ Tuệ từ phía trên xuống.
Ồ, nếu anh có thể ôm lấy cô ấy, tôi sẽ chúc phúc hai người tân hôn vui vẻ.
Đây là tầng năm, tôi luyến tiếc cô ấy, đã để lại cho cô ấy một con đường sống rồi.
Anh lựa chọn thế nào, anh trai?”
Gió xuân tháng tư lại lộ ra một chút lạnh không thể hiểu được.
Thủy Dương nhíu mày, giữ chặt cánh tay Trì Yếm: “Boss!”
Đái Hữu Vi cũng nhịn không được đỏ mắt, oán hận nhìn Trì Nhất Minh: “Cậu mẹ nó điên rồi sao? Có tài sản không đi thừa kế, chạy về đây nổi điên cái gì!”
Trì Nhất Minh cười khúc khích, tựa như Đái Hữu Vi vừa nói chuyện cười: “Anh nói vậy thì chính là vậy, anh trai, chọn đi.”
Có khó chọn không? Trì Yếm cười cười, đứng giữa con đường nhựa.
“Yếm ca!”
Trì Yếm nhàn nhạt nói: “Nhất Minh, xem như đây là chuyện đầu tiên tôi cầu xin cậu, che mắt cô ấy lại.”.