Nhỏ Giọng Chút Cách Tường Có Tai Đó FULL


Kịch bản:
【 Trong hành lang 】
Cát Cường: 【Có tiếng bước chân】(nội tâm, có vẻ uể oải) Haizz, cuối cùng cũng giải quyết xong cái án tử kia, bốn giờ sáng mất tiêu rồi! May mà cục cho nghỉ ngơi một ngày.
Tiêu Thịnh: 【Bên trong căn phòng đóng kín cửa, âm thanh xa xa, không nghe rõ】(kêu thảm thiết) A——-
Cát Cường: 【Tiếng bước chân dừng lại】(cả kinh) A? Tiếng gì thế? 【Dính sát vào cửa tỉ mỉ nghe】
Tiêu Thịnh: 【Bên trong cánh cửa, nghe không rõ】(tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế, nức nở) Buông! Ông muốn làm gì! Buông ra! Buông ra! Đừng động vào tôi! Đừng mà! Đừng mà… Ông đừng làm thế… Mau buông tôi ra! Cứu tôi với… Tôi xin ông… Buông ra! A—- Ông là đồ cầm thú! A——
Cát Cường: 【Song song với câu “Đừng mà!”】(nội tâm, cả kinh) Trời ạ! Là Tiêu Thịnh! Cậu ấy… Cậu ấy đang bị… Bị người ta cưỡng X! (nội tâm, giận dữ) Tên nào mà lớn gan như vậy, dám động đến cậu ấy! Chết tiệt, cửa không mở được! 【Có tiếng bước chân gấp gáp】Chỉ có thể nhảy qua từ sân thượng! Mong là còn kịp!
【Mở chốt cửa, chạy vội tới ban công, bay qua lan can, nhào vào ban công sát vách, đạp vỡ cửa sổ, tiếng đổ vỡ vang lớn, kéo rèm cửa, tiếng rên rỉ im bặt】
Cát Cường: 【Nhảy xuống đất, rút súng, lên đạn】(hét lớn) Không được cử động, cảnh sát đây!
【Thế giới vắng vẻ không tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi rèm cửa bay phần phật = =】
Cát Cường: (dại ra) Cậu, cậu không có việc gì chứ? (nội tâm, kinh ngạc) Tên côn đồ đâu? Hiện trường phạm tội đâu? Tội phạm đâu rồi? Vì sao cậu ấy vẫn mặc áo ngủ đáng yêu, đeo tai nghe, yên bình ngồi trước máy vi tính vậy?!! Vừa rồi rõ ràng là thanh âm của cậu ấy nha?
Tiêu Thịnh: (cười vô tội) Tôi… tôi chỉ luyện giọng vào sáng sớm mà thôi.
【Cát Cường xoay người đi ra】
Tiêu Thịnh: (vội vã hô to) Này! Cát cảnh quan! Anh đừng có nhảy qua ban công! Nguy hiểm lắm! Này này, anh đi rồi thì ai đền cửa sổ cho tôi.


【Thanh âm nhỏ dần】
【Cát Cường quay về phòng đóng cửa ban công lại, ngã đầu ngủ】
【Một lát sau chuông cửa kêu】
Cát Cường: 【Tiếng ở trên giường trở mình qua trở mình lại】(giọng ngái ngủ) Ai? Không cho người ta ngủ hay sao? 【Ngồi dậy, xuống giường đi mở cửa】
Tiêu Thịnh: (vẻ mặt cười DY) Ôi ôi ôi~ Xin chào Cát cảnh quan, là tôi~
Cát Cường: (quẫn bách, ngại ngùng khi nhìn thấy đối tượng thầm mến) Oái, cậu…
Tiêu Thịnh: (tiếp tục DY) Hắc hắc, Cát cảnh quan, cửa sổ của tôi…
Cát Cường: (tỉnh ngộ, nói nhanh) À… Vừa rồi vội vội vàng vàng nên tôi quên mất, tôi đền tiền cho cậu.
Tiêu Thịnh: Vấn đề không phải là tiền nong.

Là thế này, vừa rồi tôi đang ghi âm, sau đó anh phá vỡ cửa sổ, hiện giờ cả căn phòng toàn là tiếng gió thổi ô ô, anh biết đây, nhà tôi các gian thông với nhau, một chỗ yên tĩnh cũng không có.

Đêm nay tôi phải giao âm rồi, nếu không giao, chuẩn bị sama sẽ từ trong máy tính lao ra bóp chết tôi.
Cát Cường: (nghi hoặc khó hiểu, nhíu mày) Cậu thu cái âm kì quái gì vậy? Chuẩn bị sama là cái gì?
Tiêu Thịnh: (DY, không giải thích) Hắc hắc hắc, cho tôi mượn chỗ của anh một lát, giao âm xong tôi sẽ giải thích cho anh.

(vỗ ngực chứng minh) Nếu như vậy, tôi chẳng những không bắt anh đền cửa sổ mà còn mời anh ăn nữa.

Có được không?
Cát Cường: (chần chờ) Vậy cậu tới thư phòng của tôi đi.
Tiêu Thịnh: Tôi đi lấy thiết bị, anh chờ một chút.
【Tiếng bước chân】
Tiêu Thịnh: 【Cách một bức tường, thanh âm nghe càng rõ hơn】(tiếng bị cường bạo, kêu khóc đến tê tâm liệt phế, nức nở) Buông! Ông muốn làm gì! Buông ra! Buông ra! Đừng động vào tôi! Đừng mà! Đừng mà… Ông đừng làm thế… Mau buông tôi ra! Cứu tôi với… Tôi xin ông… Buông ra! A—- Ông là đồ cầm thú! A——
【Xen vào có tiếng xoay người ở gần đó】
Tiêu Thịnh: (H, CV thở dốc) A… Ân… Nhẹ, nhẹ một chút… Đừng… Không phải thế… Nhanh một chút… A… Ân…Ân…
Cát Cường: 【Sụp đổ, đứng dậy, chạy đến sát vách】(rống giận) Không phải là cường bạo sao, thanh âm như vậy là có chuyện gì xảy ra?

Tiêu Thịnh: (ủy khuấy) Cường X xong rồi… Công chính tới an ủi tâm hồn bị tổn thương của tiểu thụ…
Cát Cường: (phẫn nộ) Cậu… Cậu… Cậu đây là thu âm cái gì? Đây là thứ đồi trụy!
Tiêu Thịnh: (ủy khuất) Nào có… H của chúng tôi đều là tắt đèn kéo rèm, chỉ dùng có một phần rất nhỏ rất nhỏ.

Chỉ để xây dựng bầu không khí thôi.

(nịnh nọt) Cát cảnh quan, mời ngồi mời ngồi, tôi sẽ giải thích cẩn thận cho anh.
【Đứng lên ngồi xuống cọ cọ】
Cát Cường: (kinh ngạc, khẩn trương) Cậu, cậu ngồi lên người tôi làm gì?
Tiêu Thịnh: (nháy mắt câu dẫn) Nhà anh chỉ có mỗi một cái ghế~ 【Cọ cọ】(giả vờ nghi ngờ) Di? Cát cảnh quan? Anh giấu súng ở trong này sao?
Cát Cường: (khẩn trương, lắp bắp) Cậu cậu cậu cậu cậu cậu.
Tiêu Thịnh: (giọng suy tư) A, vừa hay lúc nãy tôi không tìm được cảm hứng (giọng yêu nghiệt) không bằng, anh tới giúp tôi đi?
Cát Cường: (tiếp tục nói lắp) Giúp giúp giúp giúp giúp giúp giúp giúp….

Giúp cái gì?
Tiêu Thịnh: 【Cọ cọ cái phía trước】(vui vẻ) Anh đáp ứng rồi, thật tốt~ 【Hôn】
Cát Cường: Này này, tay cậu làm cái gì đấy? A… A….


【Thở gấp】
Tiêu Thịnh: (thở gấp, yêu nghiệt) A, Cát cảnh quan, tôi thích anh từ lâu lắm rồi, anh cũng không bài xích, vậy thì đêm nay để tôi…
Cát Cường: (vô lực hét) Dừng tay, dừng tay, tôi là thuần 1!
Tiêu Thịnh: (nháy mắt) A? Yên tâm đi, tôi chỉ nói muốn ở trên anh, chưa có nói muốn thượng anh.

【Tiếng nhỏ dần, còn tiếng hôn dần tắt】
【Đoạn cuối sau ED】
Tiêu Thịnh: Này, Cát cảnh quan, anh thích em từ lúc nào vậy?
Cát Cường: (lạnh như băng) Tôi không thích em.
Tiêu Thịnh: Hừ, dùng máy tính cũng không biết cài mật mã.
Cát Cường: (kinh ngạc) Em xem trộm đồ riêng của tôi.
Tiêu Thịnh: Viết nhật kí là một thói quen tốt nha~ Anh viết nhật kí thầm mến, em viết nhật kí H trao đổi với anh nha~
Cát Cường: (xấu hổ và giận dữ) Em… Em đúng là cầm thú!
Tiêu Thịnh: (yêu nghiệt) Cảm ơn khích lệ! Thế nhưng mỗi lần đau thắt lưng xương sống đều là em nha~ Cát cảnh quan, anh so với cầm thú, càng cầm thú hơn~ 【tiếng nhỏ dần】.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận