Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh


Hai người gọi hai bát mì, tìm chỗ gần điều hòa nhưng không gần hướng gió cùng nhau ăn cơm.
“Sáng hôm nay ôn tập thế nào rồi? Vừa này thấy em đang làm đề toán.” Lâm Trần Nghiêu rót một chén nước, đưa cho Thời Khiển.
Thời Khiển nhận lấy, cảm ơn, nói: “Rất tốt, làm một đề toán cũ, chỉ bị sai hai chỗ, lát trở về liền sửa lại chỗ sai.”
Lâm Trần Nghiêu có chút kinh ngạc: “Lần trước nghe chủ nhiệm lớp nói em học tập bình thường, là ác ý bôi đen em?”
Thời Khiển cười đến giảo hoạt, đối mắt hạnh híp híp, giống như con mèo làm biếng: “Bởi vì em cố ý đó.”
“Nói thế nào?”
“Học tập rất phiền toái, các học sinh nếu không bị hỏi về quá trình học tập ở nhà, thì sẽ vòng vèo hỏi học tới mấy giờ, nếu anh thật sự không học bài, bọn họ sẽ tức giận.

Còn có, mỗi hoạt động thầy cô đều cho anh tham gia, nói không chừng còn có thể gọi phụ huynh tới thương lượng kế hoạch bồi dưỡng đặc biệt… Mẹ em khẳng định không nguyện ý tới.”
Lâm Trần Nghiêu dùng giấy lau lau mặt bàn trước mặt, sau đó lại lau cho Thời Khiển.

Tầm mắt anh cúi xuống, chuyên chú nhìn mặt bàn, Thời Khiển không nhìn ra trong mắt anh có cảm xúc gì.
Anh hỏi: “Thời Khiển, em có nghĩ tới, nếu có một cơ hội quý giá, ví như du học.

Anh chỉ đưa ra suy luận, cơ hội quý giá này sẽ khiến em trở nên càng ngày càng ưu tú, nhưng em bởi vì chính mình lại bỏ lỡ dịp tốt, em có cảm thấy cực kì đáng tiếc không?”
Thời Khiển sững sờ, đây là vấn đề cô chưa từng nghĩ qua.
Mấy năm nay, cô chỉ nghĩ làm sao có thể sống qua mỗi ngày, không lo quấy nhiễu Thời Linh, không bị giáo viên chú ý, không tranh chấp với bạn học, cố gắng để mình sống thành người vô hình.
Cô luôn luôn nói với chính mình, hiện tại cuộc sống đã tốt hơn trước đây nhiều rồi.
Tuy không ai quan tâm mình, nhưng phần lớn thời gian sẽ không cần nhìn sắc mặt người khác, không lo lắng ấm no, thậm chí thỉnh thoảng có thể cùng bạn học tới căng tin ăn cơm.
Cô cố gắng đem mình sống thành một đóa cúc, hi vọng mọi người không chú ý tới mình, sóng êm gió lặng qua từng ngày.
Cảm thấy, như vậy cũng rất tốt rồi.
Lâm Trần Nghiêu lau sạch mặt bàn trước mặt, giương mắt thấy Thời Khiển ngẩn người.
Cô đang nhìn chằm chằm mình, trên mặt đầy mơ hồ.
Lâm Trần Nghiêu suy nghĩ một hồi, đổi cách nói khác: “Trước em vì có cơ hội có thể vào trường thuộc đại học Vân Thành mà vui mừng, là vì có thể thoát được khốn cảnh lúc ấy làm được.

Nhưng kì thật em cũng sợ bị người khác thảo luận chuyện xảy ra lúc đó, sợ thành tiêu điểm của mọi người, đúng không?”
Thời Khiển gật gật đầu.
“Bởi vì không muốn bị nhiều người chú ý là chuyện cực kì bình thường, nhưng là vì không muốn người khác chú ý mà cố ý đem ưu tú của mình che giấu thành một người bình thường, khả năng sẽ tiếc nuối.”
“Đương nhiên, bình thường anh cũng không nói không tốt, nhưng em không thể nhìn thấy nó mang đến cho em một mặt tốt, cũng phải thấy phần hại của nó.

Làm việc đều có phần lợi hại, em phải biết cách cân nhắc, sau đó đưa ra lựa chọn.

Khiển Khiển, một mực tránh né là không được, em cũng phải nghĩ cho cuộc sống của mình.”
“Nếu em chỉ nghĩ là cuộc sống bình thường, này cũng được.

Nhưng mà, không thể vì sợ bị chú ý, liền hoàn toàn không suy xét tới khả năng khác, có lẽ, em càng muốn trở thành người tỏa sáng, nhưng bởi vì thói quen từ nhỏ đến lớn, hiện tại em luôn theo bản năng chọn cách giấu mình, như vậy với tương lai sẽ không công bằng.”
Thời Khiển hơi hơi nhíu mày, thấp giọng thì thào: “Em chưa nghĩ tới tương lai như nào…”
Lâm Trần Nghiêu cố gắng để giọng mình ôn hòa một chút, hướng dẫn: “Ví dụ như, hiện tại em có nguyện vọng gì không?”
Thời Khiển suy nghĩ một lát, khẽ lắc đầu.
“Cái gì cũng được, có lẽ chỉ là em không ý thức được đó là một nguyện vọng.”
Thời Khiển lại càng mờ mịt rồi.
Lâm Trần Nghiêu thở dài, tiếp tục hướng dẫn: “Ví như, lúc em còn nhỏ không thích ở trong nhà, muốn đi chơi với các bạn.

Như vậy, cũng tính đó.”
“Như vậy cũng tính sao?” Thời Khiển thật sự nghĩ nghĩ, nói, “Em muốn rời Vân Thành.

Đến một nơi ai cũng không biết em, không ai quen em, không ai chút ý tới em, không ai biết đó là nơi nào.”
“Anh cũng không được sao?” Lâm Trần Nghiêu cười hỏi.
Thời Khiển do dự một chút, hơi mím môi, nói: “Có thể lén nói cho anh.”
Nói xong câu đó, hai người đồng thời cười lên.
Vừa vặn lúc này nhân viên bưng tới hai chén mì, nhân viên này bộ dáng nhiệt tình, đáp lời nói: “Anh em hai người tình cảm thật tốt.”
Lâm Trần Nghiêu nhận lấy, nói cảm ơn, cố ý nói: “Cũng không tốt như vậy, mấy hôm trước em ấy chỉ đồng ý cho tôi ăn đậu đất, một miếng thịt cũng không nỡ cho tôi ăn đấy.”
Thời Khiển mặt nổi giận, nhẹ nhàng dẩu môi lên, chân ở dưới ở dưới bàn đạp người phía đối diện một cái.
Đợi đến khi nhân viên quán rời đi, Thời Khiển mới nhỏ giọng kháng nghị: “Cái người này thật biết mang thù nha! Đã nói không phải cố ý mà.”
Lâm Trần Nghiêu cầm đũa, đưa cho Thời Khiển trước, bất động thanh sắc đổi đề tài: “Khiển Khiển, kì thật chờ em thuận lợi thi vào trung học thuộc đại học Vân Thành xong, nguyện vọng của em liền thực hiện một nửa rồi.”
Thời Khiển ngừng tay trộn mì lại, vẻ mặt thành thật nghe anh nói.
“Em nghĩ xem, đến trường đó rồi, nơi đó bạn học và giáo viên đều không quen em, trường học cũng ở nơi Vân Thành mới giải tỏa, cách xa nội thành.

Em lại mới năm ba, học tập căng thẳng, với hiểu biết của anh với trường cũ, cho dù thành tích em ưu tú, giáo viên cũng sẽ không mời phụ huynh em tới, cho dù mời phụ huynh, anh có thể đưa mẹ anh cho em mượn, đương nhiên, chỉ có thể mượn vì chuyện tốt, nếu vì em trốn học đánh nhau bị mời phụ huynh, anh cũng không cho em mượn đâu.”
“Nếu lần này em phát huy tốt, vào ban A, chính là học muội ban anh rồi.

Ban A thuộc trường trung học kỉ luật nghiêm minh, tất cả mọi người đều là vót đầu cho nhọn, nó vốn rất khó khăn: Đầu tiên là thi đậu, thi đậu xong, thi vào ban A, thi vào lớp chọn.

Tất cả mọi người đều vùi đầu học tập, không ai xoắn xuýt em ở đâu ra, phần lớn lúc nói chuyện đều sẽ hỏi một câu trước em học ở trường nào thôi.”
Mắt Thời Khiển sáng rực lên.
Lâm Trần Nghiêu tiếp tục phác thảo tương lai cho cô: “Em ở đó học tập một năm, nếu thuận lợi, năm sau, liền có thể thi vào trường Đại học Vân Thành.

Đến lúc đó có thể đi chung một đoạn, nói không chừng em còn có thể gặp được bạn học cùng em kề vai chiến đấu năm ba.

Ba năm trung học rất nhanh sẽ qua đi, chờ em thi vào đại học xong, em có thể dựa theo tâm nguyện của mình, bay tới nơi em muốn đi.”
“Đến khi đó, em có thể sẽ không phụ thuộc vào mẹ em nữa, em có thể xin trợ cấp học tập, cố gắng học tập lấy học bổng, làm thêm ngoài giờ kiếm phí sinh hoạt.

Đợi tốt nghiệp đại học xong, em có thể tìm được công việc tốt, tương lai có thể góp một phần cho gia đình nhỏ của mình.”
“Khiển Khiển, nếu em trở nên ưu tú, cuộc sống của em, có thể dựa vào thực lực của em đưa ra nhiều lựa chọn hơn, sẽ có cơ hội nhìn thấy nhiều phong cảnh hơn.”
Là dựa vào thực lực của mình.
Thời Khiển ở trong lòng yên lặng phân tích rõ bảy chữ này, khuôn mặt nhỏ nhắn đều trở nên bừng bừng.
Chưa từng có ai nói những thứ này với cô.
Cô cho rằng, cô sẽ dính tới Thời Linh cả đời, Thời Linh chỉ cần mấp máy môi, liền quyết định tương lai của cô.
Không nghĩ tới tương lai xa xôi, cách ngày mai xa nhất, nguyện vọng chân thành nhất là trở thành người vô hình.
Cả đời, cố gắng không quấy rầy người khác, im lặng mà sống, sau đó im lặng chết đi.
Ánh mắt cô trước nay chưa từng sáng ngời như vậy, cô nghĩ tới một ý mới, chính là cô cũng có thể cố gắng kiếm tiền, đến lúc đó đem số tiền mấy năm nay Thời Linh tiêu trên người cô trả lại cho bà.
Tuy bà cũng không hiếm lạ, nhất định bà cũng chỉ mong sao bản thân có thể nhanh chóng biến mất trước mắt bà.
Nhưng như vậy, trong lòng cô thật sự cảm thấy ổn sao, về sau Thời Khiền và Thời Linh sẽ không còn chút quan hệ nào.
Nếu tương lai như vậy…
“Em nhất định sẽ cố gắng.”
*
Sau khi hai người quay lại thư viện, Thời Khiển phá lệ chủ động dọn đồ tới ngồi cạnh Lâm Trần Nghiêu.
Lâm Trần Nghiêu nhìn cô đột nhiên ôm sách ngồi xuống, không đợi nói chuyện, cô đã nhỏ giọng mở miệng: “Anh giám sát em học nha…”
Là không cho chút phân bua nào.
Lâm Trần Nghiêu bật cười.
Thời Khiển hiệu suất học tập buổi chiều thấp hơn buổi sáng.
Nhưng may mắn Lâm Trần Nghiêu không hề quen thuộc tốc độ làm bài của cô.
Chỉ là thỉnh thoảng sẽ cảm thấy ánh mắt anh rơi trên người mình, mỗi khi tới lúc đó, Thời Khiển không tự chủ được mà khẩn trương.
Như là đang trong lúc thi, giáo viên giám thị nhìn chằm chằm mình.
Chỉ là may mắn, mỗi lần anh chỉ là liếc nhìn xem, cũng không chỉ ra mình bị sai chỗ nào.
Mắt trời sắp lặn.
Trên bầu trời che kín ánh nắng chiều ôn nhu.
Lâm Trần Nghiêu khẽ gật gật đầu nhìn bài tập trên mặt bàn, Thời Khiển ngẩng đầu nhìn anh.
Anh hạ giọng hỏi ý kiến của cô: “Về nhà không?”
Thời Khiển quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài, cảm giác hiệu suất của mình hôm nay thật không cao mấy, tính toán để tối luyện thêm, điều chỉnh một phen.
Vì thế, cô gật gật đầu, bắt đầu thu dọn đồ.
Hai người ra khỏi thư viện, Thời Khiển liếm liếm môi khô ráo, cô cảm thấy có chút khát, vừa tìm kiếm máy bán tự động, vừa thuận miệng nói: “Sách anh vừa xem, hình như đều là tiếng anh.”
Lâm Trần Nghiêu nói: “Ừm, đang có cuộc thi.”
“A… A…, em có nghe qua, có phải cấp bốn, cấp sáu không?” Cô cố gắng nhớ lại, giống như trước có nghe nói bạn học nào khoe anh trai mình đang học đại học có thể thông qua cuộc thi mà chia cao thấp.
Lâm Trần Nghiêu lấy từ trong túi ra một chai nước, mở ra, đưa cho Thời Khiển.
Thời Khiển có chút kinh ngạc, hỏi: “Anh mua lúc nào vậy?”
“Lúc em đang vò đầu bứt tai hồi lâu không thể hạ bút xuống.”
Thời Khiển vừa muốn chuẩn bị phản bác anh, hôm nay cô không làm được mấy câu mới vò đầu bứt tai.
Bỗng nhiên, nhớ tới mỗi khi anh nhìn qua, giống như bị giáo viên chăm chú nhìn, luôn khẩn trương không hạ bút được.
Đành phải đem lời tới bên miệng mà nuốt xuống, nhận chai nước uống một ngụm, qua loa chấp nhận.
Lâm Trần Nghiêu vừa khoác túi, vừa trả lời câu hỏi vừa nãy của cô: “Không phải cấp bốn, là Lsat.”
“Là cái gì?”
“Một trong phần thi xin du học.”
“Khiển Khiển, anh đang chuẩn bị xin du học trường luật nước ngoài.”
“Chờ em thi lên trung học, anh cũng đi làm nghiên cứu sinh rồi.”
Đầu tháng sáu, gió ấm thổi qua, tóc Thời Khiển bị cơn gió thổi loạn, cô máy móc vuốt vuốt tóc.
Từ khi biết Lâm Trần Nghiêu sẽ ra nước ngoài, cô cảm giác đầu mình thấy hỗn loạn.
Lúc ăn cơm trưa, vẫn cảm thấy hai người có cùng một bí mật, trong tương lai cô sẽ không gặp ai ngoại trừ anh.
Mới qua một buổi trưa, liền biến thành tương lai chỉ có một mình sao?
Thời khiển đột nhiên cảm thấy ánh sáng con đường phía trước cũng không sáng lạn như thế nữa.
Lâm Trần Nghiêu vươn tay quơ quơ trước mắt Thời Khiển, cười nói: “Còn một năm nữa, thế nào hiện tại đã bắt đầu không nỡ xa anh rồi hả?”
Ánh mắt Thời Khiển chớp chớp, không biết nên trả lời anh thế nào.
Cô cứ do dự mãi, vẫn cẩn thận hỏi ra lời bản thân quan tâm nhất: “Học xong nghiên cứu sinh, còn có thể trở về không?”
Lâm Trần Nghiêu thu hồi giọng trêu chọc, nghiêm mặt nói: “Chỉ định đổi hoàn cảnh học tập chút, mở rộng tầm nhìn, tốt nghiệp sẽ trở lại.

Một năm liền tốt nghiệp rồi.”
Tâm trạng Thời Khiển bị treo cao lúc này mới an tâm hạ xuống.
Cô vừa mới lớn cũng chỉ có một người bạn, còn chưa kịp báo đáp lòng tốt với người ta, thật sự hi vọng không rời xa anh nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui