Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh


Lúc Thời Khiển trở về phòng ngủ, phát hiện Triệu Bình Nhạc không ở đó, cô không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Hôm nay cô thật sự quá mệt mỏi, thật sự không muốn ứng phó thêm Triệu Bình Nhạc nữa.

Thời Khiển cố gắng, ra vẻ thoải mái hàn huyên với Nam Lộ mấy câu, sau đó liền tắt điện thoại đi rửa mặt.

Rửa mặt xong, cô nhìn điện thoại, không nhận được tin nhắn mới, vì thế liền nằm xuống ngủ.

Có thể là cực kì mệt mỏi, Thời Khiển cảm giác giấc ngủ rất say, đến mơ cũng không mơ thấy.

Nhưng vẫn theo đồng hồ sinh học tỉnh lại, đúng bảy giờ ngày hôm sau cô vẫn thức dậy như cũ.

Sau khi thức dậy, Thời Khiển yên ắng nghe ngóng, trong kí túc xá giống như không có động tĩnh gì.

Cô nhấc một góc màn lên, đúng là không có ai cả.

Vì thế, cô tâm tình tốt rời giường.

Hai ngày trước tiệm tiện lợi có một lượng lớn thực phẩm mới cần làm giá đặc biệt, nhưng gần đây người tới ít, tiệm trưởng nửa bán nửa tặng cho cô không ít.

Thời Khiển nhìn đồ dự trữ của mình, quyết định hôm nay không ra cửa, ăn bánh mì với mì ăn liền cho đỡ đói.

Buổi sáng hơi lạnh, muốn ăn đồ nóng.

Thời Khiển liền đun ấm nước nóng pha mì.

Lúc chờ đợi, cô quét mắt một vòng bạn bè, rất nhiều bạn học đăng chúc mừng năm mới.

Thời Khiển nhìn người khác đều vô cùng náo nhiệt, cô có chút hâm mộ, bấm thích từng cái một.

Lúc đang nhìn, có một tin nhắn mới nhảy tới.

[Lâm Trần Nghiêu: Tối nay anh ngồi máy bay sang, sáng mai có thể ăn cùng nhau không?] Thời Khiển đọc tin nhắn xong, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Hôm nay cô có ca đêm, là một giờ sáng làm, chín giờ sáng tan tầm.

Vừa vặn, tan làm có thể ăn sáng.

Vì thể cô trả lời lại một biểu cảm OK.

Thời Khiển ăn sáng xong, lúc đang không có việc gì làm, Nam Lộ gửi cho cô một bộ phim thần tượng.

“Ngọt quá bạn ạ, xem không thiệt thòi đâu!”
“Mấu chốt là nam chính đẹp trai, nữ chính xinh gái, lại còn kịch tính, cực kì thích hợp cho mùa đông lạnh lẽo này.



“A! Ngọt quá! Mình chết rồi! Mình hâm mộ chết mất!”

Nam Lộ gửi một loạt, Thời Khiển vừa lúc không có việc gì, vì thế vui vẻ bấm xem.

Quả thật rất hay, Thời Khiển mở ra xem liền không dừng lại được.

Trong lúc đói bụng, liền với tay lấy bánh mì với bánh quy ra ăn.

Xem tới hơn mười hai giờ, Thời Khiển có cài đồng hồ báo thức, dừng phim lại.

Thời Khiển thở dài, cô còn chưa xem hết, nhưng không thể không đi làm.

Vì thế thu dọn một chút, lại ăn ít đồ, liền thay đồ ra cửa.

Vừa mới tới cửa, liền gặp phải Triệu Bình Nhạc.

Nhưng mà hôm nay cô ta rất bình thường, thấy Thời Khiển cũng không có biểu tình gì, chứ đừng nói tới nói cái gì.

Nhìn không chớp mắt theo Thời Khiển đi ngang qua.

Mùa đông quần áo rất dày, một giây này Thời Khiển không nhìn ra lưng Triệu Bình Nhạc có chút cứng ngắc.

Thời Khiển vội vã đi làm, cũng không rảnh xem phản ứng của cô ta.

Không nói với mình là tốt nhất, bớt nhiều phiền toái.

Lúc tới dưới kí túc xá, Thời Khiển sờ sờ túi, phát hiện mình hôm nay quên đem tai nghe rồi.

Đường đêm quá yên tĩnh, cô tính là đeo một bên tai nghe lên để nghe nhạc.

Một bên khác, thì để ý động tĩnh xung quanh.

Buổi sáng hôm nay sau khi cô tỉnh dậy đã cẩn thận nhớ lại một chút, Thời Khiển cảm thấy cũng không nhất định tất cả đều là mình đa nghi thôi.

Vẫn nên cẩn thận một chút là được.

Thời Khiển bước ra khỏi tòa nhà một giây, gió bắc bỗng nhiên nổi lên.

Mùa đông gió thổi rất lạnh, cô đem áo lông kéo kéo lên cao, sau đó nhanh chóng bước vào bóng đêm.

Có lẽ là xem một ngày phim thần tượng, tâm tình cô cực kì tốt, cho dù tối hôm qua bị kinh sợ không nhỏ, nhưng hôm nay tâm tình vẫn rất tốt.

Vừa mới ra khỏi khu kí túc xá, liền thấy được sân vận động.

Xung quanh sân bận động có một ánh đèn sáng rực, không một bóng người.

Thời Khiển rẽ phải, sau đó dừng bước chân lại.


Cô nhìn trên một cái ghế dài cách đó không xa có một người đang ngồi.

Một người đàn ông trung niên, mặc cực kì lôi thôi, tóc hơi dài, râu cũng giống như lâu rồi không cạo.

Trong trường học, hơn nửa đêm xuất hiện một người như vậy.

Rất không bình thường.

Thời Khiển dừng chân lại, cô cúi đầu, cố ý bước tới đường lớn, để tránh đi qua người kia.

Không nghĩ tới, người kia bỗng nhiên đứng lên, khập khễnh đi tới phía mình.

Da đầu Thời Khiển căng thẳng, cô khẩn trương bước nhanh hơn.

Trong tầm mắt, người kia cũng bước nhanh hơn.

Ông ta nhằm vào mình!
Suy nghĩ cẩn thận xong, Thời Khiển gấp tới sắp khóc, cô bỗng nhiên chạy thẳng.

Người đàn ông kia giống như đuổi không kịp, vì thế bắt đầu lớn tiếng hô tên cô: “Thời Khiển!”
Thời Khiển gắt gao nhắm chặt mắt, chạy nhanh hơn.

“Có phải mẹ con là Thời Linh không!” Người đàn ông làm cô sợ hãi kia lớn tiếng hô lên.

Thời Khiển mắt mở to, bước chân không khỏi chậm lại, lại vẫn không dám quay đầu, cũng không dám dừng lại.

“Có phải nhà con có người nhà ở Hướng Vân không!”
Lần này Thời Khiển hoàn toàn dừng lại.

Ánh đèn trong veo lạnh lùng mà cô tịch, cô đứng dưới ánh đèn, lưng cứng ngắc.

Có cơn gió lạnh lùa vào lọn tóc cô.

Cô chậm rãi không quay đầu, chỉ cứng ngắc đứng ở đó.

Người đàn ông khập khễnh phía sau thấy cô không chạy nữa, mới thong thả kéo một chân đi tới, chậm rãi tiến gần cô.

“Chắc con sinh vào năm 2000 đúng không?”
Thời Khiển không trả lời.

“Mẹ con mười bảy tuổi… A… không.

Mười tám tuổi liền sinh ra con, đúng không?”

Thời Khiển không tự chủ được nín thở.

“Con chưa từng gặp ba mình đúng không?”
Thời Khiển gắt gao cắn chặt môi mình, cảm thấy thân thể mình run lên.

Cô cuối cùng đã cực kì thong thả quay đầu lại.

Đáy mắt tràn đầy sợ hãi.

Người đàn ông kia cuối cùng cũng đi tới, đứng cách cô tầm hai mét.

“Thời Khiển, ta là ba con.


Thời Khiển cố gắng duy trì bình tĩnh, cô giương mắt, cố gắng để giọng mình vững vàng: “Tôi không biết ông.


Người đàn ông kia lại khập khễnh, bước tới hai bước.

“Ba mới tìm được con,” Ông ta cố gắng nở một nụ cười, nói: “Sao con lại đón tết một mình vậy? Có phải cha dượng không tốt với con không?”
Đôi mắt Thời Khiển hơi chấn động, cô nói không lên lời.

“Sau này sống cùng ba đi? Ta nghe nói bây giờ con có một bạn trai không tồi…”
Ông ta nhắc tới Lâm Trần Nghiêu.

Thời Khiển bỗng nhiên tỉnh táo một chút, vừa mới gắt gao áp chế với chút dao động kia, cô bình tĩnh nói: “Ông nghe ai nói?”
“Nhạc Nhạc đó,” Người đàn ông có chút nghi hoặc hỏi, “Con bé không nói cho con biết sao? Nó là chị họ của con, là con gái bác cả…”
Bỗng nhiên hiểu rõ được toàn bộ.

Vì sao Triệu Bình Nhạc thấy mình xong chợt hưng phấn, vì sao bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với mình, vì sao lại lén chụp trộn mình, vì sao liên tục truy hỏi mình là người ở đâu, vì sao luôn nói bóng nói gió hỏi tình hình trong nhà mình, vì sao vừa rồi thấy mình lại không nổi điên…
Bởi vì cô ta biết, nơi này có một người đang chờ mình.

Có lẽ, vừa rồi cô ta lên lầu chỉ là xem xem cô có ở phòng ngủ hay không.

Nếu không ở đó, Triệu Bình Nhạc nhất định sẽ dẫn người đàn ông này tới tiệm tiện lợi tìm cô.

“Ba ngồi xe lửa rất lâu mới tới Chi Nam, sao con lại tới nơi xa nhà như vậy để học…”
Thời Khiển cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh, cô lạnh giọng cắt ngang lời ông ta: “Tôi không biết ông, tôi cũng không phải con gái ông, ông nhận lầm người rồi.


Cô xoay người muốn đi, ông ta lại vội vàng tiến lên hai bước túm chặt tay áo cô.

Thời Khiển ngăn chặn nội tâm sợ hãi, lạnh lùng nhìn ông ta.

Triệu Châu đầy vẻ lấy lòng cười, nói: “Sao có thể không nhận ba chứ… Ba rất không dễ dàng gì mới tìm được con…”
“Ông buông ra!” Thời Khiển vùng vẫy.

Triệu Châu vẫn nói tiếp: “Sau này sống cùng ba có được không? Con chỉ cần mỗi tháng tìm cha dượng kia xin ít phí sinh hoạt, ba sẽ chăm sóc tốt cho con…”
Thời Khiển bỗng nhiên dừng lại, vừa rồi cô, thậm chí còn cảm động trong nháy mắt.

Ông ta ở trước mặt mình nói: Sao con lại đón tết một mình? Có phải cha dượng không đối tốt với con không?
Lúc đó, cô thật sự trong nháy mắt thấy cảm động.

Cô cho rằng, mười tám năm nay, ông ta thật sự khổ sở tìm kiếm mình.


Cô cho rằng, trên thế giới này, thật sự vẫn có một người mong chờ nhìn thấy cô.

Hóa ra, là bởi vì tiền bạc.

Thời Khiển tự giễu nở nụ cười, cô bình tĩnh nhìn người đàn ông bắt lấy tay áo cô.

Bộ dáng ông ta như thọt, hai tay lại như chưa từng làm qua việc nặng nhọc nào.

Thời Khiển nhẹ nhàng nói: “Buông ra.


Triệu Châu thấy cô bỗng nhiên bình tĩnh lại, có chút không hiểu.

Sững sờ buông tay cầm tay áo cô ra, nói: “Ba thật sự rất nhớ con…”
Thời Khiển cúi đầu nở nụ cười, càng cười càng kịch liệt, giống như không nhịn được nữa.

Sau cùng, cô cười tới chảy nước mắt.

Cô nói: “Ông tính sai rồi, Thời Linh với Tưởng Mậu Kiệt đã sớm không cho tôi phí sinh hoạt nữa rồi.


Triệu Châu sững sờ, ông ta lầm bầm nói: “Làm sao có thể… Con là con gái của Thời Linh mà…”
“Thế nào? Tôi là con gái bà ấy thì bà ấy sẽ yêu tôi?” Ánh mắt Thời Khiển lạnh lẽ nhìn về phía Triệu Châu, “Chút này mà ông không nhìn ra sao? Tôi cũng là con gái ông đấy.


Triệu Châu bối rối nói: “Cho nên, ba tới tìm con rồi… Ba ngồi xe lửa lâu như vậy…”
Thời Khiển có chút chán ghét nhíu mày, nói: “Đừng tự xưng là ba, lúc Thời Linh sinh tôi rất vất vả, ông đã làm cái gì?”
Môi Triệu Châu run rẩy, một lúc lâu không nói ra một câu.

Thời Khiển không nhìn ông ta nữa, đi nhanh về phía trước.

Triệu Châu lại bước nhanh theo tới: “Thời Khiển, vậy thì… Con xem ta đi đứng cũng không lưu loát, dù sao chúng ta cũng là quan hệ huyết thống, cắt ngang xương cốt vẫn hợp với gân cốt… Con cho ta mượn ít tiền được không? Cho ta mượn 20 vạn, rất nhanh ta sẽ trả lại con….


Thời Khiển cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Ông nói cho ông mượn bao nhiêu?”
“20 vạn,” Triệu Chân nói đầy lý lẽ, “Chỉ 20 vạn là được.

Con tìm hỏi cha dượng đi, số tiền này với ông ta mà nói chỉ là trâu mất sợi lông, không đáng kể, thật sự không được thì con hỏi cậu bạn trai kia cũng được… Nhạc Nhạc nói nhìn cậu ta cũng rất nhiều tiền…”
“Ông câm mồm!” Thời Khiển tức tới ánh mắt đỏ lên, “Lời này mà ông cũng nói ra được!”
“Con chỉ cần cho ta vay 20 vạn có được không? A? Ta thật sự cùng đường rồi… Ta vay nặng lãi… Bọn họ đòi mạng của ta… Nếu ta chết, bọn họ cũng tới tìm con đòi tiền…”
Thời Khiển tức tới bật cười, nói: “Bọn họ dựa vào cái gì mà tìm tôi?”
“Con là con gái của ta…”
“Lúc này ông lại nhớ ra ông còn một cô con gái rồi hả? Lúc tôi còn nhỏ ông ở đâu? Từ lúc tôi hiểu chuyện đến nay chưa từng gặp ông!”
“Khi đó ta có nỗi khổ trong…”
Thời Khiển không muốn để ý ông ta, cô chạy nhanh đi.

Cô chạy như vậy, Triệu Châu không đuổi kịp cô.

Mắt thấy cô sắp chạy đi, Triệu Châu bỗng nhiên rống lớn một câu.

“Cái chân thọt này của ta đều là vì con! Chẳng lẽ con không nên bồi thường ta sao!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận