Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh


Lâm Trần Nghiêu nói đương nhiên có thể, tâm Thời Khiển liền trở lên ấm áp.
Có lẽ anh nói đúng, luôn luôn sẽ có người thích mình.
Lâm Trần Nghiêu thấy tâm tình cô bé chuyển biến tốt đẹp chút, đứng lên, đem đồ ăn trong hộp đóng lại, chuẩn bị rời khỏi.
Cô bé trầm mặc nhìn bộ dáng thu dọn của cậu, trong lòng lại có tính toán nhỏ, cố ý hỏi: “Vậy có người nào sẽ thích em vậy?”
Lâm Trần Nghiêu nghe vậy, cho rằng cô bé buồn vì hiện xung quanh không có ai thích mình, vì thế cực kì tự nhiên trả lời: “Em còn quá nhỏ, cho rằng người bên cạnh là toàn bộ thế giới.

Kì thật không phải như thế, Thời Khiển chờ tới khi em từ từ lớn lên sẽ phát hiện, rất nhiều người kì thật chỉ có thể làm bạn trong đoạn đường ngắn ngủi.

Ví như bạn học hiện tại của em, bạn bè, chờ em học xong tiểu học, tiếp theo sẽ gặp được bạn học sơ trung, trung học, đại học, sau này đi làm còn có đồng nghiệp.

Từng đoạn thời gian, em sẽ gặp từng người khác nhau.

Bọn họ cũng không phải đều thích em, như vậy, lại không có ai đều ghét em cả.

Cho nên, nhất định sẽ gặp phải người thích em.”
Thời Khiển nghe, cảm thấy lời anh nói, tương lai hóa ra là xinh đẹp như thế.
Chỉ là, hiện tại…
Cô bé hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Mà lúc này không ai thích em.”
Lâm Trần Nghiêu nhíu nhíu mày, cảm thấy cô bé này có chút không có lương tâm: “Này, cô bé này, bà nội anh không thích em sao? Anh không thích em sao? Cho em ăn nhiều như vậy em liền quên hả?”
Thời Khiển nhẹ nhàng le lưỡi, cười cười xấu hổ.
Xong đời, quá tham rồi.
Cô bé chỉ muốn chính tai nghe được một người nói thích mình, có chút nói bậy rồi.
Vì thế, cô bé bắt đầu giảo hoạt nói sang chuyện khác, chỉ vào đồ chơi tặng kèm trên bàn nói: “Anh, đồ chơi này em tặng cho anh.”
Lâm Trần Nghiêu một bộ muốn cười lại không cười, nhìn cô bé đang vụng về chuyển sang chuyện khác, nhíu mày nói: “Thứ này anh còn chưa nói cho em đâu.”
Cô bé nháy mắt xấu hổ đỏ mặt: “A…”
Cậu hừ lạnh một tiếng, một bộ ngây thơ mang thù, nói: “Ăn xong rồi, đi thôi.”
*
Lâm Trần Nghiêu đưa Thời Khiển tới dưới lầu nhà cô bé, Thời Khiển đang định chào tạm biệt cậu, lại thấy cậu mở miệng trước: “Ngày mai anh ăn xong bữa sáng là đi rồi.”
Tim Thời Khiển căng thẳng, cảm xúc không nỡ nháy mắt chiếm hết tất cả suy nghĩ.
Cô bé ngẩng đầu nhìn Lâm Trần Nghiêu, nhỏ giọng hỏi: “Em, có thể tiễn anh không.”
Sợ anh từ chối mình, Thời Khiển nhanh chóng bổ sung một câu: “Lúc năm mới, khách đến nhà, lúc bọn họ rời khỏi, em thấy bà ngoại đều ra tiễn bọn họ.”
Lâm Trần Nghiêu thấy bộ dáng bối rối giải thích của cô bé, thoáng bật cười, vỗ nhè nhẹ đầu cô bé, nói: “Được.”
“Vậy em, về trước đây.” Tuy là nói như vậy, nhưng Thời Khiển rất lâu cũng không bước chân lên.
Lâm Trần Nghiêu lấy từ trong túi ra đồ chơi nhỏ tặng kèm trong phần ăn trẻ em, mở tay phải ra, đưa tới trước mặt cô bé, nói: “Cho.”
Thời Khiển không muốn để bầu không khí quá kì quái, cô bé bĩu môi, cố ý làm bộ như tức giận: “Vừa nãy không phải nói không cho em sao?”
Lâm Trần Nghiêu chậc một tiếng, nói: “Cô bé này còn rất ghi thù.”
Thời Khiển không biết thế nào, bỗng nhiên liền không giả vờ được nữa, vẻ mặt lập tức muốn khóc.
Cô bé thật sự không nỡ để kì nghỉ hè qua đi.
Người trước mắt cứ như từ trên trời rơi xuống, bỗng nhiên xuất hiện trước mặt mình.
Anh dẫn cô cùng nhau đi chơi, giúp cô làm bài tập, mua đồ ăn cho cô, dạy cô gấp sao, để cho cô cảm nhận được hóa ra ở chung với bạn bè chính là chuyện vui vẻ như vậy.
Bạn của cô bé.
Người bạn duy nhất của cô bé.
Lâm Trần Nghiêu thở dài, nhẹ vuốt đầu cô bé, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi, nghỉ hè chúng ta lại gặp nhau.”
Thời Khiển hít hít mũi, nhận lấy đồ chơi trên tay Lâm Trần Nghiêu, dùng sức gật gật đầu, cô bé muốn nói: Anh nhất định phải nói lời giữ lời.
Còn chưa nói ra miệng, cô bé đã nghe thấy phía sau truyền tới giọng của bà ngoại.
Bà ngoại đang gọi tên cô bé, trong giọng nói không mang chút cảm xúc nào.
Lưng Thời Khiển nháy mắt cứng ngắc, ngón tay không tự giác buông lỏng, đồ chơi nhỏ rơi xuống đất.
*
Thời Khiển quỳ trong phòng khách, bà ngoại nhắm mắt ngồi trên ghế sofa.
Trong lòng cô bé lo sợ bất an, không biết vì sao về đến nhà bà ngoại liền bảo mình quỳ.
Thời Khiển lặng lẽ ngẩng đầu, rất nhanh đưa mắt nhìn sắc mặt bà ngoại, phát hiện hai mắt bà vẫn nhắm, vì thế cẩn thận nhích nhích hai chân quỳ đã có chút tê rần.
“Ta cho con lộn xộn sao?”
Thời Khiển nhất thời cứng ngắc, cô bé gắt gao cắn cắn môi mình, hít một hơi thật sâu.
Chân thật sự đã quá tê, vừa mới động một phát, cảm giác tê mỏi càng thêm rõ ràng, lúc này đúng là lúc khó chịu nhất, nhưng cô bé lại không dám động nữa rồi.
Thời Khiển vừa kiệt lực chịu đựng cảm giác khó chịu này, vẫn có tâm tư sợ hãi nhìn bà ngoại.
Quả nhiên, không quá nửa phút, cô bé liền nghe thấy trên đầu truyền đến giọng nói châm chọc: “Thời Khiển, không ngờ nha, mới lớn một chút như vậy mà tâm tư đã méo mó như vậy rồi.”
Thời Khiển không quan tâm khó chịu, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đối diện.
Chỉ thấy bà hừ lạnh một tiếng, cười khẩy nói: “Con nhìn ta như vậy làm gì? Ta nói không đúng?”
Thời Khiển nổi lên dũng khí cãi lại: “Con không có tâm tư méo mó.”
“Con không?” Bà ngoại ôm cánh tay dựa ra phía sau, vẻ mặt chán ghét, “Vậy ta hỏi con, trong khu nhiều bạn nữ như vậy sao không chơi với bọn chúng, lại cứ chạy tới làm quen anh trai kia? Con nhỏ như vậy, trong lòng lại giảo hoạt không ít đâu.”
Cô bé gắt gao năm chặt quả đấm, móng tay chọc vào trong thịt, rất không dễ dàng, cuối cùng không nhịn được mà khóc.
Bây giờ cô bé không nao núng trầm mặc, nghiêm túc giải thích: “Con không nhận anh trai, chúng con là bạn.”
Từng câu từng chữ, đều rất rõ ràng.
“Bạn bè?”
Giống như nghe được truyện cực kì buồn cười, bà ngoại Thời Khiển cười ra tiếng, sau đó dùng tay đỡ trán.
Bà xoa xoa huyệt thái dương, sau đó sắc mặt đột nhiên thay đổi, bỗng nhiên đứng dậy, giơ tay cho Thời Khiển một bạt tai.
Đầu Thời Khiển nhất thời bị quay qua.
Cô bé cảm giác lỗ tai vang lên tiếng bén nhọn, nhìn trước mắt một cái, rất nhanh trên mặt truyền đến cảm giác nóng rát.
Nước mắt chảy xuống, Thời Khiển cảm nhận được cảm giác nhục nhã.
Cô bé không muốn khóc.
Khóc, giống như mình thật sự làm sai cái gì đó.
Thời Khiển hít một hơi, khóc thút thít hỏi: “Vì sao phải đánh con?”
“Ta chính là muốn đánh con, đánh con tuổi nhỏ không học giỏi, giao lưu với bạn bè không đứng đắn, lại còn nhận anh trai vớ vẩn.

Còn để người ta dẫn đi chơi, nhận đồ của nhà người ta mua cho!”
Thời Khiển phẫn nộ cau mày, lớn tiếng phản bác: “Anh ấy không phải người không đứng đắn!”
Đây là lần đầu tiên, cô bé lớn tiếng nói chuyện với bà ngoại như vậy.
Nhưng cô bé thật sự không thể chịu đựng được, một người tốt như vậy, tự dưng bị hắt nước bẩn.
“Được được được lắm, tạp chủng như mày dám gào với ta.” Bà ngoại Thời Khiển giận quá hóa cười, “Mày quả nhiên là giống mẹ mày, đều giống nhau!”
Chung Mai Anh cảm thấy đầu ong ong, trong nháy mắt Thời Khiển gào lên với bà, bà chỉ cảm thấy thời gian quay ngược lại, giống như quay về 9 năm trước.
Khi đó mẹ Thời Khiển chỉ mới 17 tuổi, đã mang thai rồi.
Trong khu nhà ở đều là công nhân viên chức, không biết tin tức truyền ra từ ai, thật giống như trong một đêm, cả khu đều biết rõ.
Khi đó, Chung Mai Anh chỉ cần ra cửa liền cảm thấy có người ở sau lưng chỉ trỏ bà, mấy chị em tốt cùng nhau đánh bài mọi khi, cũng vừa thấy bà tới liền ngừng nói chuyện, ngậm miệng lại.
“Nha đầu Thời gia kia, còn chưa tới 18, đã ở bên ngoài làm bừa, bị người ta làm to bụng rồi.”
“Còn gì nữa, trung học còn chưa tốt nghiệp đâu? Mẹ nó cũng không quản nó hả?”
“Mẹ nó chỉ biết chơi mạt chược, đâu thèm nhìn con.

Nó bỏ nhà trốn hơn nửa năm mẹ nó còn không thèm để ý, sau cùng mang thai quay về mẹ nó mới bắt đầu hổn hển.”
“Cả ngày chơi mạt chược? Vậy dựa vào đâu mà sống?”
“Ba con bé lái xe đơn vị, quanh năm ở bên ngoài lái xe.

Tiền kiếm được nhiều lại không ở nhà, hai mẹ con họ lại rất tiêu dao, nếu không có con nhà công nhân nào lại dám càn rỡ như vậy chứ.”
“Nó học ở Nhị Trung hả? Ai ôi, phải bảo con nhà tôi cách nó xa một chút thôi…”
“Ài, đã nghỉ học rồi, nha đầu kia kiên trì muốn sinh ra đứa bé.”

Sau đó bọn họ vẫn còn nói gì đó, Chung Mai Anh đã không nghe nổi, lúc ấy trong đầu bà chỉ có một suy nghĩ: Về nhà lấy dao, giết nghiệt chủng kia, rồi tự giết mình.
Chung Mai Anh về đến nhà liền lao thẳng tới phòng Thời Linh.
Thời Linh vẫn nằm ở trên giường, bị bà kéo xuống mặt đất.
Khóe mắt bà muốn nứt ra, hai tay gắt gao nắm cổ Thời Linh, gân xanh trên tay nổi lên, hung tợn hỏi con gái: “Mày không phá đứa nhỏ này? Không phá, hôm nay chúng ta liền chết cùng nhau!”
Thời Linh liều mạng vùng vẫy ngồi xuống, hai tay cô gắt gao nắm lấy tay Chung Mai Anh, khóc cầu xin: “Mẹ! Mẹ tha cho nó đi! Cầu xin mẹ, để con sinh nó ra… Anh Triệu Châu nói sau khi con sinh xong, sau khi con sinh xong, nhất định sẽ tới tìm mẹ con con, anh ấy nói sẽ đối tốt với con cả đời, anh ấy…”
Gân xanh trên trán Chung Mai Anh nhảy dựng, đẩy ngã Thời Linh: “Tiểu tiện nhân! Mày còn không thấy xấu hổ hả! Gã kia của mày ở đâu!”
Thời Linh vừa khóc vừa cuộn mình lại, càng không ngừng thì thào: “Anh ấy sẽ tới tìm con… Sẽ tới tìm con… Chỉ cần con sinh đứa bé này… Anh ấy nhất định sẽ không vứt bỏ mẹ con con.”
“Đó là gã côn đồ!” Chung Mai Anh không nhịn được thét chói tai, “Chỉ là gã côn đồ! Chuyên môn đi lừa đám ngốc như mày! Mày còn muốn sinh đứa nhỏ này ra? Tao thấy mày bị thần kinh rồi, không được, hôm nay tao phải đưa mày đến bệnh viện, phải phá đứa bé này đi!”
“Con không phá! Đứa nhỏ đã lớn như vậy, mẹ lại muốn giết nó! Mẹ dựa vào cái gì mà giết nó! Mẹ dựa vào cái gì quản con! Mẹ quản con lần nào chưa! Mẹ chỉ biết suốt ngày chơi mạt chược, chỉ biết chơi mạt chược!”

Chiều hôm đó, Chung Mai Anh cùng Thời Linh hai mẹ con thét chói tai, chỉ trích lẫn nhau, tràng diện này giằng co rất lâu.
Ba Thời Linh kéo toàn thân mệt mỏi về nhà, vừa đến nhà, liền nhìn thấy hình ảnh này.
Ông không nghĩ tới con gái mình còn chưa trưởng thành, mà đã mang thai rồi.
Vừa mệt vừa tức, một hơi cũng không lên, bệnh tim tái phát mà qua đời.
Hai tháng đó, thời gian trôi qua cực kì hỗn loạn, tang sự của ba Thời, Thời Linh sinh con, hậu sản mất nhiều máu, thiếu chút nữa mất mạng.
Chung Mai Anh chỉ cảm thấy lao lực quá độ, không tới ba tháng, người giống như già đi mười tuổi.
Cuối cùng, Thời Linh ở cữ xong cũng không thấy Triệu Châu kia.
Cô hại ba tức chết, hại mẹ vất vả như vậy, đem cuộc đời của mình khuấy thành một mớ bòng bong, không có mặt mũi ở nhà nữa, đi theo chị họ xuống nam làm việc.
Chỉ để lại Thời Khiển.
Thời Khiển cái gì cũng không sai, nhưng bị coi là sai lầm lớn nhất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui