Nhớ Mãi Không Quên

Đã vài ngày không có nghỉ ngơi, sắc mặt Tần Vũ Dương không
tốt lắm, tiếp viên hàng không đã mấy lần tới đây hỏi thăm cô, cô chỉ là cười
lắc đầu. Cô nhớ tới lần trước ở trên phi cơ từ Đức trở về, Cố Mặc Hàm an vị ở
bên cạnh cô, bàn tay to ấm áp mà khô hanh nắm thật chặt tay cô, cô tựa vào ngực
của anh ngủ đến yên tâm thoải mái. Cô cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, hai bàn
tay mười ngón đan vào nhau, cô từ từ nhắm mắt lại, tưởng tượng Cố Mặc Hàm đang
ở bên cạnh.

Hết lần này tới lần khác vẫn có người không để cho cô
toại nguyện.

Hiện tại ngồi ở bên cạnh cô chính là một người đàn ông
tri thức đeo mắt kính nhã nhặn vô cùng, trông cũng không tệ. Sau khi Tần Vũ
Dương mở mang đủ kiểu đẹp trai khác nhau của sáu vị thiếu gia Phong Hoa, đối
với loại động vật dễ nhìn này thì không quan tâm lắm. Anh ta xoay nghiêng người
đối diện Tần Vũ Dương, bày ra nụ cười tự cho là rất đẹp đến bắt chuyện, "Vừa
rồi lúc lên máy bay đã nhìn thấy cô, cô đem theo rất ít hành lý, là đi công tác
ở Mỹ sao?"

Tần Vũ Dương quay đầu lại nhìn anh ta một cái, lễ phép
mỉm cười, "Không
phải.”

"Vậy
là đi?"

"Tùy
tiện đi xem thôi."

"Ah,
đi du lịch à, vậy cô có thể tìm tôi, tôi sẽ dẫn cô đi thăm những nơi nổi tiếng
nhất ở Mỹ, chúng ta hãy trao đổi số di động đi."

Nếu như trước kia xuất hiện loại tình huống này, cô
chắc sẽ không bỏ qua cơ hội trêu đùa người ta, nhưng hiện tại, trong lòng cô
ngoại trừ Cố Mặc Hàm ra rốt cuộc cũng không thể chứa thêm kẻ khác. Cô chỉ muốn
đi thăm cái nơi mà Cố Mặc Hàm đã từng ở năm năm.

Cô thay đổi tay cầm cái ly, đưa lên miệng uống một
ngụm, chiếc nhẫn trên ngón áp út vừa vặn hiện ra trước mặt anh ta, phản chiếu
ra tia sáng chói mắt.

Sau khi làm xong một loạt động tác, nụ cười của Tần Vũ
Dương càng sâu hơn, "Không
cần, cám ơn."

Gã đàn ông tri thức kia trông thấy chiếc nhẫn thì hơi
sửng sốt, ngượng ngùng cười xoay người sang chỗ khác.

Tần Vũ Dương cúi đầu ngắm chiếc nhẫn kia, ngón tay
nhúc nhích liền bắn ra hào quang bốn phía, cô từ từ cong khóe miệng lên, trong
mắt tràn đầy thâm tình.

Máy bay chuyển động theo quỹ đạo sau một lúc thì rốt
cục dừng hẳn, Tần Vũ Dương theo đám người đi ra sân bay.

Mặc Hàm, em đã tới.

Đến khách sạn Tần Vũ Dương tắm rửa xong liền đánh một
giấc thật sâu, khi tỉnh lại liền nghe được tiếng gió vù vù. Cô đi đến trước cửa
sổ kéo màn cửa sổ ra, liền thấy gió lớn cuốn lấy bông tuyết đầy trời, rất là
tráng lệ, trên phố căn bản không có người đi đường.

Mở ti vi thì rất nhiều kênh đều đưa tin về cơn bão
tuyết lần này, đồng thời nhắc nhở người dân phải đóng cửa sổ thật kỹ và cố gắng
giảm thiểu đi ra ngoài. Tần Vũ Dương suy nghĩ một chút rồi mở cửa sổ ra, gió
mang theo bông tuyết liền lập tức tràn vào, lực đạo rất mạnh trực tiếp đem Tần
Vũ Dương thổi lui về phía sau, rét lạnh đến thấu xương. Cô cố hết sức mới đóng

được cửa sổ lại. Bông tuyết đi vào theo ấm áp trong phòng liền lập tức hóa
thành nước, Tần Vũ Dương vuốt một lớp nước hơi mỏng trên áo lông, từ bỏ ý định
ra cửa.

Cô gọi bữa tối ở khách sạn, sau khi ăn xong liền bắt
đầu tra cứu bản đồ, xác định tuyến đường đi đến ngôi trường có uy tín trên thế
giới kia. Sau đó đứng ở trước cửa sổ ngắm tuyết.

Cố Mặc Hàm, những năm đó khi anh gặp bão tuyết thì sẽ
làm gì? Ở trong nhà trọ chơi game với bạn cùng phòng? Nấu ăn? Hay làm thí
nghiệm trong phòng thực nghiệm? Hoặc là trốn ở trong chăn thoải mái ngủ?

Cô cảm thấy cái cuối cùng là ít có khả năng nhất. Ở
trong ấn tượng của cô, Cố Mặc Hàm cũng không nằm lỳ trên giường, nếu như không
có tình huống đặc biệt thì rất ít khi ngủ nướng, mỗi ngày đều là rời giường rất
đúng giờ, tuyệt đối không muộn lấy một giây.

Tần Vũ Dương từng ở trong ổ chăn ấm áp đôi mắt buồn
ngủ mông lung nhìn anh, vẻ mặt oán hận lẩm bẩm, "Cố Mặc Hàm, anh rốt cuộc
là người của triều đại nào?"

Cố Mặc Hàm sẽ cúi người dịch lại một góc chăn cho cô,
rồi hôn nhẹ cô, "Em
ngủ thêm đi, ngoan."

Sau này Cố Mặc Hàm nói cho cô biết, anh và anh trai từ
nhỏ đã lớn lên bên cạnh ông nội, cụ ông Cố cả đời đều duy trì truyền thống tốt
đẹp của bộ đội, vẫn luôn yêu cầu như vậy với anh em Cố gia. Anh từ nhỏ ngủ
nướng chưa được vài lần, nên sớm đã thành thói quen.

Tần Vũ Dương lúc ấy còn rất sợ hãi, "Vậy
sau này khi em gả vào nhà anh chắc đến lúc đó sẽ không bị tước đoạt quyền ngủ
nướng chứ?"

Lúc ấy trên mặt Cố Mặc Hàm cười xấu xa, "Đã
tính toán dài hạn đến thế rồi hả? Gấp gáp gả cho anh đến vậy? Xem ra anh phải
sớm quyết định thôi."

Một câu nói lập tức nghênh đón tay đấm chân đá của Tần
Vũ Dương, Cố Mặc Hàm cười lớn ôm lấy cô...

Tần Vũ Dương không tự chủ được cũng bật cười, đồng
thời nước mắt tràn mi.

Thì ra, cô đều nhớ, tất cả mọi thứ đều khắc sâu trong
đầu đến vậy.

Sau một tuần lễ, bão tuyết rốt cục cũng ngừng, mặt
trời tươi đẹp chiếu rọi khắp thế giới này.

Tần Vũ Dương buộc xéo mái tóc dài thành đuôi ngựa, áo
len dài màu hồng phấn thêm cái áo chẽn màu trắng, quần jean màu lam, giày vải
ka-ki màu tuyết, cuối cùng là đội nón beret màu đỏ, phối với vòng tai thật to,
Tần Vũ Dương nhìn mình trong gương, xem ra cũng giống một sinh viên đi?

Vừa đến trước cửa, cô dừng lại, trở về từ trong va ly
lấy ra cái khăn quàng cổ ca rô hồng phấn kia quấn lên.

Đi bên đường, khắp nơi đều là người, khắp nơi đều là
tuyết trắng xóa. Có lẽ đã lâu không ra ngoài, thời tiết vừa mới tạnh, thì rất
nhiều người đều đi ra ngoài.

Tần Vũ Dương thấy một đứa bé vừa mới học đi ở trong
đống tuyết hưng phấn mà chạy, thì bất ngờ ngã xuống, bà mẹ trẻ ở đằng xa thần
sắc khẩn trương chạy tới. Tần Vũ Dương hai bước đi nhanh tới, đỡ đứa bé lên, vẻ
mặt đứa bé tinh khiết cười với Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương phủi tuyết trên người
cậu, cũng cười nhìn cậu, sau đó dùng tiếng Anh hỏi cậu té có đau không.


Đứa bé giống như hiểu, lắc đầu.

Bà mẹ trẻ đi tới sau khi nói cảm ơn với Tần Vũ Dương
liền ôm lấy đứa bé, kiểm tra cậu té có bị thương hay không.

Tần Vũ Dương tiếp tục đi về phía trước, xa xa liền
thấy được ngôi trường kia. Cô đi vào sân trường, khắp nơi đều là sinh viên cùng
giảng viên đang ném tuyết, bất đồng màu da, bất đồng ngôn ngữ, nhưng đồng dạng
đều mang theo nụ cười rực rỡ.

Cô đang đi, liền nghe phía sau có ai đó đang hô to. Cô
dừng lại một chút, tiếp tục đi về phía trước.

Rất nhanh, chủ nhân của giọng nói kia đã đuổi kịp,
người đàn ông kia hưng phấn mà giữ chặt lấy cô, sau đó liền bô bô nói một tràng
ngoại ngữ. Tần Vũ Dương nghe nửa ngày cơ bản xác định anh ta nói chính là tiếng
Pháp, nhưng cụ thể nói gì đó, cô một chút cũng nghe không hiểu.

Có lẽ thấy được vẻ mặt nghi hoặc của Tần Vũ Dương,
người đàn ông kia lập tức dừng lại, lại mở miệng chính là tiếng Hoa gượng gạo, "Xin
lỗi, tôi quá kích động, tôi tên là Frank, tôi đã thấy cô."

Tần Vũ Dương đang suy nghĩ, chẳng lẽ phương thức bắt
chuyện ở trường học vẫn cũ rích như vậy sao? Cô cười cười, định tiếp tục đi về
phía trước.

Frank lập tức bối rối, càng cuống cuồng càng nói không
rõ ràng, một câu lại nói đến lộn xộn, Tần Vũ Dương cũng nghe không hiểu. Cô lên
tiếng cắt đứt anh ta, "Anh
có thể nói tiếng Anh, tôi có thể hiểu được."

Frank mạnh mẽ lắc đầu, vẫn là dùng tiếng Trung trả
lời, tốc độ nói rất chậm, vừa nghĩ vừa nói, "Không được, Hàm tử nói,
càng nói không rõ càng phải luyện tập nhiều, không được sợ, không được từ
bỏ."

Ngữ điệu của anh ta rất kỳ quái, Tần Vũ Dương không
nghe được tên người kia, chỉ cho đó chính là tên riêng mà thôi.

Anh nghĩ một lát còn nói, "Tôi
thật sự đã gặp qua cô."

"Xin
lỗi, những năm gần đây tôi rất ít khi đến Mỹ, cho dù là đến, cũng không đến
thành phố này, chúng ta không thể nào gặp được nhau."

"Không
phải, tôi đã thấy hình của cô. Ở chỗ Hàm tử đó."

Tần Vũ Dương đột ngột nhìn về phía anh, "Ai?"

"Hàm
tử đó, tên tiếng Trung của cậu ta là Cố Mặc Hàm."

Hốc mắt Tần Vũ Dương lại bắt đầu nóng lên, "Cố Mặc
Hàm..."

"Tôi
cùng cậu ấy là bạn cùng phòng, rất nhiều bạn bè của chúng tôi đều ở chỗ cậu ấy
thấy qua hình của cô, Hàm tử thường xuyên nhìn hình của cô đến xuất thần, chúng
tôi đều nói cô không phải phụ nữ, mà là nữ thần, nữ thần có thể làm cho Hàm tử
thất hồn lạc phách."


Tần Vũ Dương lau nước mắt, "Nữ
thần? Vì sao?"

"Cô
không biết, lúc đó Hàm tử được hoan nghênh biết bao nhiêu, cho dù là hiện tại,
trong trường còn rất nhiều người nói về cậu ta, con gái theo đuổi cậu ta rất
nhiều, nhưng ai cậu ta cũng không nhìn, chỉ nhìn hình của cô. Cậu ta còn dạy
tôi một câu thơ, gọi tình là cái gì rất sâu ..."

Cái người đàn ông da trắng có chút trẻ con gãi đầu
dùng sức nghĩ.

Tần Vũ Dương chậm rãi mở miệng, "Tình
không biết bắt tự lúc nào, chỉ biết hướng về một người mà yêu say đắm."

Anh ta lập tức hô to, "Đúng, chính là câu
này."

Anh ta không có chú ý tới vẻ khác thường của Tần Vũ
Dương tiếp tục nói, "Cô
tới cùng Hàm tử à? Cậu ta ấy mà, thật lâu tôi đã không gặp cậu ta, rất nhớ cậu
ta."

Tần Vũ Dương cúi đầu xuống, nhìn nước mắt rơi thẳng
xuống.

Bỗng nhiên Frank hưng phấn hô to, "Hàm
tử!"

Tần Vũ Dương lẩm bẩm nói nhỏ, "Đừng
gọi, anh ấy đã đi, đi mất..."

Bên cạnh nổi lên một trận gió, tiếp đó là tiếng bước
chân, sau đó ở sau lưng lại truyền tới tiếng quang quác như chim của Frank.

Trong nháy mắt, một đạo điện quang thạch hỏa nổ tung
trong đầu cô, cô lập tức xoay người quay đầu lại, sau đó nước mắt vừa mới ngừng
lại chảy xuống.

Bạn có thể tưởng tượng được cái cảm giác này không? Đã
từng cho rằng sẽ không còn được gặp lại thì người đó cứ như vậy bất ngờ xuất
hiện ở trước mặt bạn, mừng rỡ, kích động, thậm chí còn có một tia ủy khuất xông
lên đầu.

Ai đó đang ôm chằm sau đó đấm lên bả vai cười nói cùng
Frank không phải là Cố Mặc Hàm sao? Trên cổ của anh còn quấn quanh khăn quàng
cổ ca rô để ở trong nhà anh.

Anh vẫn dáng điệu ưu nhã thong dong kia, chỉ là có hơi
gầy.

Điện thoại của Tần Vũ Dương vang lên, cô nhận điện.

"Alô."

"Vũ
Dương, là tôi Liễu Vận Ca, tôi muốn nói cho cô một sự kiện, Cố Mặc Hàm không
chết!"

Tần Vũ Dương nhìn người phía xa kia, cúi đầu mở miệng,"Đúng vậy, anh ấy
không chết."

"Tôi
mới từ chỗ Loan Hạo biết được, là anh ta cứu Cố Mặc Hàm. Cố Mặc Hàm bị thương
rất nặng, mới vừa dưỡng tốt lên thì đã đi tìm cô ..."

Tần Vũ Dương cúp điện thoại, không biết khi nào thì
Frank đã đi rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cố Mặc Hàm cười nhìn cô, ánh mặt trời không kiêng nể gì
cả mà chiếu trên người anh, càng tôn lên nụ cười sáng ngời mà ấm áp của anh,
đáy mắt giữa lông mày cũng ấm áp ôn nhu, anh đang từng bước từng bước đi về
phía cô, thong thả mà kiên định.

Nước mắt xuôi xuống gò má, Tần Vũ Dương khống chế
không nổi bản thân, ngồi xổm người xuống khóc rống lên. Rất nhanh một đôi tay
rộng lớn ôm lấy cô, cô ngẩng đầu lên liền thấy được Cố Mặc Hàm, thấy được đôi
mắt chứa đầy tự trách sâu sắc cùng tình yêu nồng đậm.


Tần Vũ Dương nhào vào trong lòng anh, khóc nói, "Anh đừng
rời bỏ em nữa!"

Cố Mặc Hàm đỡ cô dậy, ôm thật chặt, vỗ nhè nhẹ sau
lưng cô, "Sẽ
không, sau này anh sẽ không bỏ lại em một mình nữa..."

Tần Vũ Dương khóc một hồi thì từ từ buông anh ra, Cố
Mặc Hàm nắm tay cô bao bọc trong lòng bàn tay.

Cố Mặc Hàm chớp chớp đôi mắt hoa đào kia, vuốt ve
chiếc nhẫn trên ngón áp út của Tần Vũ Dương, sau đó sợ hãi hô lên,"Làm sao em lại đeo
chiếc nhẫn này ? Đây là anh mua cho người phụ nữ khác mà!"

Tần Vũ Dương nắm chặt tay đấm anh, "Anh
nói bậy! Trên mặt nhẫn có khắc H&Y, thế nào lại là cho người phụ nữ
khác!Anh cái tên xấu xa này! Đó là cho em!"

Cố Mặc Hàm cười to, "Sao một chút khiêm tốn
mà em cũng không có vậy ! Anh vẫn chờ em trả lại cho anh, anh phải dùng nó
hướng em cầu hôn chứ, em đã nguyện ý đeo như vậy, anh sẽ không xin lại đâu, em
phải cầm nhẫn nam này đeo vào cho anh!"

Nói xong vươn tay cầm chiếc nhẫn đưa cho cô.

Tần Vũ Dương thẹn quá hoá giận, nắm lấy tay anh cắn
mạnh xuống.

Cố Mặc Hàm vẫn cười, đường hoàng mà đắc ý.

Cuối cùng Tần Vũ Dương vẫn tháo chiếc nhẫn xuống để Cố
Mặc Hàm đeo vào cho cô, cô cũng đeo vào cho Cố Mặc Hàm.

"Tốt
rồi, hiện tại chú rể cô dâu đã trao đổi nhẫn xong rồi, chú rể có thể hôn môi cô
dâu."

Cố Mặc Hàm nói xong liền nâng lấy mặt Tần Vũ Dương, ấn
lên môi cô, nhu nhu trằn trọc, tinh tế hôn lên.

Bên cạnh vang lên thiện ý tiếng huýt sáo, Tần Vũ Dương
có chút xúc động đẩy anh ra, vùi mặt tiến trong ngực anh.

Cố Mặc Hàm hôn lên đỉnh đầu cô, "Đi,
dẫn em đến nhìn nơi anh đã từng sống."

Tần Vũ Dương ôm chặt anh, "Không!
Anh cõng em!"

"Được!" Cố Mặc Hàm buông cô ra, xoay người
hơi ngồi xuống, "Lên
đi."

Cố Mặc Hàm cõng cô đi về phía trước, Tần Vũ Dương ôm
chặt cổ anh, cười hì hì hỏi, "Em nặng không?"

Cố Mặc Hàm nhìn về phía trước, từ từ mở miệng, "Toàn
bộ thế giới đều ở trên lưng, em nói nặng hay không nặng?"

Nước mắt Tần Vũ Dương theo gương mặt lưu lại trên cổ
Cố Mặc Hàm, hốc mắt anh cũng có chút đỏ lên.

Đi vài bước, trên bầu trời tuyết tung bay, thật đẹp.

"Mặc
Hàm, khi tuyết rơi, chúng ta đừng che dù, cứ như vậy đi thẳng, có thể một đường
đi đến đầu bạc hay không?"

"Sẽ,
chúng ta nhất định sẽ. Em dám thiên trường, anh liền dám địa cửu."

Em dám thiên trường, anh liền dám địa cửu.

Hai người quanh đi quẩn lại vài chục năm, rốt cục cũng
ở bên nhau. Bọn họ nhất định sẽ sống hạnh phúc mỹ mãn, nhất định sẽ thiên
trường địa cửu...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận