Một ngày mới lại đến...
Phương tiện giao thông ngày một đông hơn, tấp nập hơn. Mọi người cũng hối hả với công việc của mình. Đâu đó, trong một quán cà phê nhỏ ven đường, được thưởng thức một tách trà nóng thì quả là tuyệt vời biết bao nhiêu.
Nắng len lỏi qua tán cây xanh mướt, tô điểm thêm vào vẻ đẹp vốn có của thành phố.
Nhớ mãi lớp chúng ta
Ồ, tiếng chuông của trường Angle đã vang lên, đến giờ vào lớp rồi.
Khoan đã, sao vẫn còn một nhóm học sinh đứng ngoài cổng trường thế kia...
Chẳng phải là lớp 10A sao...
Chuyện lạ nha! Cả lớp cùng...đi học muộn! Thế Bảo vẻ mặt lo lắng, hỏi dồn dập :
- Giờ làm sao mà vào trường đây?
Mấy đứa còn lại cũng cuống hết cả lên. Một đứa đêm qua xem bóng đá đến tận khuya nên sáng dậy muộn; một đứa thì khóc sướt mướt với bộ phim Hàn cảm động, cả đêm không ngủ được, khoảng 1 giờ sáng thì mới khò khò,... Thật là tội nghiệp.
Tụi nó mồ hôi cứ ứa ra trên trán, một đứa đi học muộn thì vẫn có thể giải thích với cô, đằng này lại là... cả lớp, cả lớp luôn đó!!! Chẳng lẽ lại nói với cô là bọn nó có... thần giao cách cản nên sẵn lòng nghĩa hiệp đi học muộn cùng bạn. Không, làm gì có ai mà tin cái lý lẽ vớ vẩn đấy chứ.
Linh Chi nhíu mày, suy nghĩ rồi reo lên :
- À, có cách rồi!
Cả bọn mừng rỡ, chăm chú nghe lớp trưởng bày cách rồi lần lượt đi vòng ra sau trường.
Đối mặt với bọn nó bây giờ là một bức tường cao gần 2m, cả lũ cùng nuốt bọn cái ực. Phải liều thôi, vì tính mạng nhỏ bé, mỏng manh của từng đứa.
...
Bộp, bộp, bộp,...
Cặp của 40 đứa cùng hẹn mà rơi một cách không thương tiếc xuống đất. Để cho quá trình leo được gọn nhẹ, nên bọn nó đã đồng loạt ném cặp qua trước, rồi mới ném...người qua sau.
- Này, này, nhanh lên!
- Khẽ thôi, bác bảo vệ mà phát hiện ra là chết cả lũ đấy!
- Ôi, sao cậu nặng quá trời vậy nè!
...
Nhớ mãi lớp chúng ta
Tụi nó đã vượt qua bức tường một cách an toàn, đứa nào cũng thầm cảm ơn ông trời đã cho bọn nó thấy ánh sáng cuối đường hầm. Nhưng hào quang chiến thắng chưa tỏa ra được bao nhiêu thì một giọng nói ồm ồm đã vang lên :
- Các cô, các cậu làm gì ở đây hả?
Nhớ mãi lớp chúng ta
Ông trời thật tốt bụng, biết bọn nó vừa leo tường xong, đang khát nước nên đã tặng bọn nó một xuất... lên phòng uống trà cùng bác bảo vệ. Bọn nó lần lượt trưng ra khuôn mặt hối lỗi, trông đến mà tội. Đứa nào cũng cố gắng xin bác bảo vệ tha lỗi nhưng đâu có dễ thế. Bác nghiêm nghị nhìn cả lũ, nói :
- Các cháu sẽ được xóa tội, nếu làm cho bác điều này...
...
Một con vịt xòe ra hai cái cánh.
*xòe xòe hai tay ra*
Nó kêu rằng : ''quác quác quác quạc quạc quạc''.
*kêu ''quác quác quác quạc quạc quạc''*
Gặp hồ nước, nó bì bà bì bõm.
*vội đi lạch bạch, tiện thể lắc luôn cả mông*
Lúc lên bờ, nó vẫy cánh cho khô.
*vẫy vẫy hai tay*
Bác bảo vệ cười đến chảy cả nước mặt. Cả lũ mặt méo xệ, cùng hát và múa phụ họa, trông chẳng khác gì người trong đoàn xiếc mới ra. Lần sau cho chừa việc đi học muộn.