Tờ đơn xin nghỉ học năm ngày của Linh Chi đã nằm chễm chệ trên bàn giáo viên từ mấy ngày nay. Cứ nghĩ rằng, vắng lớp trưởng, cả lớp sẽ được một dịp nghịch ngợm mà không bị lớp trưởng la.
Thế nhưng, cả lớp dường như buồn hẳn đi...
Thiếu vắng đi những nụ cười trong veo, hồn nhiên của cả bọn...
Thiếu vắng đi tiếng nhắc nhở của Linh Chi mỗi khi tụi nó bày trò nghịch ngợm...
Thiếu vắng đi giọng ca ngọt ngào của Linh Chi mỗi khi có giờ âm nhạc...
Chỗ ngồi ấy, vẫn trống...
Gió khẽ lùa vào, mang theo không khí lạnh lẽo...
Dòng chữ trong tờ đơn hiện ra thật rõ...
Lý do: Em bị ốm.
Liệu sự thật có đúng như vậy?
Nhớ mãi lớp chúng ta
Nắng trưa gay gắt. Cả bọn đã quyết định đến thăm Linh Chi. Lệ Anh hai tay hai túi trái cây nặng, trán lấm tấm mồ hôi, trong khi tụi nó thong thả, vừa đi vừa ngắm cảnh. Ngắm trời, ngắm mây, ngắm cây,...xong thì cả bọn dều đồng loạt quay lại, hỏi ngây thơ :
- Lệ Anh, cậu có mệt không? Cậu cố gắng lên nhé, sắp đến nơi rồi.
Dừng chân ở cổng bệnh viện, bất giác một nỗi bất an bỗng xuất hiện trong lòng mỗi đứa...
Nhưng chỉ là thoáng qua, nên không đứa nào để ý...
Càng bước đến gần phòng của Linh Chi, bỗng chốc nỗi bất an đó lớn dần lên...
Tụi nó đứng gần cánh cửa, bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên...
- Mẹ à, lát nữa, các bạn con tới, mẹ đừng nói gì với bạn con về bệnh của con nhé!
- Sao vậy, sao con lại không nói cho bạn con biết? Dù sao thì sau này, bạn con cũng biết.
- Mẹ à, giấu được đến đâu hay đến đó. Con không muốn các bạn đặt nhiều niềm tin quá, bệnh của con là ung thư giai đoạn cuối.
- Linh Chi à, sao con lại như vậy? Sao con lại vứt bỏ hết vọng của mình vậy...? Dù...có...còn...1%...cơ hội...thì con...cũng...không được...bỏ...cuộc như thế? Nếu mất con...mẹ...mẹ...sẽ không thể sống...nổi nữa...đâu..
- Mẹ à,...
Túi trái cây trên tay Lệ Anh đã rớt từ khi nào...
Nhớ mãi lớp chúng ta
Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, tụi nó bắt gặp gương mặt buồn của mẹ Linh Chi. Những hàng nước mắt cứ tuôn trào trên đôi mắt. Bà khẽ lấy tay quệt đi, giọng khàn khàn :
- Các cháu ở đây nói chuyện với Linh Chi đi! Bác ra ngoài có chút việc.
Cánh cửa khép lại. Tụi nó đứng đó, không nói gì. Không khí im lặng, khó chịu đến ngột ngạt.
Như Thiên cười nhạt, màng nước bỗng chốc bao quanh mắt, nói :
- Cậu có còn coi chúng tớ là bạn không?
Đôi môi khô khốc bật ra rõ ràng từng chữ :
- Tất nhiên là có!
- Vậy sao...
Khánh Ly nghẹn ngào, cố kìm nén để không bật khóc :
- Cậu lại không nói cho chúng tớ biết về bệnh của cậu?
Linh Chi trầm ngâm, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về chú chim đang đậu trên cành, thoải mái nhảy nhót tự do mà không phải lo sợ điều gì. Nhỏ khẽ mỉm cười, trả lời :
- Tại sao ư? Vì tớ muốn trân trọng những khoảng khắc về tình bạn đẹp nhất giữa chúng ta được hằng ngày nhìn thấy những gương mặt vui tươi mà không phải gương mặt buồn bã, thấy bọn cậu hồn nhiên bày trò nghịch ngợm như lúc trước,...
- Cậu ích kỉ lắm, ích kỉ lắm,...
Bọn con gái ngồi thụp xuống nền nhà, khóc nức nở. Bọn con trai đứng đó, gắng kìm nén cảm xúc ở trong lòng. Linh Chi khóe mắt đỏ hoe, cắn chặt môi để không bật khóc.
Không khí buồn bã, lạnh lẽo lại một lần nữa tràn vào...
Nhớ mãi lớp chúng ta
Mẹ Linh Chi đứng đó, tim như vỡ thành nghìn mảnh, như không ngừng rỉ máu...