Trời đã bắt đầu trở lạnh. Những cơn gió cứ thi thoảng lại lùa vào phòng học, mang theo sự lạnh lẽo. Như thường lệ, cứ đúng 6 giờ sáng là ở trường Angle có lác đác bóng học sinh. Những chiếc áo ấm bao bọc lấy những cô cậu học sinh, xua tan đi cái lạnh của tiết trời mùa đông.
Cánh cửa phòng lớp 10A được mở ra một cách cẩn thẩn, Khánh Ly bước nhẹ vào, một tay cầm một cái túi xinh xắn. Nhỏ thận trọng đặt cái túi lên bàn rồi xoa xoa hai tay vào nhau cho ấm. Khánh Ly khẽ kéo rèm cửa, quang cảnh bên ngoài xám xịt, không có nắng.
Như Thiên vừa đi vừa lẩm nhẩm hát vài câu hát quen thuộc, vào lớp mắt nhỏ chợt dừng lại ở chiếc túi của Khánh Ly, gương mặt không giấu nổi vẻ tò mò, liền hỏi:
- Khánh Ly, cậu đựng gì trong cái túi đó vậy?
Khánh Ly nháy mắt, cười bí hiểm, trả lời ngay:
- Cuối buổi, chúng ta đến thăm Linh Chi, cậu sẽ biết.
Khóe môi nâng lên nụ cười tinh nghịch, Như Thiên gật đầu rồi bước về chỗ ngồi.
Nhớ mãi lớp chúng ta
Tiếng chuông vang lên từng hồi, báo hiệu đến giờ ra về...
Học sinh tíu tít, trò chuyện không ngớt về buổi học hôm nay. Đợi cho cả bọn tập trung đông đủ, Khánh Ly lấy từ trong túi ra rất nhiều vòng đeo tay được làm rất tỉ mỉ, nổi bật là dòng chữ được khắc rất đẹp "Best friend forever". Tụi nó vừa ngạc nhiên vừa thích thú khi nhận được chiếc vòng này, không ai bảo ai lập tức đeo vào tay. Khánh Ly nói:
- Chiếc vòng này tượng trưng cho tình bạn đẹp đẽ giữa chúng ta, chiếc vòng cuối cùng thì để lát nữa tới bệnh viện, chúng ta sẽ đưa cho Linh Chi!
- Đồng ý!
Nhớ mãi lớp chúng ta
Linh Chi reo lên đầy thích thú, trông nhỏ lúc này chẳng khác gì một cô bé được nhận một cây kẹo mút cả. Linh Chi khẽ huých tay Khánh Ly, nói:
- Khánh Ly khéo tay thật đấy!
Khánh Ly cười. Linh Chi vén rèm nhìn khung cảnh bên ngoài liền nảy ra ý định:
- Chúng ta đi dạo nhé!
Hàng cây xanh mướt hai bên con đường dẫn vào hồ nước được trồng xen khẽ cùng những bông hoa tươi thắm làm nổi bật lên vẻ đẹp của con đường này. Linh Chi mím môi, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Ngày kia, tớ sẽ làm phẫu thuật. Vậy ngày mai chúng ta có thể đi picnic không?
Nhớ mãi lớp chúng ta
Vị bác sĩ với gương mặt điềm đạm ngồi trên ghế, đôi mắt buồn buồn, nói:
- Ngày kia, cháu Linh Chi sẽ được phẫu thuật. Tôi nghĩ gia đình nên chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. Dù...
Ông nói đứt quãng, nhìn gương mặt đau khổ của hai vợ chồng, tiếp:
- Dù cơ hội sống là rất thấp, nhưng tôi mong cháu Linh Chi vẫn sẽ lạc quan và tin tưởng rằng cháu sẽ khỏi bệnh. Ý chí của cháu cũng là một phần để giúp cho ca phẫu thuật thành công.
Mẹ Linh Chi lặng lẽ rơi nước mắt, còn bố nhỏ, trên gương mặt ấy, nước mắt đã rơi từ khi nào.
Rất đau!