− Không , tôi rất khâm phục cô đó chứ, ít có người phụ nữ nào chung thủy với tình yêu như cô , không lý do gì tôi khinh bỉ cô hết , mà ngược lại , tôi rất kính trọng và xin nghiêng mình trước sự chung thủy của cô .
Tôi câm họng. Từ Huy thật là tàn nhẫn. Khi người ta hết yêu rồi thì sự căm thù thật ghê gớm. Tôi hiểu rằng có giải thích cũng bằng thừa. Bổn phận của tôi là phải im lặng để giữ ình sự tự trọng nhất định.
Bỗng nhiên tôi thấy giận Từ Huy ghê gớm , anh cố chấp đến ngu ngốc không chịu nghe tôi nói . Tôi muốn hét to lên rằng Vũ Phương không phải là đối tượng để anh quan tâm nữa , bởi vì tình cảm của tôi đã chết hẳn rồi. Nhưng làm sao mà nói bây giờ, tôi không phải là người điên mà thủ thỉ tâm sự với một linh hồn tượng đá .
Nhìn Từ Huy nghiêm mặt , chăm chú vào quyển sách , tôi cười buồn và lặng lẽ đứng dậy, đến đứng bên cửa sổ nhìn xa xăm ra ngoài. Có chồng cũng như không . Và không hiểu sao , cứ có cảm giác gời gợn phía sau , tôi quay lại . Từ Huy đang nhìn tôi chăm chú, bắt gặp cái nhìn của tôi , cặp mắt anh lướt thật nhanh ra ngoài như mải miết suy nghĩ một điều gì đó ở trong sách , và tôi chỉ là chiếc bóng mơ hồ trong tầm nhìn của anh mà thôi .
Tôi thở dài, lủi thủi leo lên giường, chui vào mền khóc lặng lẽ. Cuộc sống cứ lặng lờ trôi đi. Tôi bây giờ chỉ có thể đứng xa theo dõi Từ Huy mà thôi. Mấy hôm nay anh đi về thật thất thường , và có vẻ như rất bận rộn với những loại giấy tờ gì đó, tôi muốn hỏi, nhưng biết rồi chỉ nhận những lời hờ hững đành im lặng .
Càng ngày càng thấy mệt mỏi vì những ý nghĩ buồn tủi, tôi biết mình đang dần suy sụp, nhưng thật khó mà gượng lại. Trời đã vào đông, những đêm mùa đông thế này hầu như người ta trốn vào nhà để sưởi ấm, chưa khuya lắm mà đường phố đã vắng ngắt . Cái lạnh lẽo như tràn qua khe cửa vào phòng. Khuya lắm rồi mà Từ Huy vẫn chưa về . Bây giờ là giai đoạn anh bỏ mặc tôi ở nhà trong đêm với cái rét mướt cô đơn . Không biết rồi sẽ còn điều gì tồi tệ hơn nữa. Tôi ngồi co ro trong ghế, chiếc áo lông thú thật dày cũng không ủ được tôi ấm áp hơn lên, và nổi buồn thầm lặng kéo đến, buồn vì nỗi cô đơn, vì mặc cảm bị bỏ rơi và tuyệt vọng.
Không biết từ lúc nào , trong tôi hình thành một mối nghi ngờ mơ hồ , rồi trở thành sự ám ảnh khắc nghiệt . Những lúc Từ Huy ra khỏi nhà , tôi cứ nghĩ một cô gái nào đó chờ anh , và họ sống bên nhau những phút giây hạnh phúc . Bây giờ thì ý nghĩ đó đã biến thành những hình ảnh tưởng tượng . Tôi nhắm mắt , nước mắt trào ra mi ,chảy lặng lẽ trên mặt .
Chưa bao giờ tôi thèm về nhà với mẹ như bây giờ. Mẹ có biết bây giờ tôi sống lạc loài thế nào không? Tôi chỉ muốn trốn trong tình thương của mẹ mới chống chọi giùm tôi những nổi bất hạnh mà thôi. Tôi nhìn đồng hồ , gần mười giờ rồi . Từ Huy vẫn không về . Tôi ra cổng chờ anh, trời rét buốt , con đường khuya không một bóng người , thỉnh thoảng vài chiếc xe hơi lao vút qua, như vội vã tránh cái lạnh tìm về tổ ấm của mình. Rồi một chiếc xe dừng lại trước cổng. Từ Huy mở cửa bước xuống , vẫy tay chào người trong xe, một cô gái Pháp còn nhoài người ra cửa, nói một tràng tiếng Pháp và bắt tay anh. Từ Huy xiết chặt tay cô ta một cái, cười thân mật, chiếc xe lao vút đi. Tim tôi nhói đau, tôi đứng lặng nhìn những thứ diễn ra trước mắt.
Từ Huy quay vào thấy tôi, anh hơi ngạc nhiên, rồi khẽ nhún vai đi vào nhà. Bỏ mặc tôi một mình ngoài cổng, giữa trời khuya giá buốt. Khi tôi lên phòng , Từ Huy đã ngủ say . Tôi đứng yên nhìn khuôn mặt anh trong bóng tối mờ mờ . Bàng hoàng đến không tin anh có thể dửng dưng đến thế. Nhớ những buổi chiều nào ra cổng đón anh đi làm về bao giờ tôi cũng đón nhận ở anh những cái hôn đằm thắm và vòng tay quấn quít nâng niu. Bây giờ Từ Huy đã có niềm vui khác và có thể thản nhiên nhìn tôi sụp đổ. Thậm chí anh quên mất có tôi hiện diện trong đời. Thật kinh khủng quá .
Không, tôi không thể chịu đựng được sự thờ ơ tẻ lạnh của anh được nữa . Từ Huy trừng phạt tôi bao nhiêu đó đủ rồi . Tôi sẽ giành lại ở anh tình yêu và sự quan tâm chiều chuộng đã đánh mất, tôi tin mình chưa bị lãng quên. Chủ nhật này Từ Huy ở nhà , tôi sẽ nói với anh tất cả .
Thế nhưng chủ nhật mà tôi mong đợi mang đến cho tôi một nỗi tuyệt vọng. Buổi sáng nhìn Từ Huy thay đồ , tôi hấp tấp :
− Hôm nay nghỉ , anh có thể ở nhà với em không ?
Im lặng thật lâu , rồi Từ Huy lãnh đạm nhìn tôi :
− Có chuyện gì không ?
− Em muốn nói chuyện với anh .
− Chuyện gì ?
Tôi lúng túng , thật khó mà giải bày những ngóc ngách tình cảm trước một thái độ khép kính đến lạnh lùng của anh . Tôi cố thu hết can đảm :
− Anh Huy , anh định trừng phạt em đến chừng nào nữa , anh có còn xem em là vợ anh không , ở đây em chi có mình anh , thế mà .......
Nét mặt Từ Huy có một thoáng thay đổi , rồi trở lại vẻ nghiêm nghị cố hữu . Anh cắt ngang :
− Đừng nói chuyện vợ chồng với tôi nữa, chuyện đó cũ rồi, tôi không muốn nghe. Còn ở đây cô thấy cô đơn thì không còn lâu nữa đâu .
Không để tôi kịp nói , anh đi nhanh ra ngoài , như tránh xa tôi càng nhanh càng tốt . Tôi cũng không còn can đảm giữ anh lại . Suốt ngày tôi không biết làm gì hơn là suy nghĩ và khóc . Buổi chiều tôi đi ra khỏi nhà , lang thang trên đường phố , đi hết con đường này đến con đường khác mà chẳng hiểu mình đi đâu . Không bao giờ tôi ngờ trong đời mình , tôi phải rơi vào cuộc sống cô đơn lạc loài giữa một nơi xa lạ thế này .
Mệt mỏi tôi bước vào một quá bất chợt gặp bên đường. Đây là quán nhạc khá nổi tiếng mà có lần Từ Huy đưa tôi đến. Tôi chọn một bàn khuất trong góc phòng, ngồi lặng lẽ với ly café đen. Tôi nhìn vớ vẩn ra đường , qua những cánh cửa kính , đường phố đã bắt đầu lên đèn. Muốn về nhưng biết rồi mình chỉ có một mình. Tôi ngồi nán lại , dù sao ở đây cũng đông người hơn chỉ là một mình với chiếc bóng.
Chợt ở ngoài cửa , một nhóm người bước vào , họ có vẻ là những người bạn thân, vui nhộn và cười nói ồn ào. Tôi nhận ra Từ Huy trong nhóm ấy, đi bên cạnh anh là cô gái người Pháp mà tôi đã thấy tối hôm nào. Tôi muốn khóc khi thấy một Từ Huy thoải mái vui vẻ giữa bạn bè. Vậy mà khi về nhà, với tôi anh chỉ là một người khô khan, lạnh lùng và gần như khó chịu . Thật là một nổi buồn bất lực.
Tôi nhìn Từ Huy không chớp, chỉ thấy nét nghiêng nghiêng của khuôn mặt anh. Cô gái ngồi bên cạnh thỉnh thoảng nói nhỏ với anh điều gì đó. Từ Huy hơi cúi người về phía cô ta, nghe chăm chú rồi cả hai cùng mỉm cười. Tôi cúi mặt xuống ly nước, không dám nhìn cảnh đó nữa. Có lẽ trong quán nhạc rập rình này , mọi người đều có bạn , đều chỉ biết giải trí , chỉ có tôi là một mình, vô duyên, buồn rầu và lạc lõng . Làm sao tôi đủ can đảm ngồi lại đây nữa . Tôi gọi người bồi bàn đến :
− Tôi muốn ra ngoài bằng cửa sau, anh có thể giúp không ?
− Rất vui lòng thưa cô .
Anh ta lịch sự đưa tôi về phía sân khấu ra cửa bên cạnh . Tôi đứng ngoài đường , nhìn qua cửa kính . Từ Huy đang cười noi điều gì đó với một người bạn . Tối nay anh không biết tôi ở đây , anh không biết tôi đã đau đớn thế nào khi nhận ra một con người hoàn toàn khác ở anh . Lát nữa về nhà , anh sẽ trở lại là một con người nghiêm nghị ,dửng dưng . Tôi biết phải làm gì bây giờ .
Suốt một buổi tối , tôi loay hoay với những ý nghĩ rối bời , trăm ngàn lần tôi muốn biết cô gái kia là gì đối với anh . Tôi có quyền biết điều đó không đây ? Trong mắt Từ Huy tôi chẳng là gì cả, liệu anh có chịu khó giải tỏa giùm tôi nỗi lo sợ của tôi không ? Không như thế thì tôi chết mất .
Từ Huy lại về thật khuya , và vẫn với thái độ thờ ơ như trước , nhưng tối nay cử chỉ của anh ta càng làm tôi khổ tâm hơn . Tôi đứng cạnh cửa sổ nhìn Từ Huy chăm chăm :
− Anh Huy , tối nay em gặp anh trong quán nhạc, em thấy hết rồi , anh đừng giấu em nữa , hãy nói thật với em đi , người đó là ai vậy ?
Từ Huy hơi cau mặt :
− Tôi có cần giải thích với cô về quan hệ bạn bè riêng của tôi không ?
− Tại sao không, em là vợ anh , em có quyền bei^'t tất cả mọi thứ mà .
Từ Huy cười châm biếm :
− Vợ à ?
Anh hơn nhún vai :
− Cô hiểu hết khái niệm về từ đó chưa vậỷ
Tôi rưng rưng nước mắt :
− Anh cố chấp lắm , em biết lỗi thế nào cũng không làm vừa lòng anh được , em có quyền biết người đó là gì với anh mà . Trong khi em làm mọi cách để sữa lỗi với anh , thì anh lại .
Từ Huy cắt ngang :
− Đừng làm phiền tôi nữa .
Anh bình thản với tay lấy quyển sách ở đầu giường nằm đọc chăm chú , như muốn bảo tôi để cho anh yên. Tôi đành yên lặng , bất lực . Không biết tôi sẽ còn khóc thầm lặng đến bao giờ . Mọi chuyện tưởng cứ như vậy . Tôi tưởng sẽ bằng lòng làm chiếc bóng bên cạnh Từ Huy , và sống những chuỗi ngày chán chường . Vậy mà Từ Huy đã làm thay đổi tất cả . Trưa nay ngồi một mình bên cửa sổ , Từ Huy vào nhà với lá thư trên tay , anh đặt trước mặt tôi , cười nửa miệng :
− Thư của anh ta đây , lần này cô không cần hồi âm làm gì , vì dù sao cô cũng sắp được gặp lại anh ta .
Tôi hoang mang nhìn Từ Huy , anh nhún vai :
− Tuần tới sẽ về bên ấy , tôi lo giấy tờ xong rồi .
Tôi lắc đầu :
− Không , anh về một mình đi , em không về đâu .
− Sao thế , cô không thấy nhớ nhà à ?
Tôi im lặng, giá mà lúc khác, có lẽ viễn cảnh gặp lại mẹ làm tôi sung sướng thật nhiều, nhưng bây giờ tôi quá khiếp sợ, tôi linh cảm Từ Huy sắp làm một việc gì đó gây tan vỡ, khủng khiếp quá .
Tôi nhìn anh , van nài :
− Em cũng nhớ mẹ nhưng em không muốn về lúc này , anh cũng đừng về anh Huy .
Từ Huy dứt khoát :
− Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi , và không thay đổi gì nữa hết .
− Nếu vậy anh về một mình đi , em muốn ở lại đây .
− Đừng nói nhiều nữa , tôi không muốn nghe .
− Em xin anh mà , anh nghe em giải thích đi . Rồi anh sẽ hiểu .
Anh khoát tay đứng dậy :
− Cô khỏi cần nói nhiều , tôi không tin đâu .
Từ Huy lại bỏ đi , ra đến cửa anh quay lại :
− Cô chuẩn bị đồ đạc đi , chớ có cãi tôi nhé . Đừng bắt tôi phải thô bạo với cô .
Còn lại một mình trong phòng, tôi ngồi lặng đi, tâm hồn như đống băng vì quá rã rời .
Nữa năm qua rồi mà Từ Huy chẳng thèm viết cho tôi một lá thư , tôi buồn vô cùng . Bây giờ bên cạnh chỉ có Hồng Hạnh là người duy nhất dể tìm sự an ủi mà thôi .
Thỉnh thoảng tôi rủ Hồng Hạnh về nhà mẹ chơi một lát l, rồi lại về nhà bên chồng . Tôi không muốn ở nhà mẹ , sợ gây cho Từ Huy sự nghi ngờ , nhưng anh thì vẫn biệt tăm và chẳng mang đến những gì tôi cố gắng xây dựng , tôi cũng không hiểu mình phải kiên nhẫn đến bao giờ .
Sáng nay , tôi rủ Hồng Hạnh về nhà , mẹ bảo :
− Tuần trước mẹ nghe nói Mỹ Nga nằm bệnh viện mới về , con với Hạnh nên tới đó thăm nó một coi cho phải , dù sao hai đứa cũng là chị em .
Tôi định phản đối , nhưng mẹ lại điềm nhiên :
− Hôm nọ ba với mẹ có đến thăm vợ chồng nó , mẹ thấy Mỹ Nga còn yếu lắm , con đến thăm cho có tình một chút ..
Bộ mẹ không biết tôi không muốn thấy Mỹ Nga và Vũ Phương nữa hay sao ? Mẹ thật là khó hiểu . Tôi lắc đầu nguầy nguậy .
− Thôi mẹ ơi , con không đến đó đâu , ba với mẹ thăm cũng đủ rồi .
− Nhưng mẹ muốn con tới đó . Chị em chứ ai đâu mà con làm kỳ vậy .
Hồng Hạnh nói nhỏ :
− Đi đi chị Vân , em thấy chị nên gặp cả hai người một lần , bác nói đúng đó .
Nó nhìn tôi một cách có ý nghĩa , tôi lưỡng lự một giây . Ôi ! Thật không đủ can đảm để đối diện với họ , tôi không muốn khơi lại chuyện cũ nữa . Tôi nhìn mẹ , van nài . Nhưng mẹ vẫn thản nhiên .
− Mẹ biết con nên như thế nào mà , nghe lời mẹ đi . Con về nước mà không đến thăm nó đã là kỳ rồi , bây giờ nó bệnh cũng không đến , làm vậy coi sao được , con phải cư xử cho hay chứ .
Tôi đành i m lặng , miễn cưỡng đi theo Hồng Hạnh .
Tôi đứng trước cửa nhà Vũ Phương , bấm chuông . Người ra mở cửa là bác Ba , thật xúc đông khi gặp lại ông giám đốc của tôi năm nào . Tôi nhìn bác Ba già đi và có vẻ buồn rầu , một nỗi buồn như đã in sâu theo năm tháng . Tự nhiên thấy thương ông già nghiêm khắc và hiền hậu này . Tôi nhỏ nhẹ :
− Thưa bác , bác còn nhớ con không ?
− Tường Vân phải không con ?
− - Dạ
− Lâu quá bác mới gặp . Con đến thăm con Nga đó hả ?
− Dạ , Mỹ Nga có nhà không bác ?
− Có .
Giọng bác Ba cụt ngủn , như không giấu được ác cảm với cô con dâu . Tôi kéo tay Hồng Hạnh đi vào nhà .
Mỹ Nga đang ngồi trên giường , quay lưng về phía chúng tôi . Nghe tiếng chân nó quay lại .
Nhìn Mỹ Nga , bất giác tôi và Hồng Hạnh níu tay vào nhau . Một khuôn mặt nhăn nhúm đầy những vết thẹo , dấu vết một sự tàn phá kinh khủng . Tôi ngẩn người nhìn nó . Mẹ bảo Mỹ Nga bị bệnh nhưng như thế này thì .
Có lễ nhận ra thái độ khác thường của tôi và cũng đã quen bị nhìn như thế , Mỹ Nga cười khan :
− Không ngờ chị đến đây . Chị thấy tôi ngộ lắm hả .
Tôi lúng túng :
− Nghe ba mẹ nói Nga bị bệnh nên chị đến thăm .
Nó cười khẩy :
− Mẹ chị nói như vậy thôi hả - Nó nhún vai - Tránh làm quái gì , cứ bảo tôi bị đánh bị thương , có sao đâu , tôi không khoái cách nói của mấy người đâu .
Tôi nhìn Hồng Hạnh không biết phải nói như thế nào , Mỹ Nga tiếp tục .
− Chắc mẹ chị muốn chị tỏ ra độ lượng với tôi hay bà ấy muốn chị chứng kiến tôi bị tàn tạ . Tôi không có ngu mà tin vào những lời tốt đẹp
của mấy người rồi .
Tôi càng lúng túng , và hỏi một câu hết sức vô duyên :
− Nga bị gì thế , bây giờ đỡ nhiều chưa ?
− Chị không biết thật hay chỉ vờ hỏi để chính miệng tôi nói ra ? Thế thì nói cho chị vừa lòng nhé , tôi cặp với chồng người ta và bị đòn đấy , thế thì sao ? Chị khoái trá chứ ? Cả thành phố này có lẽ cũng biết , tôi hoài hơi mà giấu , ai chứ tôi không lấy đó làm xấu hổ đâu , có muốn cười tôi cũng bằng thừa .
Tôi lắc đầu :
− Chị không cười Nga đâu , sao Nga lại nghĩ vậy , gì đi nữa thì mình cũng là chị em mà .
Hồng Hạnh bấm tay tôi nháy mắt bảo im lặng . Mỹ Nga chợt ngữa cổ lên cười sằng sặc :
− Chị vừa mới nói gì đó chị Vân ..... chị em .. ha ha , tức cười quá . Chị mà đi giựt chồng của em , chị mà lén lút viết thư tình cho em rể , ha ha ......
Tôi mở mắt nhìn Mỹ Nga , chết điếng .
Nó ngưng cười , khuôn mặt đanh lại , những vết sẹo trên mặt nó thêm nhăn nhúm nhìn thật dễ sợ .
− Chị gì đồ mặt dày , không ngờ chị dám vác mặt tới đây kiếm chồng tôi , không có con Hạnh ở đây thì chị đã bị tôi xé xác nãy giờ rồi , cho chị biết .
Nó mím môi run lên :
− Đồ khốn nạn , chị tưởng tôi không biết gì hả ? Chị quyến rũ anh Phương làm cho anh ta lúc nào cũng nghĩ tới chị và bỏ mặc tôi sống ra sao thì sống , đến nỗn con anh ta mà anh ta cũng chẳng lo , tôi thù chị lắm , biết chưa . Bây giờ định về đây ở và " nối lại tình xưa " hả ? Cho chị luôn đó , đồ thừa của tôi đó .
Tôi ngồi im lặng , choáng váng và bất ngờ vì bị nhục mạ , mẹ bảo tôi đến đây để nhận lấy cực hình này sao ? Mẹ sai lầm rồi .
Mỹ Nga vẫn không ngừng đay nghiến .
− Bộ chị tưởng anh ta lý tưởng lắm à , saochị ngu quá vậy ? Trước kia anh ta thuộc mẫu người đàn ông thật . Nhưng bây giờ thì khác rồi , tôi chán tới tận cổ rồi , không hiểu sao chị còn mê , sao chị ngu thế .
Hồng Hạnh lên tiếng :
− Đủ rồi đó Nga , nãy giờ tôi thấy Nga nói quá đáng rồi đó , thấy người ta không trả lời rồi muốn nói gì thì nói hả , ai ngu , ăn nói phải giữ lời một chút chứ .
Mỹ Nga đập mạnh tay lên giường , làm tôi và Hồng Hạnh giựt mình , nó dữ tợn :
− Tôi nói như vậy là còn nhẹ đó , lẽ ra tôi phải đập vào mặt nó nữa kìa .
Hồng Hạnh lên tiếng :
− Người ta nghĩ tình chị em nên đến thăm , đáng lẽ phải biết điều một chút chứ , lại còn tiếp người ta như vậy hả ?
Mỹ Nga thét lớn :'
− Ai mượn mấy người thăm , mấy người muốn đến đây khiêu khích tôi , muốn tận mắt chứng kiến tôi thế này chứ gì . Ra khỏi nhà tôi ngay ,
thằng Phương nó đi vắng rồi, không có ở nhà đâu mà kiếm tìm , đi ngay , cút ngay .
Hồng Hạnh đứng bật dậy , kéo tay tôi :
− Khỏi cần đuổi , nếu biết Nga ăn nói hồ đồ như vậy , không ai cần tới đây đâu . Về chị Vân .
Cả người tôi rủn rẩy vì một tâm trạng căng thẳng tột độ . Tôi làm theo lời Hồng Hạnh như một cái máy , ngay lúc đó cửa mở toang rồi bác Ba đi vào .
− Cái gì mà la hét om sòm vậy ?
Mỹ Nga im lặng , quay mặt vô tường . Bác Ba gằn giọng :
− Càng ngày chị càng lộng hành trong nhà này quá nhé ! Khách đến thăm tôi mà chị muốn đuổi thì chị đuổi à , lề lối ở đâu vậy ?
Mỹ Nga vẫn không trả lời , nó có vẻ sợ bác Ba .
Bác Ba quay qua tôi :
− Tường Vân ra đây cho bác hỏi thăm .
Tôi với Hồng Hạnh ra ngoài phòng khách , chẳng biết nói gì sau cú sốc vừa rồi .
Bác Ba an ủi :
− Con đừng buồn , đừng có quan tâm đến nó làm gì , hiểu tính nó như vậy rồi con không nên để ý .
− Dạ
− Bác biết con có lòng tốt đến thăm nó , nhưng nó đã không coi trọng chị em thì con cũng đừng lui tới với nó nữa .
− Dạ
Tôi nhìn bác Ba , chỉ mới bốn năm mà bác ấy già đi thật nhiều , vẻ tiều tụy và đôi vai hơi còng xuống như phải gánh lấy một nỗi bất hạnh của gia đình , tôi cảm thông xót xa , bất giác mắt tôi cay cay , rồi đây bác còn khổ tâm vì Vũ Phương đến bao giờ .
Tôi nhỏ nhẹ :
− Bác Ba cũng đừng buồn Mỹ Nga , bác có tuổi rồi , buồn nhiều quá không hay .
− Con cái đã như vậy rồi , cũng chịu thôi con à ...... Bác Ba hơi cười , rồi nheo mắt như giấu đi một sự xúc động . Tôi hiểu tình thương bác dành cho tôi và hiểu rằng bác cũng cảm nhận được sự yêu thương của tôi đối với bác , điều đó làm bác cảm động , buồn tiếc .
− Bác ân hận sao hồi đó không kiềm cập thằng Phương , để nó nông nổi như vậy . Lâu quá rồi không gặp con , biết con có chồng hạnh phúc bác cũng mừng . Lâu nay con có gặp thằng Phương không Vân ?
− Dạ không .
− Bác chỉ có thằng con duy nhất , nhưng càng ngày nó càng làm bác thất vọng . Sau này nó đổ đốn đến mức không còn hy vọng gì kéo nó lại được .
− Bác Ba buồn rầu :
− Con Nga thì vốn tính nết lăng xăng , nó vừa bị vợ của bạn thằng Phương thuê người đánh bị thương đó , riết rồi bác không muốn nói tới tụi nó nữa . Vợ chồng nó cắn xé thế nào mặc nó .
Hồng Hạnh xen vào :
− Lúc này anh Phương còn đi làm không bác ?
− Còn , nhưng nó say sưa tối ngày , ngày nào vô công ty cũng nhậu , nay con này , mai con kia - Bác thở dài - Nó xuống dóc con ạ
Tôi yên lặng , nghĩ đến Vũ Phương tôi thấy một chút buâng khuâng không biết nó là loại tình cảm gì . Nếu gặp lại anh ,không hiểu tôi sẽ ra sao .
Tôi và Hồng Hạnh ngồn nán lại một chút rồi về , Hồng Hạnh chép miệng :
− Gia đình gì mà như địa ngục , tội nghiệp bác Ba quá chị Vân .
− Ừ
− Chắc bác Ba tiếc chị lắm hé , nếu chị làm dâu của bác thì chắc gia đình hạnh phúc hơn .
− Đừng nói vậy Hạnh , bây giờ chị chỉ nghĩ tới hoàn cảnh chị thôi , còn lòng dạ nào nhớ chuyện cũ nữa .
− Em biết .
Hồng Hạnh nghĩ ngợi gì đó thật lâu , rồi cười buồn .
− Rốt cuộc rồi hai đứa mình lại chỉ có nhau , chuyện chồng con lao đao khổ sở , biết vậy thì đừng có chồng cho xong .
− Nhưng chị thương anh Huy .
− Em biết .
Tôi cười buồn .
− Có khi nào không bao giờ anh Huy trở về không Hạnh ?
− Sao chị bi quan quá vậy , em biết thế nào anh ấy cũng về nhà , gần thôi .
− Chị không tin nữa , chị tuyệt vọng lắm rồi . Cả thư anh ấy cũng không hồi âm . Sao chị muốn chết quá .
Hồng Hạnh kêu lên :
− Sao lúc này em thấy chị hay nói gở quá , làm gì có chuyện anh Huy không về , em biết anh ấy chỉ giận và muốn thử chị thôi .
− Không lẽ chị thế này mà anh Huy vẫn không tin , đợi đến chị phải như thế nào nữa .
Tôi bưng mặt khóc rấm rút . Hồnh Hạnh ôm lấy tôi .
− Đừng buồn mà chị Vân , thấy chị buồn em chịu không nổi . Em viết mấy lá thư qua đó rồi , chắc chắn anh Huy về thôi mà . Chắc anh ấy muốn dành cho chị sự bất ngờ đó .
− Chị không tin .
Hồng Hạnh năn nĩ :
− Hay là chị tiếp tục gởi thư qua bên đó . Chị đừng tự ái nữa .
Tôi hít mũi , lắc đầu :
− Chị không muốn bị anh Huy xem thường nữa , có gởi mấy cũng vậy thôi , thà buồn thế này có lẽ đỡ bị tủi nhục hơn .
Hồng Hạnh thở dài .
− Em chưa thấy ai cố chấp như anh Huy , đến bây giờ em mới hiểu con người anh ấy là vậy .
− Chị cũng không ngờ anh ấy cứng rắn thế , nhưng lỗi tại chị , tất cả là tại chị thì chị phải chịu hậu quả thôi ,chị không trách móc anh ấy gì hết .
Và tôi im lặng , Hồng Hạnh cũng không nói gì . Tôi bảo không giận Từ Huy , có lẽ tôi đã dối lòng . Trong tôi bây giờ , xen lẫn tình yêu tha thiết là sự tự ái cao ngút . Tôi mòn mỏi vì những ý nghĩ đau khổ mà không biết sẽ kết thúc ra sao .
Khi người ta đã đánh mất niềm tin thì thật khó mà lấy lại .
− Chị Vân ơi , có điện thoại nè
Tôi chạy xuống phòng khách , Hồng Hạnh đặt máy lên bàn , tôi nhấc ống nghe lên :
− Alô , tôi đây .
− Tường Vân phải không em ?
Giọng của Vũ Phương nhưng tại sao anh dám gọi đến đây chứ . Tôi sợ tái mặt .
− Tôi đây , có chuyện gì không anh Phương ?
− Em về lúc nào vậy ?
− Vài tháng nay
− Tại sao em không cho anh hay , vậy mà anh đã gởi mấy lá thư qua Pháp cho em .
Tôi lặng người . Thế đó , Từ Huy sẽ nghĩ gì khi nhận những lá thư đó . Tôi giận Vũ Phương thật sự :
− Tại sao anh cứ làm phiền tôi hoài vậy ? Tôi đã giải thích rồi anh không tin sao ?
− Anh không muốn tin , anh nhắc lại , anh không phải là đồ vật mà vui thì em giữ , buồn thì vứt đi . Anh còn yêu em mà .
Tôi nhăn mặt khổ sở :
− Chuyện đó qua rồi , tôi bây giờ chỉ biết có chồng mà thôi , quên chuyện cũ đi anh Phương .
− Không dễ dàng như vậy được , mình phải gặp nhau một lần để làm sáng tỏ hơn .
− Không được anh Phương .
Giọng Vũ Phương điềm nhiên :
− Anh đợi em bảy giờ tối nay ở quá café mà mình gặp nhau lần cuối đó , em nhớ không ?
− KhôOng , tôi không thể đến được .
− Tại sao vậy ?
− Tôi không muốn .
− Nếu em không tới , anh sẽ đến nhà em . Em chọn đi .
Tôi van nài :
− Đừng làm vậy anh Phương , anh có biết làm như vậy là đổ vỡ hạnh phúc của tôi không ?
− Chồng em biết rồi à ?
− Anh ấy biết rồi .
− Thế thì tốt , nếu anh ta bỏ em , anh sẽ cưới em , em nghe chưa , lúc nào anh cũng yêu em hết .
− Đừng nói chuyện đó nữa , tôi không muốn nghe đâu .
− Em giận anh phải không ? Nhưng anh tin rằng gặp nhau rồi em sẽ quên ngay . Thế nào Vân ?
− Tôi không thể .....
Giọng Vũ Phương như sốt ruột :
− Anh chờ em tối nay , nếu em không đến anh sẽ đến nhà em . Anh đã nói và sẽ làm , em nghe chưa ?
Tôi định phản đối , nhưng Vũ Phương đã cúp máy :
Tôi đứng yên bên điện thoại , Hồng Hạnh bước lại :
− Ai vậy chị Vân , sao nghe chị nói chuyện cộc lốc vậy ?
Tôi mệt mỏi :
− Anh Phương đó , anh ấy hẹn chị gặp chị tối nay .
− Rồi làm sao ?
− Chị không chịu , nhưng anh ấy bảo nếu chị thất hẹn thì sẽ đến đâyh , chị rối quá .
Hồng Hạnh tỉnh queo :
− Em thấy chịnên tới gặp anh Phương một lần xem sao .
− Đừng đùa Hạnh ......
− Em nói thật mà . Thứ nhất là để chị có dịp kiểm tra lại mình , thứ hai là đừng để anh ấy đến đây rủi mẹ biết thì phiền phức lắm .
Tôi nhìn Hồng Hạnh , hoảng sợ . Sao tôi không nghĩ ra chuyện ấy nhỉ ?
Hồng Hạnh ôm ngay eo tôi ?
− Gì mà chị sợ quá vậy ? Cứ tới đó đi , không sao đâu .
Tôi bối rối :
− Nhưng .... chị sợ lắm , rủi anh Huy biết được
Hồng Hạnh cười tỉnh bơ :
− Em sẽ đi với chị , đừng có lo , chuyện này để em sắp xếp cho , chị cứ tới đó coi anh Phương nói gì .
Tôi đồng ý , bây giờ tôi rối lắm rồi , Hồng Hạnh sắp đặt thế nào cũng được , không biết Vũ Phương sẽ làm tôi vướng vận đến bao giờ . Tôi quen với hai người đàn ông , đều có tính quyết liệt như nhau nên tôi khổ .
Buổi tối tôi và Hồng Hạnh đến quá càfé . Chúng tôi loay hoay tìm kiếm thì Vũ Phương đi đến . Anh có vẻ phật ý khi thấy Hồng Hạnh , nhưng vẫn cười lịch sự :
− Có cả Hồng Hạnh nữa à , lâu ghê mới gặp lại cô .
− Anh Phương có khỏe không ?
Vũ Phương nhún vai :'
− Bình thường .
Tôi chưa biết làm gì thì Hồng Hạnh lên tiếng :
− Chị Vân ở đây chơi , em đi công việc một lát trở lại .
Rồi nó bỏ đi đâu đó , tôi ngồi đối diện với Vũ Phương tâm trạng lo sợ hồi hộp không còn nữa . Tôi bình tĩnh nhìn anh , quan sát từng đường nét trên mặt anh . Vũ Phương cũng ngồi yên ngắm nghía tôi .
Thật không sao giải thích được cảm xúc như rơi vụt xuống trong tôi . Khi còn ở nước ngoài , đã có những đêm nằm trong tay Từ Huy mà tôi mơ
tưởng đến người đàn ông ngồi trước mặt . Bây giờ tình cảm đó không còn nữa . Vần là một Vũ Phương ngày xưa , nhưng tình yêu trong tôi thì đã chết rồi .
Vũ Phương hơi chồm tới nắm tay tôi :
− Em bây giờ đẹp hơn cả trong trí tưởng tượng của anh Vân ạ . Quả là cái đẹp của người đàn bà thường chín mùi và đầy đặn hơn thời con gái .
Vũ Phương nói gì thế ? Bất giác tôi rút tay lại , một chút ghê sợ gợn lên . Anh hơi cau mặt nhìn tôi :
− Em làm sao vậy Vân .
− Em không sao hết .
− Bây giờ trả lời cho anh biết , tại sao em về mà không cho anh hay ?
− Vì em không muốn kéo dài mối quan hệ bất chính này nữa .
− Anh không đồng ý quan niệm của em .
− Tùy anh .
− Bây giờ em lạ quá , chẳng lẽ em muốn kiêu kỳ với anh , để bắt anh phải van xin thuyết phục ?
− Không , không, anh hiểu lầm em rồi , em không muốn anh làm những thứ đó đâu , mà chỉ muốn anh hiểu đúng em thôi .
Vũ Phương nhíu mày :
− Vậy anh phải hiểu như thế nào về em ???
Tôi xoắn những ngón tay vào nhau , lúng túng :
− Anh Phương , em muốn nói là ....... Anh đừng nghĩ tới em nữa , vì em còn có bổn phận đối với chồng .
− Rồi sao nữa ?
− Em rất yêu anh ấy , cho nên ..........
Vũ Phương cắt ngang :
− Em nói thật đó chứ ?
− Thật , rất thật .
Vũ Phượng lạc giọng :
− Em khám phá ra tình yêu chết tiệt đó từ lúc nào vậy ?
− Từ lúc anh ấy phát hiện ra mối quan hệ thư từ của em với anh , và sống lạnh nhạt với em , lúc đó em mới hiểu ra em yêu anh ấy mà không hay .
− Không thể như vậy được
− Nhưng đó là sự thật
Tôi định kể với Vũ Phương về tình cảnh của tôi bây giờ , nhưng thôi , không cần thiết nữa .
Tôi lặng lẽ nhìn nah , không hiểu sao không chịu nổi bộ mặt đỏ gay ấy , tôi quay đi .
Vũ Phương nhìn xoáy vào mặt tôi , giọng cụt ngủn :
− Chừng nào em đi ?
Tôi lúng túng :"
− Em chưa biết
− Sao lạ vậy ? Chồng em bảo em tới đây à ?
− Không , anh ấy không nói gì hết .
− Khó tin
− ..........
Vũ Phương gật gù :
− Thì ra trong màn này mình là con rối , tự mình biến mình thành thằng hề .
Tôi ngồi im :
Anh hoài nghi :
− Chồng em biết em viết thư cho anh mà không phản đối gì à , tay ấy nhu nhược quá nhỉ ?
Tôi phản đối :
− Không , anh ấy không hề nhu nhược , mà ngược lại anh ấy đã .............
Tôi nghẹn lại , buồn tủi vô cùng , Vũ Phương sốt ruột :
− Đã sao ?
Tôi nói nhỏ :
− Anh ấy trả em về với gia đình
− À
Vũ Phương ngả người ra ghế , cười khùng khục trong bụng :"
− Vậy là bây giờ em tự do - Anh búng tay cái tách - Không sao , em vẫn còn có anh mà , anh sẽ cưới em . Em đừng sợ Mỹ Nga , anh sẽ bỏ cô ta .
Thật là trần trụi , tôi không chịu được giọng điệu của Vũ Phương .
Tôi nghiêm mặt :
' - Cám ơn anh còn nghĩ đến em , nhưng em không thể sống thiếu anh Huy . Bây giờ em chỉ làm mọi cách hàn gắn với anh ấy mà thôi , anh thông cảm cho em .
− Em nói thật đó hả ?
− Em nói thật
− Em thật là khó hiểu , anh ta không cần em thì em quay về với anh , em đeo anh ta làm gì . Bộ em không biết tự ái à ?
Tự ái , vâng , tôi đã bị dày vò vì cảm giác đó , nhiều lắm chứ . Nhưng chính vì tình yêu trước mất của tôi mọi sự phản kháng . Khi Vũ Phương nói ra , tôi giận và ghét anh vô cùng , đáng lẽ Vũ Phương phải hiểu điều sâu thẳm đó và tế nhị tránh cho tôi chứ .
Tôi lầm lì :
− Trong tình yêu , em không đặt tự ái lên trên . Anh xúc phạm em như thế là đủ rồi anh Phương .
Vũ Phương cười gượng :
− Anh xin lỗi em .
− ............
− Nhưng anh nói vậy chính là vì anh yêu em mà .
Tôi quay mặt đi , không trả lời :
− Em suy nghĩ lại đi Vân .
− Em không có gì để nghĩ lại cả , vì yêu chồng nên em chịu đựng mọi thứ để anh ấy nghĩ lại , thật tình em hối hận vì đã quan hệ với anh , mong anh đừng khuấy động em nữa .
Vũ Phương gượng gạo :
− Thì thôi vậy , chúc em hạnh phúc .
Chúng tôi ngồi im lặng . Tự nhiên chẳng biết nói gì , hay đúng hơn không còn gì để nói , cái gắn liền chúng tôi biết là tình yêu , mà tình yêu thì không còn nữa , còn lại chỉ là sự gượng gạo mà thôi .
Tôi nhìn Vũ Phương thừ người buồn bã , thấy tội nghiệp hơn là thương . Tình yêu đã chết rồi , kỷ niệm cũng không khơi được trong lòng một ngọn lửa , tôi thấy lòng mình thật thanh bình .
Sáng nay nhận được thư của Từ Huy , tôi thất vọng ghê ghớm khi đọc địa chỉ anh gởi về Hồng Hạnh . Anh chỉ hỏi thăm chung chung về gia đình , chẳng hề có lấy một lời nhắc đến tôi . Tôi đọc đến , hai , ba lần , cố nhặt ý tứ đằng sau những lời thư , nhưng tôi chẳng tìm được gì cả .
Tôi buông lá thư xuống , một cảm giác bất mãn , giận hờn dân lên cuồn cuộn . Chưa bao giờ nghĩ về Từ Huy , tôi lại tức run như thế . Tôi căm thù thái độ dửng dưng của anh , tôi tự ái và bị bỏ rơi như một đồ vật thừa thãi ... Từ Huy thật là một người sắt đá , tôi có cảm tưởng anh cố tình trừng phạt tôi , làm cho tôi đau đớn và mặc cảm , vậy thì tại sao tôi cứ phải quy lụy anh mãi để làm gì .
Hai ngày liền tôi cố không thèm nghĩ tới anh .
Nhưng rồi , không chịu nổi cảm giác bồn chồn . Chiều nay tôi gọi điện cho Từ Huy . Lẽ ra tôi đã làm điều này lâu lắm rồi , sao tôi không nghĩ ra nhỉ ?
Bên kia đâu giây xa xôi , giọng Từ Huy nghe vẫn rõ ràng , giọng nói làm tim tôi đập mạnh vì xúc động .
− Alô , tôi nghe đây .
Tôi run lên , im lặng , Từ Huy nói lớn hơn
− Tôi nghe đây , xin lỗi , ai gọi vậy ?
Tôi thì thầm :
− Em , Tường Vân đây .
Im lặng khá lâu , có lẽ ở đó Từ Huy đang suy nghĩ , rồi giọng anh thật lạnh lùng :"
− Tường Vân hả , gọi tôi có chuyện gì không ?
Tôi hấp tấp :
− Sao anh không viết thư cho em , chừng nào anh về , em nhớ anh lắm .
Lại im lặng . Rồi Từ Huy nghiêm giọng :
− Chỉ có bao nhiêu đó thôi à ?
Và anh cúp máy . Tôi đứng lặng bên điện thoại bật khóc .
Thật lâu , tôi ra khỏi phòng kính , thất thểu đi về nhà . Buồn khô mà không biết làm sao thoát ra .
Suốt một tuần nằm lì trong phòng , Hồng Hạnh chỉ biết ngồi một bên an ủi . Nhưng bây giờ tôi không còn thấy nguôi ngoai nữa , cũng chẳng thiết gì đến mọi thứ trên đời . Tôi sụp đổ trong tâm trạng thất vọng không thể nào gượng lại .
Buổi trưa Hồng Hạnh đi đâu đó thật lâu , đến gần tối mới về , nó nằm nhoài xuống nằm bên tôi :
− Em vừa gọi điện cho anh Huy
Tôi hờ hững :
− Vậy à ?
− Em bảo chị tự tử đấy chị Vân .
Tôi quay lại :
− Hạnh nói vậy để làm gì , không cần thiết nữa đâu .
− Không , nhất định là anh ấy phải về , em chịu hết nổi rồi .
Hồng Hạnh ôm tôi ,thủ thỉ :
− Chị đừng có nằm hoài thế này nữa , phải hoạt bát lên chứ , buồn rầu thì lợi ích gì nào .
'- Chị không muốn gì nữa hết , chị chán tất cả rồi Hạnh
Nó cười láu lĩnh , như bí mật một chuyện gì đó .
− Nhưng em tin chắc chắn anh Huy sẽ về , chị đánh cuộc với em không ?
Tôi không trả lời , nếu Hồng Hạnh muốn tin như vậy thì cứ để nó hy vọng . Tôi mệt mỏi với sự chờ đợi lắm rồi .
Một tháng , hai tháng , rồi ba tháng trôi qua . Tôi nghĩ thế là hết , không còn gì để mong chờ nữa .
Nhưng mọi chuyện lại xảy ra như trong giấc mơ , đột ngột đến chấn động trong tôi ........
Trưa nay tôi và Hồng Hạnh ngôi thêu trong phòng , bỗng cánh cửa bị đẩy nhẹ . Từ Huy bước vào , đứng yên nhìn chúng tôi . Trước khi tôi nhận thức được mọi chuyện , Hồng Hạnh đã thét lên :
− Anh Huy , anh Huy về
Nó quăng mảnh vải , chạy vào đến ôm Từ Huy , ríu rít :
− Trời ơi ! Anh về sao không cho ở nhà hay trước , eo ơi thật là bất ngờ kinh khủng , em biết thế nào anh cũng về mà .
− Sao nhà vắng quá vậy Hạnh ? -
− Ba mẹ đi Vũng Tàu rồi , nhà chỉ còn em với chị Vân thôi . Tại sao bây giờ anh mới về , và anh về sao không nói trước , anh thật là ........
Tôi đứng như chôn chân nhìn hai người , bàng hoàng chưa hiểu hết mọi chuyện và cũng không dám tin đây là sự thật . Từ Huy cũng đưa mắt nhìn
tôi như dò xét . Còn Hồng Hạnh thì cũng vô tình , rối rít hỏi đủ thứ chuyện , đến nỗi anh không kịp trả lời nó .
Tôi vẫn yên lặng đứng nhìn Từ Huy , tim đập loạn cuồng vì một nỗi vui mừng khó tả , và cơn giận càng lúc cũng bùng lên , những đau khổ tủi hờn khắc khoải phải chịu đựng lâu nay bỗng dâng lên cuồn cuộn . Tự nhiên nước mắt lăn dài trên má , tôi cắn răng quay mặt đi .
Hình như Từ Huy cũng rất xúc động , anh nói chuyện với Hồng Hạnh nhưng đôi mắt vẫn không rời khỏi tôi . Hồng Hạnh như nhớ ra , nó nhìn tôi một cách tế nhị , rồi liến thoắng :"
− Nãy giờ quên . Em còn đi công chuyện ẹ nữa .
Nó cười hớn hở rồi đi ra ngoài .
TừHuy bước đến , thoắt một cái tôi đã nằm gọn trong vòng tay anh . Anh hấp tấp hôn lên mặt tôi , vùi mặt trong cổ , trong tóc tôi . Giọng anh run lên trong một nỗi xúc động tột cùng :
− Thế là mình lại gặp nhau , anh nhớ em , nhớ điên lên được Vân ơi
Tôi mím môi , cố đẩy Từ Huy ra , nhưng càng bị anh giữ chặt hơn . Đôi môi anh tham lam nghiến ngấu trên môi tôi , hơi thở dồn dập . Tôi không còn đủ sức để phản kháng nữa và chỉ biết cuốn theo một vòng tay mê cuồng vũ bão . Chỉ còn nghe tiếng thì thầm miên man của anh .
− Anh nhớ em quá Tường Vân của anh .
Chợt anh dừng lại , nhìn chăm chăm vào tôi . Bàn tay dịu dàng xoa nhẹ nhàng từng đường nét trên mặt , giọng anh thật xúc động :
' - Em gầy quá Vân , nhìn em thế này anh đau lòng quá , anh tưởng về sẽ
gặp em khác hơn .
" Anh mà cũng biết xót thương tôi nữa à ? Sau khi đã cư xử phủ phàng với tôi , anh tưởng chỉ cần một cử chỉ vuốt ve và một lời nói âu yếm là đủ xoá sạch tất cả hay sao . Trái tim tôi không phải là khối băng đá để có thể tan rã vì những cơn cuồng nhiệt cháy bỏng của anh "
Tôi nghĩ thầm và im lìm nhìn khuôn mặt mê đắm của anh .
Từ Huy vẫn thì thầm :
− Thương em quá .
Tôi quay đi lạnh lùng :
− Cám ơn anh đã quan tâm đến tôi .
Từ Huy xoay mặt tôi lại , bắt buộc tôi phải nhìn thẳng vào anh . Tôi thấy nhen lên ánh lửa một tình yêu nồng nàn sâu thẳm nhất . Từ Huy lại vùi mặt trong cổ tôi , giọng nói nhẹ như hơi thở :
− Nếu em biết những ngày vắng em , anh đã đau khổ thế nào , thì chắc em sẽ không còn giận anh nữa .
Tôi nhếch môi :
− Anh cũng thấy buồn khi bỏ rơi tôi sao . Tôi nghĩ rằng rũ bỏ được tôi rồi , anh sẽ được tự do với những mối quan hệ riêng tư hơn . Vì anh cần như vậy mà .
Nhớ lại những đêm mùa đông ở Paris , tôi đã trải qua nỗi cô đơn bao lần thức đến tận khuya để chờ anh về, và cuối cùng chỉ đón nhận thái độ lãnh đạm dửng dưng , tôi lại rớt nước mắt . Những ngóc ngách của tình cảm yêu mến tủi nhục phút chốc dâng lên nghèn nghẹn nơi cổ và tôi khóc vùi dập như chưa bao giờ được khóc .
Từ Huy nói nhỏ , giọng như năn nỉ van xin :
− Nín đi Vân , em đừng khóc nữa ma , thấy em buồn anh chịu không nổi , đừng làm anh khổ nữa Vân ,anh xin em .
− Anh cứ để mặc tôi .
− Anh biết em giận anh , nhưng cả anh cũng đâu có vui sướng gì khi để em lại đây một mình , hiểu giùm anh đi Vân .
Tôi không muốn hiểu điều gì khác hơn là bị bỏ rơi không hề tội nghiệp :
− Nhưng anh làm vậy chính vì quá thương em , em không hiểu điều đó sao ?
− Tôi không muốn hiểu điều gì hết , và cũng không muốn thấy mặt anh nữa . Mai mốt anh cứ thoải mái về bên ấy một mình đi , tôi không cần .
− Nhưng anh cần em , không có em cuộc sống của anh không còn nghĩa lý gì nữa . Anh thương em , thương nhất trên đời này .
Tôi mím môi :
− Con tôi thì ngược lại .
Từ Huy khựng người lại như bị choá'ng , rồi anh cố bình tĩnh :
− Anh không tin
− Tùy anh
Tôi lau nước mắt , đứng dậy , chẳng biết làm gì thế nào để thỏa mãn cơn giận hơn cứ âm ỉ . Tôi lẳng lặng thay đồ . Từ Huy ngồi yên nhìn tôi :
− Em đi đâu vậy ?
− Về nhà mẹ tôi .
Giọng anh hơi giận :
− Anh mới về em lại bỏ đi , em không hề nghĩ làm như vậy anh có buồn không , em đối xử với anh như vậy đó hả Vân ?
− Vâng , rất được
Tôi đi nhanh ra cửa . Nhưng Từ Huy đã nhanh tay khoá chốt lại , nói cương quyết .
− Ở nhà , dứt khoát em không được đi đâu hết .
Tôi la lên :
− Nhưng tôi muốn về nhà mẹ tôi
− Tối nay anh sẽ đưa em về
− Tôi muốn đi một mình
− Lại càng không được
− Anh đừng có độc tài với tôi , anh thấy ghét lắm .
Từ Huy không thèm nghe , anh lẳng lặng gỡ chiếc nón trên đầu tôi , để trên bàn , rồi ra lệnh :
− Em thay đồ ra đi , nếu không anh sẽ làm việc đó thay em .
− Tôi không thay , không việc gì tôi phải ở nhà hết
− Chồng đi xa mới về thì bắt buột vợ không được đi đâu hết . Anh nói nghe không .
Tôi định phản đối thì có tiếng gõ cửa ở ngoài , rồi Hồng Hạnh gọi lớn :
− Anh Huy , chị Vân xuống ăn cơm .
Từ Huy đến mở cửa , quay lại nhìn tôi :
− Em nhanh đi , đừng để Hồng Hạnh chờ
− Tôi không ăn đâu
Anh đứng yên nhìn tôi , rồi bước lại :
− Em thật là bướng , được rồi , anh sẽ không chiều em nữa . Từ Huy choàng vai qua người tôi , kéo mạnh tôi ngã vào lòng anh , anh gần như nhấc bổng tôi lên :
− Thế nào , em muốn anh làm như vậy xuống dưới cho Hồng Hạnh thấy không ?
Tôi né người , cố gỡ tay Từ Huy ra , nhưng không cách gì thoát được . Anh gần như lôi tôi xuống cầu thang . Hai chúng tôi như một cặp tình nhân quấn quít , nhìn đố ai biết tôi bị cưỡng bức như thế nào . Trước mặt Hồng Hạnh , Từ Huy vẫn ngoan cố choàng tay ngang eo tôi , nó cười cười , rồi lăng xăng kéo ghế , như không thấy sự thân mật của chúng tôi .
Suốt buổi ăn , tôi lầm lì cắm cúi vào thức ăn , như thể trên đời này không có gì làm tôi quan tâm hơn thế . Từ Huy vẫn thản nhiên nói chuyện với Hồng Hạnh thỉnh thoảng lại nhìn thái độ im lìm của tôi , rồi lén quay sang ngó Từ Huy , mặt nó ngơ ngác như khó hiểu . Nó luồn tay kéo áo tôi , dò hỏi , tôi lắc đầu và lại im lặng . Hồng Hạnh nói vu vơ :'
− Em không hiểu gì hết .
Ăn xong , Hồng Hạnh rút đi đâu đó . Tôi lên phòng Từ Huy kiên nhẫn đi theo tôi :
− Em định giận anh đến chừng nào Vân ?
− Anh quan tâm tôi nhiều vậy sao ? Giá mà khi còn ở Paris , tôi nhận được dù chỉ một chút săn sóc ở anh , có lẽ tôi đã không khổ tới bây giờ .
Từ Huy buồn rầu :
− Tại sao em không chịu nghĩ những ngày đó anh bị dày vò ra sao hả Vân . Anh hỏi em nhé , có người chồng nào chịu được khi phát hiện mình bị dối gạt không . Thậm chí còn tệ hơn sự lừa dối , đó là cảm giác biết mình bại trận không hy vọng gì chịnh phục được
− Và anh trừng phạt tôi bằng cách bắt tôi phải sống trong cảnh khổ sở , như thế anh bằng lòng rồi chứ ?
− Làm sao anh dám tin em thương anh đến phải khổ , chỉ một ý nghĩ em dối anh vì còn thương người cũ cũng đủ làm anh phát điên lên rồi .
Tôi định lên tiếng , nhưng Từ Huy khoát tay :
− Anh nhớ những ngày đầu trở qua bên ấy , không có em cuộc sống anh mới thật là trống trải , vô vị . Mỗi lần đi làm về anh cứ tưởng tươ>ng em sẽ đón anh ở cổng , thế rồi vào nhà một mình , anh mới thấm thiá cảm giác cô đơn . Mà mọi thứ nhỏ nhắn của em để ở phòng khách . Mỗi chiều về anh ngồi một mình trong phòng nhớ tới em , em có biết anh phải trải qua những ngày dằn vặt như thế nào không ?
− Có lúc buồn nhớ em không chịu nổi , anh đã định quay về đón em , thì đùng một cái có thư người ấy gởi qua cho em , anh như bị khiêu khích và càng giận điên cuồng , nên lúc em gọi điện qua , anh muốn mắng nhiếc em thật nặng , nhưng không thể nói được chỉ càng thấy khổ tâm . Em hiểu em đã làm khổ anh ra sao không .
Tôi ngồi im ngầm quan sát khuôn mặt nghiêng nghiêng của nah , mái tóc phủ xuống trán làm đôi mắt thêm tối đi , môi anh mím lại làm chiếc cằm cương nghị như thêm khắc khổ . Bây giờ tôi mới nhận ra Từ Huy gầy quá , dáng dấp của anh làm tôi thương đến nhói cả tim , tôi muốn nhào vào lòng anh , thủ thỉ rằng tôi đã có những ngày nhớ triền miên . Và tôi yêu anh hơn cả ngày ấy ......... Nhưng không hiểu sao tôi cứ im lặng
Hình như thời gian của nỗi buồn khổ kéo dài , thì sự giận hờn khó mà nguôi ngoai , không thể chỉ trong khoảng khắc mà người ta quên đi điều đã dằn vặt .
Tôi muốn tha thứ cho anh lắm nhưng con quỉ trong tôi lại lớn hơn , thật mà khó hiểu được lòng mình .
Những ngày có Từ Huy , tôi vẫn đi với anh về nhà mẹ và đến chỗ bạn bè . Nhưng khi còn lại hai đứa , bao giờ cũng là một khoảng cách lạnh nhạt . Có lẽ chiều tôi hết nổi . Từ Huy cũng im lặng . Mỗi đêm chúng tôi nằm bên nhau , biên giới là một chiếc gối dài , và chẳng ai có ý định vượt qua . Tôi cũng không hiểu sao mình lại gai góc đến thế .
Hai tuần đi qua , chúng tôi cứ sống trong tình trạng nửa vời như vậy . Tôi
bắt đầu thấy buồn buồn , hụt hẫng . Tôi muốn vui vẻ với Từ Huy và cũng được anh âu yếm như lúc anh mới về . Nhưng anh thì cứ giữ một khoảng cách nhất định . Vẫn tận tụy chu đáo nhưng xa cách . Thật là không chịu nổi .
Những lỡ rồ`i biết làm sao bây giờ . Bởi vì chính tôi là người cố chấp cự tuyệt thái độ dàn hoà của anh . Bây giơ1` thật khó mà lên tiếng , không biết tình trạng này kéo dài đến bao giờ .
Tối nay mưa rả rích , tôi ngồi bên cửa sổ nhìn ngoài trời , mưa thế này mà được nằm trong lòng Từ Huy nghe nhạc thì thật tuyệt . Tôi liếc về phía anh , Từ Huy ngồi trầm tư một góc , như đang suy nghĩ chuyện gì đó . Sao anh không chịu đến bên tôi chứ bộ anh không biết tôi đang thầm chờ anh lên tiếng sao . Từ Huy ngốc không chịu được .
Tôi bực mình thay đồ ngủ , tức ấm ức mà chẳng biết phải nói thế nào .
Thật lâu Từ Huy mới chịu tắt đèn , chúng tôi cứ nằm im bên nhau trong bóng tối mờ mờ , ngoài kia là âm điệu tỉ tê của mưa . Tôi nằm im lắng nghe . Bất chợ Từ Huy nghiêng người qua tôi :
− Em buồn ngủ không Vân ?
Tôi nói nhỏ :
− Không .
− Anh có chuyện cần nói với em.
− Anh nói đi
Anh phát ra một câu làm tôi chết điếng :
− Mai mốt anh đi rồi , em sẽ ở đây hay về bên nhà mẹ em hả Vân ?
− Cái gì ?
− Anh muốn biết khi anh đi rồi , em sẽ ở đâu ?
Từ Huy nói gì thế ? Có nghĩa làanh sẽ bỏ tôi nữa hay sao , mấy ngày qua tôi chưa hề có khái niệm nào như thế . Tôi chỉ biết mở lớn mắt nhìn anh .
Giọng Từ Huy thật là trầm tĩnh :
− Anh rất buồn khi để mất em , nhưng những ngày về đây anh hiểu rằng không thể thuyết phục em được nữa , anh đành chấp nhận vậy
− .............
− Vậy là mình chỉ còn một tuần ở bên nhau , anh đã lo xong thủ tục rồi , em có gì để nói nữa không ?
Tôi vẫn nằm im , Từ Huy vẫn nghiêng mặt nhìn tôi , đôi mắt quan sát riết róng :
Bất giác tôi oà khóc :
− Nhưng em không muốn ở đây một mình , em nhớ ngôi nhà của hai đứa ở Paris , nếu ở lại đây chắc em chết mất .
Từ Huy thoáng cười , rồi lại nghiêm nghị . Trong bóng tối , khuôn mặt anh như có một vẻ bí ẩn :
− Sao em không nói sớm hơn , bây giờ anh biết làm sao khác được , giấy tờ anh đã lo xong hết rồi .
Tôi hãi hùng nhìn anh , viễn cảnh ở lại mới thật là khủng khiếp . Tôi khóc :
− Vậy thì anh bỏ hết đi , em không muốn ở lại đây một đâu mà .
Từ Huy chồm người lên tôi , nhìn mặt tôi chăm chú :
− Có thật em muốn qua bên ấy với anh không ?
Tôi hít mũi :
− Muốn chứ sao không , anh mà bỏ em lần nữa em chết cho anh coi .
Anh cúi xuống , áp mặt trên mặt tôi thì thầm :
− Em không nên nghĩ đến chuyện chết mà hãy nghĩ đến chuyện cùng đi với anh , được không em ?
Tôi lau nước mắt :
− Thế còn giấy tờ thì sao ?
− Anh đã lo xong cho hai đứa rồi .
Từ Huy im lặng , rồi nói thêm :
− Thử em nư em lớn đến đâu vậy mà .
Tôi ngẩn người một lát , chợt hiểu :
− À , anh quỉ lắm , anh thấy ghét lắm , thế mà em cứ tưởng ........ anh đúng là khó ưa thật , em ghét anh lắm .
Hình như trong đời mình , chưa bao giờ tôi hạnh phúc hơn thế . Tôi nép vào Từ Huy , cười khúc khích . Và chúng tôi hôn nhau , tôi nhắm mắt hình dung về ngôi nhà nhỏ bé , ở đó hẹn hò những ngày của rong chơi và đầy ắp một tình yêu tuyệt vời hết đời tôi .
Kết Thúc (END)