Nhớ Mãi Tình Anh

Những ngày về nước của Từ Huy sắp hết , chỉ còn một tuần nữa anh phải qua bên ấy . Thế là người bạn rong chơi sẽ xa tôi mãi mãi , nghĩ đến những buổi chiều không có anh, tôi chợt thất Đà Lạt thật quạnh hiu .
Hôm nay Từ Huy lái xe đưa tôi và Hồng Hạnh về Sài Gòn , đây là tuần lễ cuối cùng ơ? Việt Nam , anh phải dành thời gian cho bạn bè và gia đình , tôi trở thành chiếc bóng mờ nhạt , có lẽ Từ Huy quên mất tôi rồi .
Một tuần lễ ơ? Sài Gòn , tôi giam mình ở trong phòng hoặc quanh
quẩn bên mẹ . Tôi không đến thăm anh Trung , cũng không dám ra đường . Tôi sợ vô tình gặp Vũ Phương và Mỹ Nga . Ôi ! Thành phố này , những con đường rong chơi này và những kỷ niệm của một thời yêu đương...... tất cả đã trở thành ấn tượng day dứt mà tôi muốn trốn chạy . Tôi không muốn thấy lại những thứ đó nữa . Giá mà tìm được sự lãng quên .
Mỗi chiều tôi ngồi lặng lẽ bên cửa sổ , nhìn những áng mây bồng bềnh trong ánh tà dương . Sài Gòn vào thu lá rụng vàng mặt đất ,lá rơi ngập lối đi trong vườn . Nhớ mùa thu nào tôi và Vũ Phương bắt đầu yêu nhau , cũng có những buổi chiều lặng ngắm lá rơi bên thềm . Bây giờ hai mùa thu đã qua , cây hai lần thay lá , lòng người cũng đổi thay , tôi nhìn lá vàng mà ngậm ngùi nhớ chuyện ngày xưa .
Chiền nay tôi ngồi một mình trên sân thượng , nhìn xuống đường ngắm người ta qua lại. Chợt một chiếc xe đậu lại trước nhà , tôi thấy Hồng Hạnh và Từ Huy bước xuống , nho? Hạnh giơ tay bấm chuông . Tôi mỉm cười ngắt một cánh hoa cúc , thả xuống đường , cánh hoa rơi trên vai Từ Huy , làm anh giật mình ngẩn lên . Tôi hết hồn tròn mắt nhìn anh .
Hồng Hạnh cũng nhìn lên , nó ríu rít :
− Ê ! Xuống mở cửa đi chớ , đứng trên đó làm gì .
Tôi quay người đi xuống gặp mẹ ở cầu thang .Mẹ nhìn tôi từ đầu tới chân, rồi dịu dàng:
− Con lên thay đồ cho tươm tất một chút , ăn mặc thế này mà tiếp khách à ?
Tôi nhìn xuống bộ đồ katê trắng mặc trên người , bộ đồ vẫn thẳng băng tươm tất đó chứ , mọi khi tiếp bạn tôi vẫn ăm mặc như vậy mà mẹ có nói gì đâu . Anh Huy và Hồng Hạnh chứ có ai lạ mà hôm nay mẹ khó thế nhỉ .
Tôi chả biết phải ăn mặc như thế nào, đành thay bộ đồ màu tím , bộ đồ này chắc đỡ lôi thôi hơn. Khi tôi đi xuống, mẹ đang tiếp Từ Huy và Hồng Hạnh ở phòng khách . Tôi nghe tiếng mẹ dịu dàng :
− Thôi cháu ạ , ở nhà bác đã chuẩn bị cơm sẵn rồi , mời hai cháu ở lại ăn cho vui , ăn trong gia đình thân mật hơn .
Hình như anh Huy vừa mời gia đình tôi đi đâu thì phải , nhưng sao mẹ biết chiều nay họ đến nhà mà chuẩn bị cơm nhỉ , tôi có nghe mẹ nói gì đâu .
Tôi ngồi bên Hồng Hạnh , im lặng nghe Từ Huy nói chuyện với mẹ . Hôm nay anh thật thanh lịch trong bộ vest màu xám , phong thái điềm đạm , lễ phép . Tôi nhìn anh nhớ lại những ngày ơ? Đà Lạt , lúc ấy anh có vẻ gần gũi với tôi hơn . Bây giời nơi phòng khách nhà tôi , nhìn anh tiếp xúc với mẹ , sao tôi thấy anh xa vời quá .
Có tiếng xe ngoài sân , ba về đấy , khi ba đi vào mẹ giới thiệu với ba .
− Cậu Huy đây là anh cháu Hạnh đó anh .
− Vậy à .
Ba vui vẻ bắt tay Từ Huy , hình như ba ngạc nhiên về sự thăm viếng của anh .
Mẹ quay qua tôi :
− Con vào chuẩn bị cơm nước đi Vân .
Hồng Hạnh đứng dậy theo tôi vào bếp, hai chúng tôi loay hoay dọn bàn. Tôi thắc mắc:
− Không hiểu sao mẹ biết chiều nay mày đến mà chuẩn bị thức ăn , tao không hay gì cả .
Nho? Hạnh tỉnh bơ :
− Tao có nói trước mà ........
− Nói lúc nào .
− Mày hỏi làm chi . Nhưng anh Huy định chiều này mời cả nhà đi nhà hàng , ngày mai anh ấy đi rồi .
Tôi lẩm bẩm :
− Nhanh quá , buồn thật .
Hồng Hạnh nhìn tôi vẻ quan tâm :
− Mày buồn thật ha? Vân .
− Ừ , nhiều khi tao thèm như mày , ước gì anh Huy là anh tao , có một người anh như vậy thích thật .
− Vậy hả , còn tao thì thích cái khác .
− Cái gì ?
Mắt nó láu lỉnh :
− Tao thích mày trở thành chị dâu của tao .
− Có bị ăn đấm chưa đó con khỉ .
− Nếu bị đòn mà được bà chị dâu như mày tao cũng chịu .
− Im đi nhỏ khùng .
Chúng tôi cười rúc rích trong bếp , Hồng Hạnh hớn hở :
− Ăn xong rồi tụi mình xin đi chơi nhé , đi tới khuya luôn , mày ở bên nhà tao rồi sáng tiễn anh Huy ra phi trường luôn . Chịu không ?
− Để hỏi mẹ tao đã .
Tôi thò đầu ra cửa :
− Xong rồi mẹ ơi .
Rồi nhìn lại đồ ăn bày la liệt trên bàn , không hiểu sao hôm nay có nhiều món ăn thế , chúng như chui ra từ một chiếc túi trong chuyện cổ tích .
Ba có vẻ mến Từ Huy . Ít khi nào tôi thấy ba uống rượu nhiều như vậy . Chỉ có mẹ là vẫn ít nói và dịu dàng như hằng ngày . Mẹ thích hay không thích anh ấy nhỉ ?
Ba chợt hỏi :
− Cậu Huy về lần này rồi có định trở lại thăm quê hương nữa không ?
− Dạ cháu chưa biết .
Anh kín đáo nhìn tôi , tôi cúi mặt , nhớ lại những gì chúng tôi đã nói ơ? Camly buổi chiều nào . Có lẽ chẳng bao giờ anh trở về đây làm gì , tôi hiểu lòng anh rồi , nhưng tôi biết làm gì bây giờ .
Ăn xong, mẹ bảo tôi :
− Con mang trà ra vườn chơi với bạn đi .
Tôi đưa Hồng Hạnh và Từ Huy đi về phía cuối vườn , nơi đây ngày xưa Vũ Phương chưa hề bước đến . Cũng như bây giờ anh ấy đến những nơi không hề có tôi .
Tối nay trăng thật sáng , sáng lồng vào bóng cây lung linh trên mặt đất . Đêm đẹp quá ! Không biết rồi đêm nay có trở thành kỷ niệm đi vào đời tôi hay không .
Ôi , sao tôi hay nghĩ lẩn thẩn qúa . Từ lúc biết thế nào là nổi đau , tâm hồn tôi cứ lang thang những ý nghĩ vớ vẩn .
Hồng Hạnh đứng dậy đi thơ thẩn trong vườn , còn lại giữa tôi và Từ Huy là sự im lặng . Ngày mai anh đi rồi , và sẽ không biết bao giờ gặp lại vài năm sau nếu có trở về , chắc lúc ấy anh và tôi đều không thể có những buổi rong chơi dưới trời thu Đà Lạt thơ mộng. Biết rằng chỉ còn buổi tối nay vậy mà tôi không biết phải nói gì với anh cả .
Lẽ ra tối nay anh phải dành cho gia đình, bạn bè Nhưng anh bỏ tất cả đến đây với tôi, tôi hiểu cái điều sâu thẳm trong lòng anh . Nhưng rồi tất cả sẽ qua , tôi tin rằng tình cảm không thể nuôi dưỡng kia rồi phải đi theo năm tháng .
Từ Huy nói nhỏ :
− Em nghĩ gì vậy Vân ?
− Em nhớ những ngày có anh Huy ở đây .
− Em thấy nó có ý nghĩa gì không ? Ít ra là trong một khoảng đời của em .
− Có chứ , nhiều lắm anh Huy , nhưng em không thể diễn đạt được . Còn anh , anh đang nghĩ gì vậy ?
− Tôi không ngờ chuyến về thăm nhà này tôi bị vướng bận nhiều đến vậy . Có thể là suốt đời tôi không quên được .
Tôi nghe anh lẩm bẩm một mình :
− Không biết đây sẽ là hạnh phúc hay bất hạnh của tôi .
Tôi im lặng, anh không biết lòng tôi nao nao thế nào đâu ..... Nhưng tất cả rồi sẽ qua , những giây phút yếu đuối này rồi sẽ chìm vào ngàn ký ức
của cuộc đời ... Tất cả sẽ qua .... Đã hàng chục lần tôi tự nhủ như vậy .
Từ Huy chợt nắm tay tôi , áp lên mặt , tôi cảm thấy anh run lên . Tôi để yên , có lẽ đây là lần đầu tiên anh xúc động đến vậy . Anh thì thầm:
− Mong rằng mình sẽ còn gặp nhau . Bây giờ em lên nghĩ đi , tôi về .
Tôi tiễn anh ra cổng . Và cứ đứng yên nhìn anh ra xe . Hồng Hạnh dặn đi dặn lại :
− Ngày mai nhớ ra phi trường nghe Vân , ngủ ngon nha !
Sao đêm nay giấc ngủ lại không đến với tôi , lòng cứ ngổn ngang những cảm xúc bối rối ,tôi nằm nghiêng người nhìn bóng trăng tràn qua cửa sổ ....... cho đến lúc mệt mỏi , thiếp đi .
Một tiếng kèn chói tai dưới đường làm tôi giật mình thức dậy. Tôi nằm im nhìn ra ngoài trời, mặt trời đã lên cao rồi. Ờ....... sáng nay Từ Huy sẽ ra phi trường ..... Tôi ngồi bật dậy , sửa soạn thật nhanh . Có lẽ trễ mất rồi .
Tôi chạy vội ra đường , vẫy một chiếc taxi đến phi trường .
Tôi len lỏi đi đến phòng chờ, ở đây những thân nhân còn quyến luyến đứng bên song sắt nhìn người ra đi. Tôi tựa chấn song nhìn vào trong. Từ Huy đứng đó, giữa người thân, đôi mắt anh nhìn ra ngoài như tìm kiếm một cái gì đó, khuôn mặt không giấu được nổi thất vọng. Người ta chuẩn bị lên máy bay, không khí như khẩn trương hơn, tôi lách qua hàng người , đi nhanh đến chấn song phía trong. Hồng Hạnh vừa thấy tôi, nó kêu lên mừng rỡ :
− Tường Vân ! Vân !
Từ Huy quay phắt lại, bước nhanh đến tôi. Và cách nhau qua hàng rào
chắn, anh hơi nghiêng người như muốn ôm lấy tôi. Nhưng anh chỉ nắm tay tôi siết mạnh :
− Cám ơn em , anh tưởng em không đến.
Anh càng ghì chặt tôi hơn, và cúi xuống môi tôi. Nhưng rồi anh ngẩng phắt đầu lên trong một cử chỉ kiềm chế cao độ. Anh buông tôi ra, nói khẽ :
− Tạm biệt em .
Nước mắt tôi chảy nhạt nhòa , cảnh vật như mờ đi , bên cạnh tôi Hồng Hạnh khóc sụt sịt, nó cố nói theo :
− Nhớ viết thư về nghe anh Huy .
Tiếng nói của nó bị lẫn trong vùng âm thanh hỗn độn . Xung quanh , người ta từ biệt nhau vội vã , những tiếng khóc sụt sịt và những chiếc khăn tay vẫy vẫy lưu luyến . Phút chia tay nào cũng làm đau lòng , tim tôi như thắt lại vì nỗi xúc động dữ dội .
Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là dáng Từ Huy bước lên máy bay ,
thỉnh thoảng anh quay lại vẫy tay về phía chúng tôi .
oOo
Tôi và Hồng Hạnh trở lại Đà Lạt . Tôi tiếp tục cuộc sống với những ngày chưa có Từ Huy . Ngày hai buổi đi làm , và những buổi chiều lang thang một mình trên đồi thông hiu quạnh .
Trong tôi giờ đây , xen lẫn nỗi tuyệt vọng tình yêu là nỗi buồn man mác khi tiễn một người ra đi . Từ Huy làm sao biết được rằng anh đã mang theo một mảnh tâm hồn tôi , để bây giờ mỗi chiều trên đường phố , tôi ngơ ngẩn những ngày cùng anh đi lang thang dưới bầu trời gió lộng .
Trưa nay Hồng Hạnh đến tìm tôi , khuôn mặt nó thất thần và đôi mắt còn sưng mọng vì khóc nhiều . Tự nhiên tôi linh cảm Hoàng Hùng vừa làm điều gì tồi tệ với một người nào đó , như anh đã từng tán tỉnh tôi .
− Chuyện gì vậy Hạnh ?
Nó nằm nhoài xuống giường , nước mắt như chỉ chờ có thế , chảy tràn trên mặt nó :
− Mày có biết chuyện gì xảy ra với tao không? Đêm qua, tao gặp anh Hùng hôn nhỏ Thúy trong văn phòng công ty , tới bây giờ tao mới phát giác chuyện đó , chắc tao chết quá Vân ơi .
Tôi im lặng, cuối cùng thì Hồng Hạnh cũng nhận diện được ông chồng nó. Có lẽ, vậy mà hay hơn. Thúy là cô thư ký của Hoàng Hùng, đẹp, lẳng lơ. Lần đầu tiên gặp cô ta , tôi đã đoán rằng rồi sẽ có ngày này .
Tôi vuốt nhẹ tóc Hồng Hạnh :
− Rồi mày phản ứng ra sao ?
− Tao làm ầm ĩ lên , và đuổi nó đi rồi .
− Bây giờ anh Hùng làm gì ở nhà.
− Đi qua công ty. Suốt đêm qua tao tra hỏi mà anh ấy không chịu nói dan díu với nó hồi nào . Và sáng nay anh ấy đi làm tỉnh bơ làm sao tao chịu nổi đây Vân .
− Chuyện xảy ra vậy mà anh ấy đi làm việc được à ?
− Tao làm sao biết được có phải như vậy hay không , hay anh ấy đi tìm con nhỏ đó . Trời ơi , chẵng lẻ tao có một ông chồng như vậy sao , tao bị quả báo thật rồi .
Nó khóc sướt mướt , tôi thở dài :
− Lẽ ra mày phải quán xuyến công việc ở công ty, chứ không phải ở nhà như vậy . Bây giờ nên thay đổi đi Hạnh .
− Làm sao mà thay đổi , tao có biết gì đâu mà làm .
− Mày nên nhớ mày có bằng kỹ sư , không lẽ mày không đủ trình độ ra làm việc sao , đừng sống dựa vào người khác như vậy nữa , phải vươn ra ngoài xã hội chứ .
− Có lẽ tao phải làm một việc gì đó chứ tối ngày chui rúc trong nhà hoài tao thấy cuộc sống nhạt nhẽo qúa .
Nó căn môi :
− Suốt ngày tao ở nhà để cho anh ấy tự do bay nhảy , sao tao ngu thế chứ .
Hồng Hạnh chợt ngồi dậy , bó gối nhìn tôi :
− Tao hỏi mày phải nói thật nghe Vân , bây giờ thì không nên giấu tao làm gì , có phải gì anh Hùng mà mày không chịu ở nhà tao không ?
− Tại sao mày nghĩ vậy ?
− Khi biết anh Hùng có tính như vậy , tự nhiên tao phải suy nghĩ , mà đẹp mà anh ấy thì háo sắc , lúc bỏ đi mày giải thích lơ mơ quá .. tới bây giờ tao mới nghĩ ra .
Tôi ngồi im .
Hồng Hạnh lắc vai tôi :
− Nói thật đi Vân , đừng sợ tao buồn .
− Chuyện đó không hay , mày cứ biết như vậy thôi , đừng suy nghĩ nhiều Hạnh , khổ lắm .
− Sao lúc đó mày không nói với tao ?
− Tao sợ mày khổ .
− Sao hai đứa mình long đong qúa . Mày khổ thì như vậy , còn tao thì ...... Nhưng dù sao mày vẫn chưa bị ràng buộc như tao , đời tao coi như bỏ đi rồi .
− Đừng có bi quan như vậy Hạnh , thực ra ......
− Khoan để tao nói hết , có chuyện này tao giấu mày , nhưng không nói ra thì tao có lỗi, thôi thì cứ nói rồi tùy mày suy nghĩ ..
− Chuyện gì vậy ?
− Mầy nhớ khoảng thời gian anh Huy về nước không ?
− Nhớ .
− Trước đó một tháng, anh Phương có tới nhà tao tìm mày. Nhưng tao đuổi ông ta về và nói mày không có ở đây .
Tim tôi đập mạnh :
− Vũ Phương tìm tao chi vậy ?
− Tao không biết, mà cũng không thèm hỏi. Tao nghĩ ông ấy muốn nối lại với mày, thế là tao tìm mọi cách không cho ông ta gặp mày. Đừng giận tao nghe Vân, tại gì lúc đó tao ghét anh ta ghê gớm, mày thấy đó, Vũ Phương đâu có xứng đáng với mày.
Tôi than thở :
− Dù sao tao cũng muốn biết Vũ Phương tìm tao để làm gì .
Hồng Hạnh thăm dò :
− Nếu anh ta muốn nói lại với mày , mày đồng ý không ?
− Tao chưa biết , nhưng chắc là tao sẽ tha thứ cho anh ấy .
− Đừng dại dột Vân ạ , tao biết mày còn yêu ông ta , nhưng coi chừng mày sẽ gặp ông chồng như tao đã gặp , khổ lắm .
Hồng Hạnh lại chảy nước mắt :
− Bây giờ tao phải làm sao đây Vân ?
− Ráng bình tĩnh lại đã , từ từ mày sẽ có hướng giải quyết .
− Mày biết tao đang rối lắm không ?
− Biết lắm chứ , nhưng chuyện cũng chưa đến nỗi trầm trọng lắm đâu .
Nó ngồi suy nghĩ một lát, rồi lẩm bẩm :
− Nói ra thì có vẻ tao ca ngợi mình , nhưng nếu đứng ở ngoài nhìn vào , tao thấy Vũ Phương không hơn anh tao được . Anh Huy nhìn trầm lặng như vậy nhưng sống nội tâm , giàu tình cảm và tế nhị . Anh ấy mà yêu ai rồi thì bền vững , chứ không như Vũ Phương đâu . Tao muốn mày có người chồng như vậy để mày không khổ như tao .......
Hồng Hạnh bụm miệng khóc , tôi nhìn nó im lặng . Tôi biết nó đang quá rối rắm , nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn . Sao đời tôi và đời nó nhiều sóng gió qúa .
Nó chợt nhìn đồng hồ, đứng dậy :
− Bây giờ tao phải về .
Ra đến cửa nó quay đầu lại .
− Không chừng tao sẽ li dị anh Hùng đó Vân .
Tôi ngồi yên nhìn theo nó . Lòng ngổn ngang như tơ vò . Chuyện của Hồng Hạnh , rồi chuyện của Vũ Phương. Sao mọi thứ đều đột ngột quá . Và rồi vượt lên mọi cảm xúc là tình cảm nôn nao khi nghĩ đến Vũ Phương. Anh tìm tôi làm gì ? Tôi biết , đến được nhà Hồng Hạnh là anh phải mày mò để dò tìm tôi ..... Tôi phải giải thích điều đó như thế nào đây ? Có một cái gì đó mách bảo với tôi rằng anh vẫn còn yêu tôi , nếu không , chẳng ai đi tìm cái bóng mờ nhạt bao giờ .
Trời ơi , chưa bao giờ tôi muốn về Sài Gòn nhứ lúc này . Tôi sẽ đến nhà Vũ Phương sẽ bảo rằn chẳng bao giờ tôi quên anh được và tôi sẽ tha thứ tất cả nỗi đau mà anh và Mỹ Nga đã gây ra cho tôi . Chẳng cần suy nghĩ gì xa hơn, tôi hối hả xếp đồ vào giỏ
oOo
Hai hôm sau tôi cứ quanh quẩn ở trong nhà với bao tâm trạng bồn chồn . Nỗi khao khát gặp lại Vũ Phương bỗng chùn lại, biến thành cảm giác phân vân , lo sợ , nghi ngờ. Lòng tự trọng , nỗi sợ hãi bị làm nhục và cả những mặc cảm lắng trong tiềm thức. Tất cả làm tôi muốn thu lại , giấu mình trong niềm cô đơn dằn vặt. Tôi sợ phải đối diện với thất vọng nghiệt ngã , thà sống trong ảo tưởng mà ru mình xoa dịu riêng mình .
Thế nhưng những điều Hồng Hạnh nói cứ mãi ám ảnh tôi , nghen lên hy vọng . Không ! Trăm ngàn lần tôi vẫn tin . Vũ Phương chưa quên được tôi , bởi vì tâm hồn tẻ nhạt của Mỹ Nga không thể lấy đầy hình ảnh của tôi trong tim anh , và tôi sẽ giành lại tình yêu mà tôi đã một lần đánh mất . Gạt bỏ tất cả mọi thứ đã qua, tôi sẽ đến tìm Vũ Phương, làm sao tôi có thể để anh chờ đợi lâu hơn nữa chứ .
Tôi mở tủ tìm lại chiếc áo trắng mà tôi đã mặc khi gặp anh lần đầu , chỉ một lát nữa thôi, tôi sẽ xuất hiện trước mặt anh trong vẻ hồn nhiên ngây thơ của ngày xưa , và Vũ Phương sẽ ngở ngàng gặp lại Tường Vân mà anh đã tuyệt vọng tìm kiếm , nghĩ đến đó tôi thấy tràn ngập một niềm tin hạnh phúc mênh mông .
Sài Gòn sáng nay nắng đẹp thật , một đoàn xe đám cưới đi trước phía tôi , tôi cười ngây ngô với viễn cảnh một ngày nào đó , tôi sẽ mặc áo cô dâu bên cạnh Vũ Phương và bạn bè sẽ bảo chúng tôi là một cặp đẹp đôi nhất . Tôi mỉm cười , nhấn ga chạy vọt qua đoàn .
Nhưng sao nhà Vũ Phương hôm nay người ta đông thế , phía trước cổng là bảng tân hôn màu sắc rực rỡ . Tôi đứng yên bên đường , ngơ ngác nhìn mọi thứ trước mắt .. Cho đến khi lý trí loé lên như nhận thức . Tôi bàng hoàng chết lặng , một nổi đau buốt giá như đâm sâu vào tim . Tôi thấy mình đang thành tượng đá . Còn tâm hồn thì đang bơi trong một vùng ác mộng kinh hoàng .
Và rồi tiếng pháo vang lên dòn dã , tôi bình tĩnh nhìn mọi thứ diễn ra , chiếc xe hoa đang dừng lại trước nhà , rồi Vũ Phương và Mỹ Nga bước xuống , người thợ chụp hình vội vã ghi lại những hình ảnh tươi cười của cô dâu đẹp lộng lẫy bên cạnh chú rễ nghiêm trang giấu niềm hạnh phúc . Sáng nay tôi đi một đoạn phía sau đoàn xe cưới của người yêu. Ai đã khiến xui tôi rơi vào hoàn cảnh bẽ bàng này .
Họ đang khoát tay nhau vào nhà , đoàn người đi dài theo sau , dưới chân họ xác pháo ngập mặt đường. Tôi nhắm mắt, gục mặt trong tay, chết lặng trong nỗi đau rã rời. Bỗng một bàn tay đặt lên vai tôi , tôi ngẩng lên. Anh Trung đang đứng trước mặt tôi, nét mặt bộc lộ sự thương xót vô biên :
− Em đến đây chi vậy Vân ? Sao em biết ngày đám cưới của nó mà tới .
Tôi cố nói giọng hụt hẫng :
− Em không biết hôm nay đám cưới anh ấy .
− Vậy em tới đây làm chi vậy ?
− Hồng Hạnh nói với em anh ấy có đi tìm em , em tưởng là .......
Tôi im lặng, không đủ sức nói nữa . Tôi cắn chặt răng cố nén tiếng khóc . Anh Trung dịu dàng :
− Thôi em đừng khóc đây nữa , không hay đâu , để anh đưa về .
− Không, anh Trung vào đó đi, em tự về được, em muốn về một mình .
Anh Trung ngần ngừ một lát :
− Thôi được , em về đi , chiều nay anh sẽ tới nhà em, anh có chuyện muốn nói cho em biết .
Tôi lắc đầu, bây giờ tôi không còn muốn biết gì nữa , lao nhanh trên đường , chỉ muốn được một mình, một mình mà thôi. Tôi gài cửa phòng , chuồi người xuống giường . Tôi ôm chiếc gối , cắn môi đến bật máu . Vậy mà đôi mắt vẫn ráo hoảnh . Sao không khóc được thế này ? Giá mà được khóc , có lẽ lồng ngực đỡ nghẹn đau .
Giá mà Hồng Hạnh cứ im lặng giấu tôi , có lẽ tôi sẽ không rơi vào tình cảm khủng khiếp này . Tất cả mọi hy vọng và tình yêu mãnh liệt sáng nay, bây giờ vụt đổ tan tành . Tôi tuyệt vọng và căm phẫn bởi lòng tự trọng bị chà đạp . Ôi ! Tôi biết làm gì với cơn đau cứ giãy giụa trong lòng .
Thời gian nặng nề trôi qua , không biết tôi đã vật vã trên giường bao lâu rồi ... Tôi ngồi lên , vô tình đôi mắt nhìn về phía chiếc gương , trong đó phản chiếu bóng một đứa con gái rũ rượi trong bộ đồ nhàu nát, với mái tóc rối bời và đôi mắt vô hồn , hình ảnh một Tường Vân thất tình đó sao .
Tôi đứng dậy , lặng lẽ xếp đồ , ba hôm trước về nhà với tâm trạng nôn nao là thế , còn bây giờ thì ra đi với một mảnh hồn tan nát . Thà đừng trở về . Tôi khoác giỏ lên vai , qua phòng me , mẹ đang ngủ , tôi viết vội vào mảnh giấy "con có người bạn đi Đà Lạt , con qúa giang luôn, mẹ đừng lo cho con nhé ! " Tôi gài mảnh giấy vào cửa , rồi lầm lũi đi khỏi nhà .
Suốt đoạn đường đi từ Sài Gòn đến Đà Lạt , tôi cứ đăm đăm nhìn bên đường , càng thấm thía hết những đớn đau của mình , những hình ảnh đoàn đám cưới sáng nay như diễn ra từng đoạn , nụ cười , tiếng pháo nổ ,màu đỏ của xác pháo .... Tất cả làm tôi chết lịm cả người . Chưa bao giờ trong đời mình , tôi hiểu thế nào là cảm giác tủi thẹn như bây giờ .
Rời bến xe , tôi đi nhanh một mình về phòng , ước gì bây giờ có Hồng Hạnh . Tôi cần có nó ghê gớm , tôi sợ cảm giác cô đơn qúa chừng . Tôi đẩy cửa vào phòng, một lá thư nằm ở dưới đất , tôi nhặt lên . Thư của Từ Huy , anh gởi qua địa chỉ của Hồng Hạnh , có lẽ nó nhét qua khe cửa khi đến không gặp tôi .
Paris .....tháng ......
Tường Vân !
Tôi chẳng có gì để suy nghĩ hay đắn đo khi viết thư này cho em , một lá thư hệ trọng đến cả đời tôi , bởi vì những điều này tôi đã định nói với em những ngày còn ở Việt Nam rồi .
Mặc dù chưa nói ra , nhưng tôi nghĩ , bằng cảm nhận của một tâm hồn tinh tế như em , em đã hiểu tình cảm của tôi dành cho em ra sao rồi . Tôi không quen dùng những lời hoa mỹ để tỏ tình với em , cũng không có sự gần gũi để ràng buộc em . Tôi chỉ có thể nói với em điều này , nếu em không từ chối , tôi sẽ trở về Việt Nam vào một ngày gần đây nhất và đến gia đình hỏi cưới em , tôi muốn có em trong cuộc đời mình và làm cho em được hạnh phúc bằn tất cả khả năng tôi có thể có được .
Hãy suy nghĩ đi Tường Vân , suy nghĩ một cách thận trọng và chân thành nhất , bởi vì những điều tôi viết cho em cũng là tất cả sự nghiêm túc của cuộc đời tôi . Tôi không biết đùa đâu , dù nhận thư này đối với em có thể là hơi đột ngột .
Mong thư trả lời của em , bao lâu cũng được , tôi sẳn sàng chờ đợi và mong rằng em đừng để tôi thất vọng .
Từ Huy "
Tôi buông lá thư xuống , bàng hoàng như một giấc mơ . Và không giải thích được lòng mình , tôi gục đầu trong tay khóc nức nở . Những nổi cay đắng tủi hờn như được đền bù bằng sự xúc động sâu xa , nước mắt tuôn tràn theo cơn bảo táp trong tâm hồn , tưởng như không có gì ngăn được nữa . Từ Huy ơi ! Anh đã đến với em trong lúc lòng em đầy nổi tuyệt vọng hận tình . Anh đã xoa dịu cảm giác bị chà đạp phũ phàng trong em . Vậy thì tại sao em lại chà đạp niềm hy vọng của anh được chứ .
Vâng ! Em bằng lòng đi suốt cuộc đời với anh .
Chưa bao giờ tôi khóc tơi bời như hôm nay . Trong buổi tối cô đơn lạnh lẽo này , nước mắt trút cạn được nổi đau chất chứa làm xao dịu trái tim thương tích của mình. Tôi đứng dậy lau nước mắt , Tường Vân chỉ khóc lần cuối này thôi . Bắt đầu từ đây , tình yêu cũ sẽ được vùi lấp trong qúa khứ . Những đau đớn, hy vọng rồi tuyệt vọng là của ngày hôm qua , còn bây giờ trong tôi là sự thanh thản yên bình ngã vào một vòng tay biết trân trọng .
Tôi bình tĩnh ngồi vào bàn viết thư cho Từ Huy . Viết bằng những suy nghĩ chân thành nhất của mình . Không cần suy tính hay lo âu gì nữa . Rồi cuộc đời tôi sẽ đi về đâu , tôi không đủ sức mình hình dung nó được . Tất cả bây giờ chỉ là sự trống rỗng
Hồng Hạnh lại đến chơi . Trời ! Chỉ hơn một tuần không gặp mà nó xuống sắc lạ lùng , tôi lo sợ nhìn nó :
− Chuyện gìnữa vậy ?
− Tao có thai rồi .
Tôi thở nhẹ :
− Vậy mà làm tôi hết hồn , có thai thì vui cớ sao lại buồn .
Hồng Hạnh nhìn tôi đăm đăm :
− Vui hay là bất hạnh , tao quyết định sẽ phá bỏ nó rồi , bây giờ mày đi với tao tới bệnh viện .
− Sao lại như vậy, nghĩ gì quẩn vậy chứ, tao không hiểu. Mày bình thường chứ Hạnh?
Nó nhếch môi :
− Bình thường , thậm chí sáng suốt hơn lúc nào hết , có sáng suốt tao mới ngăn chận sự ràng buộc với anh ta đó chứ .
− Hôm nay mày làm sao vậy ?
− Làm sao là làm sao ?
− Mày có vẻ đe dọa một cái gì đó , tao sợ qúa , đừng làm gì tầm bậy nghe Hạnh .
− Phá thai mà bậy à ? Hủy diệt con mình mà bậy à ?
Nó cười ngất ngưởng , tôi lay nó :
− Hạnh ơi ! Mày làm sao vậy ?
− Mày có biết hôm nọ tao gặp chuyện gì không Vân ? Tao thấy ông chồng đáng kính của tao đang say sưa hoan lạc với con Thúy . Họ quên cả chuyện gài cửa nữa đấy .
Tim tôi như ngừng đập :
− Rồi mày làm sao ?
− Tao làm gì đấy à ? Tao nổi điên lên , đập phá la hét loạn xạ chứ làm sao . Được ăn thêm vài cái tát và lôi xềnh xệch ra đường , nhờ vậy mình mới biết được thế nào là nhục nhã, chứ được cha mẹ cưng chiều hoài làm sao biết được cảm giác đó .... ôi , đời vui qúa , mày có thấy đời tao vui sướng không Vân ?
Tôi rùng mình , Hồng Hạnh trong tình trạng thế này , làm sao mà vào bệnh viện được . Chưa bao giờ tôi phải giải quyết một vấn đề nan giải thế này, tay chân tôi run lẩy bẩy , tôi ngồi phịch xuống giường :
− Mày ráng bình tĩnh lại đi Hạnh , mày gần như loạn trí thế này chịu đau làm sao nổi , tao đã thấy Mỹ Nga phá thai một lần rồi , nó bảo đau lắm , đau điếng người lận kìa .
− Chết càng tốt , chứ sống với con quỷ dâm dục ấy coi như đời tao chết đi chết lại mấy trăm lần . Tao chết để biến thành quỷ theo ám cuộc đời hắn.
Chưa bao giờ Hồng Hạnh nói năng kinh dị như vậy , tôi sợ phát khóc :
− Hạnh ơi , ráng bình tĩnh lại đi mày , tao năn nĩ mày .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui