Nhớ Ngọt Ngào

chuyển ngữ: Nại

“Cậu biết nuôi một đứa trẻ con tốn biết bao công sức không?”

Tám giờ tối, Thẩm Vân Lê lái xe đến nhà Hạ Thịnh Văn, thường ngày vì yêu cầu công việc cần xã giao nhiều nên cả hai đều cảm thấy ngán đồ ăn bên ngoài, thường hay kéo nhau về nhà Hạ Thịnh Văn để ăn đồ ăn mẹ cậu ta nấu.

“Cô chú đâu?’ Thẩm Vân Lê ngồi trước bàn ăn, anh mặc chiếc áo T-shirt màu lam đậm thoạt nhìn rất thoải mái.

“Đi du lịch ở Úc rồi, vứt cục rắc rối này ở nhà cho mình.” Hạ Thịnh Văn khó chịu liếc nhìn cậu bé ngồi bên cạnh.

Lúc đi làm, anh ta thường ở căn nhà thuê gần công ti, cuối tuần mới đảo về nhà.

“Bố mẹ nói em ở nhà để trông anh đấy!” cậu bé nói chuyện có làn da rất trắng, khuôn mặt tròn xinh mang nét ngây thơ, con mắt đen lay láy giống hệt với tên của cậu, như cất giấu những vì sao của vùng quê xa xa.

Hạ Tinh Dã.

“Ok, thế giờ đi lấy cho anh Thịnh chén canh nhanh.” Hạ Thịnh Văn rất tự nhiên sai bảo tên nô dịch miễn phí được gửi tới cửa này.

“…” Hạ Tinh Dã mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào ông anh mặt dày siêu cấp này của mình, quyết định hi sinh cúi mình vì thời gian được cho phép để chơi game.

“Cẩn thận kẻo bỏng.” Thẩm Vân Lê nói.


“Anh Vân Lê yên tâm đi ạ.” Hạ Tinh Dã cười khẽ, đi vào trong bếp.

Cậu không có hứng thú với bàn đồ ăn này lắm, chỉ chăm chăm hướng về chiếc máy tính và trò chơi trong đó, bố mẹ không có nhà, cuối cùng cũng được chơi thỏa thích rồi.

Tinh Dã ăn vài miếng qua loa rồi chui tọt vào phòng, bàn ăn chỉ còn lại Thẩm Vân Lê và Hạ Thịnh Văn.

Thẩm Vân Lê dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó: “Tinh Dã mấy tuổi rồi?”

“Hai tháng nữa là tròn mười hai.” Hạ Thịnh Văn đáp qua loa.

Thẩm Vân Lê vốn nghĩ Tinh Dã  và Kiều Miên tuổi sàn sàn nhau, quả thật là như vậy: “Theo học trường nào thế?”

“Vừa học tiểu học xong, bố mẹ mình định cho nó  học ở trường cấp hai Thực Nghiệm…khoan đã, sao cậu lại quan tâm đứa em thân yêu của mình thế?” Hạ Thịnh Văn nhướn mày, không kìm được mà nghĩ đến cô bé mình gặp lúc chiều hôm nay.

“…Không phải cậu định làm thật đấy chứ?” Hạ Thịnh Văn kinh sợ.

“Ừ.”

Nghĩ đến lúc chiều dẫn cô đi dạo trung tâm thương mại, trái tim Thẩm Vân Lê không khỏi mềm nhũn, ngay sau đó, khóe miệng cong lên: “Cảm giác giống như vừa mở khóa một trò chơi.”

“…Cậu đừng có mà đánh trống lảng.” Hạ Thịnh Văn nói.

Nghĩ đến cô bé đáng thương nhà mình, tâm tình của Thẩm Vân Lê tốt hẳn lên, anh giương mắt cười khẽ: “Mình không như cậu.”

“Thế là gần đây anh lớn thích chơi trò nuôi dậy con trẻ hả? Vậy tối nay ở lại đi, để mình với Tinh Dã tham mưu cho vài sách lược hay ho.” Hạ Thịnh Văn nói với giọng vô cùng trào phúng: “Những chuyện như này không cần thực lực cũng làm được đúng không hả anh lớn?”

Thẩm Vân Lê không nói gì, không biết nghĩ đến điều gì mà khóe miệng bỗng nhiên phủ lên một nụ cười: “Cậu không hiểu.”

Rượu Whiskey hòa cùng đá vụn, ngoài thành cốc thủy tinh kết một tầng hơi nước đọng, Thẩm Vân Lê bỏ vào trong cốc một chút vỏ chanh bào, sau một hồi, hương thơm khoan khoái chậm rãi tản ra.

Người đối diện cứ nhàn tản thưởng rượu như thế, Hạ Thịnh Văn biết rõ Thẩm Vân Lê nói ừ là ừ, không thể không nghiêm túc theo: “Cậu biết nuôi một đứa trẻ con tốn biết bao công sức không?”

Thẩm Vân Lê ngẩng đầu, quả thực anh chưa từng nghĩ tới.

“Tiền thì không nói, thời nay nuôi một đứa cũng chẳng khác gì dưỡng tổ tông vậy, mấu chốt con bé là một đứa con gái, cậu phải đề phòng con bé yêu sớm, đề phòng kẻ xấu tiếp cận, nuôi lớn nó rồi phải tìm cho nó một tấm chồng tử tế để gả đi, nhưng mà…” Hạ Thịnh Văn ngưng lại một nhịp, cả người hơi đổ về phía trước: “Thế còn hôn sự của ông chú già cậu thì phải làm thế nào?”


Yêu sớm?

Thẩm Vân Lê rũ mi, sau đó nhíu mày, anh chưa bắt đầu mà đã có suy nghĩ muốn nhốt cô ở nhà rồi đây.

Thấy Thẩm Vân Lê không nói lời nào, Hạ Thịnh Văn cảm thấy lời nói của mình đã có tác dụng, ngưng một chút, anh lại mở miệng: “Úc Thần mới đi sáng nay, cậu biết không?”

Thẩm Vân Lê đang đắm chìm trong ảo tưởng Kiều Miên ở tuổi phản nghịch, yêu sớm,,, đột nhiên bị câu nói này kéo về hiện thực, đầu óc lập tức sáng tỏ.

“Biết.” Người đản ông này trước sau đều bình thản như nước chảy mây trôi, trên mặt không hề có chút dấu hiệu của người đang gặp vấn đề trong tình cảm.

Hạ Thịnh Văn muốn nói nhưng lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nói: “Cậu biết là chỉ cần cậu nói một câu là cô ấy sẽ không đi nữa mà.”

Chanh trong rượu tản ra hương vị chua xót nhẹ nhàng trong lồng ngực, Thẩm Vân Lê lại rót thêm một cốc: “Cô ấy đã có ý này, mình không giữ được cô ấy.”

“Anh lớn à, người ta đi Mĩ đào tạo chuyên sâu chứ đâu phải bỏ trốn cùng gã đàn ông khác.” Hạ Thịnh Văn thở dài, cảm thấy vô cùng đáng tiếc: “Bên nhau hai năm, thời gian dài như vậy mà cậu không tiếc sao?”

Tiếc không?

Đương nhiên là tiếc.

“Cái gì cũng nên có kết thúc.” Không biết là nói cho người bạn đối diện nghe hay là đang tự lừa dối bản thân, Thẩm Vân Lê nhàn nhạt nói.

Anh biết rõ đó là một cuộc thử lửa, càng rõ ràng rằng tình cảm của hai người vô cùng yếu ớt, không thể nào chịu được khảo nghiệm của sự xa cách địa lý, vì vậy đau dài chi bằng đau ngắn.

Hạ Thịnh Văn không lên tiếng nữa, ăn cơm cũng không còn hương vị, người đàn ông này vĩnh viễn luôn tỉnh táo như vậy, đối với tình yêu hay đối với bản thân mình, càng tỉnh táo lại càng là sự tra tấn sâu đậm nhất.


Buổi tối lúc về nhà trời đã muộn, Thẩm Vân Lê mở cửa, đèn trong phòng khách chỉ còn chừa lại một bóng, hình như đang chờ anh trở về, nhưng người thì không ở đây.

Anh thả nhẹ bước chân, khẽ khàng mở cửa thư phòng, ánh đèn ngủ tỏa sáng yếu ớt theo khe cửa nhỏ hắt ra ngoài, không khí vô cùng yên tĩnh, cô ngủ không được yên giấc, ngũ quan xinh đẹp nhíu chặt lại một chỗ, cánh tay trái bó bột cứng ngắc gác một bên.

Thẩm Vân Lê len lén đóng cửa lại.

Sau khi tắm rửa xong, anh thay bộ quần áo ngủ màu xám nhạt, so với những bộ đồ tối màu thường ngày anh mặc thì những bộ đồ mặc ở nhà càng khiến anh trẻ ra thêm vài phần tuổi thật.

Anh lặng lẽ nằm lên giường, trong đầu thầm sắp xếp lại những chuyện xảy ra mấy hôm nay, thời gian dần trôi, ý thức dần trở nên mông lung.

Giữa lúc này, cửa phòng bị đẩy nhẹ ra, trong lúc anh nửa tỉnh nửa mê vẫn cố mở hai mắt ra, thấy được bóng dáng nho nhỏ rồi khẽ nhắm mắt lại.

Cô…muốn làm gì?

Bàn chân trần đi trên nền đá hoa không phát ra chút âm thanh, cô nhẹ nhàng nhón chân, sau đó bên giường khẽ lún xuống, Thẩm Vân Lê phát hiện nhịp thở của cô đang rất kiềm chế, rất cẩn thận. sau một lúc nữa, căn phòng trở lại trạng thái yên tĩnh một lần nữa.

Trên chiếc giường đôi rộng rãi, cô nằm sát mép bên kia, cách anh rất xa.

Cảnh đêm tràn ngập trong căn phòng ngủ, qua rất lâu, Thẩm Vân Lê mở hai mắt, không còn buồn ngủ chút nào. Anh trở mình, trông thấy cô bé nằm cách xa mình,  nằm rất ngay ngắn, còn mang theo cả chăn, đắp cũng rất chỉnh tề.

Anh vươn cánh tay thon dài, dịu dàng lau sạch vết nước mắt còn vương bên má chưa kịp khô…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận