Nhớ Nhung Người Xa Lạ

Bởi vì An Diệu và Khúc Viện Cảnh đứng phía trước xe, cho nên bọn họ chỉ cần vừa quay đầu, là có thể thấy tình hình giữa cô và Kỷ Duẫn Phong một cách rõ ràng.

Kỷ Duẫn Phong không thèm quan tâm nhiều như vậy, đưa tay nhẹ giữ
lấy đầu cô.

"Đừng mà, anh hai sẽ thấy đấy." Cô ngượng ngùng.

Chính là muốn anh ta thấy.

"Không quan hệ, anh ta cũng từng hôn em
gái anh trước mặt anh đấy thôi." Có thù tất trả.

"Em...

uhm..." Sau khi nụ hôn của anh hạ xuống, đầu óc An Lâm không thể nghĩ nhiều, chỉ biết là trong mũi tràn đầy hơi thở của anh, là
người mà mấy ngày nay cô nhớ nhất.

Ngoài xe An Diệu nhìn thấy rất rõ ràng, "Tiểu tử này..." Anh không khỏi vung nắm đấm lên.

Cũng chỉ có cô em gái bảo bối An
Lâm này mới khiến anh không thể không chế được.

"Anh muốn làm gì?" Khúc Viện Cảnh cố tình ôm chặt thắt lưng anh.

"Em xem, cậu ta dám..." Dám hôn em gái bảo bối của anh trước mặt
anh.

"Ông xã của em ơi, " Khúc Viện Cảnh ý cười ái muội nhìn ông xã mình chằm chằm, "Người ta hôn em gái anh, anh cũng có thể hôn em gái của
người ta mà." An Diệu nghe vậy, cúi đầu chạm nhẹ cô một cái, "Hôn em lúc này,
động cơ không thuần khiết." "Cho nên..." Cô vô tội nháy mắt, ý đồ dời sự chú ý của anh đi.

"Yêu thật sự sẽ làm người ta điên cuồng." Anh nặng nề thở dài lắc
đầu, "Không ngờ anh với Kỷ Duẫn Phong lại tạo dựng mối quan hệ thân gia, tụi anh điên rồi sao??" "Nói như vậy, anh đã chấp nhận hôn sự của An Lâm rồi à?" Đôi mắt nguy hiểm nhíu lại, An Diệu quay đầu nhìn hai người đang
hôn nhau đến mức không thể rời ra trong xe.

"Người cậu ta phải ứng phó,
chỉ sợ không chỉ mình mình anh đâu." Nghe vậy, khuôn mặt Khúc Viện Cảnh vốn đang tươi tắn lập tức xụ
xuống.

Sao cô lại quên đi mấy người anh trai của An Lâm chứ? Cướp em gái của họ, cũng như là kẻ địch chung của bọn họ rồi!!? Bây giờ cô nên khuyên Kỷ Duẫn Phong nhanh chóng cưới An Lâm về hay
là khuyên anh nên buông tay? Sinh mệnh rất đáng quý, giá của tình yêu rất cao, muốn yêu hay là
muốn mệnh, chính anh phải quyết định rồi.

Ông trời phù hộ! An Diệu trực tiếp đưa Kỷ Duẫn Phong cùng An Lâm về nhà họ An, hơn
nữa trước khi về anh đã bảo An Dư thông báo cho các anh em khác về đông
đủ.

Bởi vì chuyện của An Lâm là chuyện chung thân đại sự, cho dù anh
không nhấn mạnh thì tất cả anh em trong nhà cũng sẽ lập tức chạy về, bởi vậy, khi bọn họ đến nhà họ An, thì các anh trai của An Lâm đều đã ngồi
sẵn trên sofa chờ họ rồi.

"Hôm nay các anh không có việc gì à?" An Lâm nhìn thấy các anh
trai, chị dâu đều ở đây, chỉ có thể xấu hổ cười cười.

"Cho dù có chuyện cũng phải vội vàng về đây." An Hành liếc mắt nhìn Kỷ Duẫn Phong bên người cô một cái, giọng điệu ôn nhu, làm hàm chứa sự
cảnh cáo.

Oa, ra trận thôi...

mi tâm Kỷ Duẫn Phong khẽ nhướng.

An Diệu đi vào phòng khách, ngồi xuống một chiếc ghế sofa đơn, Khúc Viện Cảnh vỗ nhẹ vai Kỷ Duẫn Phong, sau đó ngồi lên tay vịn của ghế An
Diệu.


"Cậu chính là..." Anh tư An Kiệt gấp gáp nhất, vừa thấy Kỷ Duẫn
Phong đã muốn hỏi.

"Chờ một chút." Kỷ Duẫn Phong ngắt lời anh ta, kéo tay An Lâm qua,
lấy một chiếc nhẫn từ trong túi áo ra.

"Vẫn là em nên đeo trước đi, nếu
như lát nữa hỗn loạn cũng không sợ làm mất." Nói xong, trước khi mọi
người kịp phản ứng anh đã đeo vào thay cô.

"Anh rõ là..." An Lâm đeo cũng không phải, không đeo cũng không
được, nếu như vậy là trước mặt các anh trai ngầm đồng ý bắt tay với anh.

"Cậu đang khiêu khích à?" An Kiệt trừng mắt.

Cầu hôn như vậy, có
phải là dễ dàng cho cậu ta qua cửa quá không? Anh ba An Hành hiểu ý cười."Tìm chỗ ngồi xuống đi." Người này xem
như có chút dũng cảm, anh ta dù chưa hợp cách, nhưng nhẫn thì vẫn được.

Kỷ Duẫn Phong mỉm cười nói: "Ừm, tôi chỉ muốn nói ngắn gọn, đứng là được rồi." Ngồi? Anh sắp bị họ dùng ánh mắt chặt tay chặt chân, anh còn tâm tình để ngồi à? "Muốn cưới An Lâm, không phải chỉ nói ngắn gọn là có thể giải
quyết." Mặt anh năm An Dật không biểu cảm, nhìn không ra vui hay giận,
nhưng anh sẽ quanấnt thật kĩ kẻ đã cướp đi trái tim thiếu nữ của em gái
bảo bối của anh.

"Nếu mọi người đều biết tôi muốn cưới An Lâm, như vậy..." "Lâm Lâm, em không giới thiệu tụi anh cho cậu ấy biết sao?" An Diệu ho nhẹ một tiếng, lời nói như là hỗ trợ, nhưng cũng là quả bom.

"Em..." trong lòng An Lâm than nhẹ một tiếng, anh trai với người
yêu, hai bên cô đều phải giúp, nhưng lại không thể giúp được.

Cô gật gật đầu, trước mặt giới thiệu An Diệu, "Đây là anh hai và chị hai, mọi
người quen rồi." Hẳn là không cần cô giới thiệu nhiều.

"Ừm." Kỷ Duẫn Phong gật nhẹ đầu, biết đôi này vì lúc trước có chạm
trán qua.

Khúc Viện Cảnh thấy thế, vội nháy mắt nhắc nhở cho Kỷ Duẫn Phong,
bây giờ anh đang muốn kết hôn với em gái nhà người ta, nên lễ phép gọi
theo An Lâm một tiếng.

Kỷ Duẫn Phong tiếp nhận tin tức của cô, chỉ có thể khẽ thở dài.

Được rồi, vì cô gái anh yêu, anh không để ý mình thua thiệt một lần nữa.

"Anh hai, chị hai." Anh cực kì không muốn mà gọi.

"Duẫn Phong..." trong mắt An Lâm tràn ngập cảm động, không ngờ
người đàn ông này vì mình mà hạ thấp bản thân.

An Diệu gật đầu, mặc dù không hài lòng lắm, nhưng trong lòng cũng
thoải mái hơn, "Tiếp tục đi." Không phải đây là ngày đầu tiên anh quen Kỷ Duẫn Phong, bởi vậy anh càng rõ, cậu ta dám vì An Lâm mà goi anh một tiếng anh hai, chứng tỏ An Lâm trong lòng cậu ta còn quan trọng hơn chính bản thân cậu ta nữa, chỉ vì điểm này, anh yên tâm giao An Lâm cho Kỷ Duẫn Phong, tựa như Kỷ Duẫn Phong lúc trước yên tâm giao Khúc Viện Cảnh cho anh.

"Anh ba An Hành và chị ba Kim phúc." An Lâm tiếp tục giới thiệu anh trai và chị dâu.

"Anh ba, chị ba." "Anh tư An Kiệt và chị tư Cát Hoa." "Anh tư, chị tư." "Anh năm An Dật với chị năm Tâm Dạng." "Anh năm, chị năm." "Anh sáu An Dư." "An Dư." A, An Dư này anh gặp rồi, quyền kia đáp trên mặt anh, đến
bây giờ còn ẩn ẩn đau đây nè!

Đầu tiên là Khúc Viện Cảnh nhịn không được cười ra tiếng, "Không ngờ đi một vòng, hai người vẫn về một chỗ." Lúc trước cô còn vì không thể giới
thiệu Kỷ Duẫn Phong cho An Lâm mà có chút buồn rầu.

"Cậu đã
từng học qua Taekwondo, Judo hoặc phòng thân thuật, võ thuật Trung Quốc
linh tinh gì đó chưa? Còn có, có thường rèn luyện thân thể không?" đột
nhiên An Kiệt hỏi.


"Anh hỏi cái này làm gì vậy?" Ngụy Cát Hoa liếc mắt nhìn ông chồng một cái.

"Để xem cậu ta có chịu đòn được không chứ." Điểm này rất quan trọng, "Nếu
không chịu đòn được, chúng ta đây phải dùng lực cẩn thận, đỡ cho Lâm Lâm tuổi còn trẻ mà phải thủ tiết."

"An Kiệt, anh không mở
miệng, không ai bảo anh câm đâu." Ngụy Cát Hoa thật muốn cho ông chồng
của mình hai quyền, không có việc gì đi nói điềm xấu này làm gì?

"Ha ha..." An Hành nhịn không được nở nụ cười, "Vấn đề này tuy rằng ngu
xuẩn, nhưng rất đúng trọng tâm." Về sau nếu em gái anh bị ủy khuất gì,
bọn họ tuyệt đối chạy tới cửa kẻ gây chuyện đập cho một trận, khi đó,
bọn họ cũng không thèm quản “ỷ đông hiếp yếu”, họ sẽ dốc hết toàn lực
chỉnh người.

"Sao anh cũng vô góp vui rồi vậy hả?" Tiền Kim
phúc kéo kéo tay áo ông xã. "Nếu như chuyện này anh hai không có ý kiến, tôi cũng không tiện có ý kiến, có thể trình lên cha với mẹ được rồi."
An Dật mở miệng nói, dù sao anh hai với Kỷ Duẫn Phong mới là kẻ địch, mà anh, anh chỉ muốn có một người em rể yêu thương An Lâm mà thôi, bây giờ xem ra, Kỷ Duẫn Phong này xem như có đủ tư cách.

Khúc Viện Cảnh đẩy đẩy An Diệu vai, "Anh không còn ý kiến nữa chứ?"

An Diệu hếch lên mày. Ngay cả tiếng “anh hai” Kỷ Duẫn Phong cũng đã gọi,
anh còn có thể có ý kiến gì? "Chỉ cần sau này cậu ta vẫn “lễ phép” như
vậy, anh sẽ không làm khó dễ cậu ta nữa."

Hả! Cái này còn
gọi là không làm khó dễ? Kỷ Duẫn Phong nhịn không được đáp trả, "Chỉ cần anh hai không ghi hận, thì sẽ phát hiện tôi rất lễ phép."

"Ghi hận?" An Kiệt thật có hứng thú với hai chữ này.

An Diệu liếc An Kiệt, thưởng cho anh ta một đôi mắt trắng (trợn mắt) rồi
mới mở miệng: "Các vị, anh Kỷ trước mặt chúng ta có thể chịu đòn được,
về sau nếu anh ta để cho Lâm Lâm phải chịu ủy khuất, chúng ta sẽ tận lực xuống tay, anh ta có thể chống đỡ được."

Kỷ Duẫn Phong nghe vậy cười cười, "Nếu anh muốn một chọi một, tôi có thể tùy thời tháp
tùng." Sợ cái gì, chỉ là anh không có nhiều anh em thôi mà.

"Có thể quang minh chính đại là không còn gì tốt hơn rồi." An Diệu lạnh
lùng nói, "Nếu như cậu dám lợi dụng Lâm Lâm một lần nữa, tôi sẽ cho cậu
nếm mùi đau khổ."

"Cả hai, cả hai, Tiểu Viện cũng là em gái
cậu thương yêu nhất, tôi cũng sẽ không để cô ấy phải chịu ủy khuất."
Những người ở đây tuy rằng nghe không hiểu ra sao cả, nhưng cũng thích
thú, bởi vì ngoại trừ chuyện chính, còn có thể nghe An Diệu nói nhiều
như vậy, thật đúng là hiếm thấy.

Lúc này tình huống thật sự
là ngoài dự liệu của bọn họ, Bùi Tâm Dạng kéo góc áo An Dật, sau khi An Dật vỗ nhẹ bàn tay của cô, thì ánh mắt chuyển hướng sang An Hành, hai
người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng cười to, nhưng không hề lên tiếng.

Hai người kia kết oán bao sâu, người khác có thể cả đời cũng không thể hiểu rõ.

"Bây giờ là tình huống gì đây?" Bị cho ra rìa An Kiệt lập tức hỏi thành lời.

"Các anh có thể dừng lại được chưa?" An Lâm chịu không nổi, không lẽ sau này cô sẽ bị kẹp giữa họ cả đời à?

Kỷ Duẫn Phong nhìn An Lâm, "Tụi anh đang trao đổi cảm giác kính phục,
trước tiên là phải nói rõ sau này sống chung với nhau như thế nào."


"Hừ!" An Diệu lấy một tiếng hừ lạnh đáp lại.

"Lâm Lâm, nếu sau này họ đánh nhau, em sẽ giúp ai?" An Dật hỏi. Vấn đề này rất thú vị, cũng nên dự phòng từ sớm thôi.

"Hai bên đều giúp." An Lâm nhìn Kỷ Duẫn Phong và An Diệu, cuối cùng dừng tầm mắt trước Khúc Viện Cảnh, người này cũng lâm vào lận đận như mình.

"Đúng vậy, một người cầm dao phay quăng cho bọn họ." Khúc Viện Cảnh nói tiếp, "Đấu nhau cả đời, không bằng trực tiếp phân thắng thua đi."

"Ha ha ha..." An Kiệt nghe xong, nhịn không được cười ha ha.

"An Kiệt!" Ngụy Cát Hoa vội vàng lấy tay khuỷu tay thụt anh một cái, nhưng không còn kịp rồi.

Chó không sửa được tính ăn cứt, tên đần độn này vĩnh viễn không học xong cách nhìn tình hình và nhìn sắc mặt người khác!

Ánh mắt An Diệu vọt tới bên An Kiệt, âm thầm đe dọa.

Kẻ ngu ngốc này! Những người còn lại đứng xem trong lòng đều thở dài.

>.....

An Lâm ngồi trên xe Kỷ Duẫn Phong, mang vẻ âu sầu lo lắng.

"Sao vậy?" Giọng nói Kỷ Duẫn Phong không hề khác thường, trước sau vân ưu nhàn, "quan tâm" hỏi.

Cô sợ hãi ngẩng đầu, "Liền... Cái kia..." Thiên ngôn vạn ngữ, không biết phải nói từ đâu.

Kỷ Duẫn Phong lái xe, không cẩn thận nhìn vẻ mặt phong phú của cô.

"Cái nào?" Anh đưa tay chỉnh nhỏ nhạc lại một chút.

"Ừm... Là..." Cô vẫn ấp úng như cũ.

"Đúng rồi, không phải em nói sẽ dẫn ớt nhỏ đến à?" Cô không mở miệng được, anh đành thay cô mở màn.

Aiz, cô đang phiền não chuyện này đấy. "Người kia không chịu trả nó cho
em..." Nói đến, cô không khỏi thấp giọng nghẹn ngào.

"Không
phải em nói người kia dễ nói chuyện lắm à?" Hừ, dễ dàng như vậy à. "Đó
là chị hai cam đoan, chị ấy nói người kia nhất định sẽ chăm sóc ớt nhỏ
thật tốt, hơn nữa chỉ cần em muốn bắt nó về, bất cứ lúc nào cũng có
thể."

Cho nên cô mới chọn đưa cho anh ta, không ngờ...

"Ai bảo em dễ dàng tặng mèo của anh cho người ta." Kỷ Duẫn Phong trách cứ.

Cô nghe xong, nghẹn ngào trong giọng nói càng thêm rõ ràng, "Chị hai không nói với em người kia là ai, bằng không nhất định em sẽ tự mình mang ớt
nhỏ về. Đúng rồi, anh đi hỏi chị hai đi được không? Chị ấy nhất định sẽ
nói cho anh biết, chúng ta cùng đi đòi ớt nhỏ về."

"Chúng ta?" Anh nhướng đầu mày lên, "Mèo là do em tặng, vì sao muốn 'Chúng ta' đi đòi?"

"Chẳng lẽ anh không cần ớt nhỏ nữa sao?" Hự...

"Là em không cần nó."

"Em hối hận rồi mà!"

"Vậy lần sau còn dám xúc động như vậy nữa không?"

"Không dám, tuyệt đối không có lần sau nữa." Nếu có thể mang ớt nhỏ về, cô
tuyệt sẽ không dễ dàng tặng người ta nữa đâu... Không, là tuyệt đối
không đưa người ta luôn.

"Meo - -" Sau xe đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu.

An Lâm nghe được, "Có phải là do em quá nhớ ớt nhỏ không? Bằng không em lại nghe tiếng nó gọi chứ?"

"Meo - -" Như đáp lại lời của cô, tiếng mèo kêu vang lên lần nữa.

Thế này, cuối cùng cô nhịn không được quay đầu lại, ghế sau có một cái giỏ
đựng thú cưng, một đôi mắt to ngập nước đang từ khe hở lưới nhìn cô. “Ớt ớt…nhỏ…”


Cô đưa tay cầm cái giỏ lên, sau đó mở ra, ôm ớt nhỏ đã lâu không gặp ra.

"Sau này sẽ không trả lại cho em dễ dàng như vậy đâu đấy." Vừa lái xe, trên mặt Kỷ Duẫn Phong mang theo nụ người sủng nịch.

Cô ôm ớt nhỏ, vẻ mặt vui sướng pha kích động.

"Làm sao có thể... Sao nó lại ở đây?"

"Bởi vì người nhận nuôi nó là anh." Đáp án chỉ đơn giản như vậy, "Anh còn
nhân cơ hội này giảm béo cho nó, mỗi ngày để người ta mang nó đi chạy
bộ."

Đúng rồi, sao cô không nghĩ ra, anh với chị hai...

"Hai người thông đồng chỉnh em!"

"Nếu không phải anh kịp ngăn em ôm mèo cho người ta, để xem bây giờ em còn
tâm tình để chỉ trích tụi anh không." Là ai xúc động làm việc?

"Này... Này... Anh có thể nói với em sớm một chút mà, em cũng không vì thế mà đau khổ mấy ngày."

"Không để em nếm chút khổ sao mà được? Dám đưa mèo anh tặng em cho người khác? May mà anh không phải là thú cưng của em đấy, bằng không em mà mất
hứng, ngay cả anh em cũng ôm đi tặng cho người ta rồi." Kỷ Duẫn Phong
ngừng xe bên đường.

"Em sẽ không đưa anh cho người ta đâu."
An Lâm chau chau mày, "Bán anh nói không chừng sẽ có một giá tốt, mang
tặng rất phí." Hừ!

"Làm việc sai còn dám kiêu ngạo như vậy, nên phạt!"

Nói xong, Kỷ Duẫn Phong đưa tay lên cổ cô, sau đó dùng môi che môi cô lại,
phạt cô một cái hôn thật kích tình, hôn đến lòng cô mơ màng mờ mịt.

"Còn dám mang anh đi bán không?" Anh thừa dịp cô mê say vội hỏi.

An Lâm ngoan ngoãn lắc đầu.

"Tốt lắm, nên thưởng!" Vì thế, môi hai người lại gắt gao dán sát nhau.

……………………..

"Em nói cái tên ớt nhỏ là do Duẫn Phong đặt hả?" Khúc Viện Cảnh ôm mèo con "mất mà được lại", vui vẻ đùa với nó.

An Lâm gật đầu, "Anh còn nói, nếu là đực, thì kêu là Rồng lửa."

Khúc Viện Cảnh nghe vậy, thoải mái cười to, "Anh ấy rõ là..."

"Chị với Duẫn Phong thân nhau như vậy, nhất định là chị biết vì sao lại đặt
như thế phải không?" Nghi vấn này trong lòng An Lâm luôn tồn tại, nhưng
vẫn không tìm được đáp án.

"Rất đơn giản." Khúc Viện Cảnh
nghĩ cũng không cần nghĩ, "Ở nhà họ An, tất cả nam đều giống như rồng
phun lửa không dễ chọc vào, nữ thì..." Nói đến đó, cô liếc mắt nhìn An
Lâm một cái.

"Thì ra là có chuyện như vậy!"

Kỷ Duẫn Phong đáng giận, cái tên này vốn đặt là để ghẹo cô mà!

An Lâm tức giận đứng lên đi đến cửa phòng.

"Em muốn đi đâu vậy?" Không phải là đi tìm Duẫn Phong cãi nhau chứ? Hửm, chỉ vì “việc nhỏ” này sao?

"Em muốn đi tìm mấy con rồng phun lửa, theo em đi tìm 'người xa lạ' tính
sổ!" Để xem người không quen biết có thể đánh thắng mấy con rồng phun
lửa trong miệng anh không!

"Hả?" Khúc Viện Cảnh đầu tiên là không nói gì, cuối cùng cười ha ha.

HẾT


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận