Nhỏ Nhút Nhát và Cold Boy Cá Tính


Nó ngáp dài, đứng đợi hắn trước cửa phòng.. Tên này sao làm gì mà lâu thế nhỉ? Nó nhìn xuống cái đồng hồ đeo tay.. Cũng gần muộn rồi.
Hắn mở cửa ra, và hai đứa bay lên xe tới trường..Trên xe cũng như trong lớp học hai người dường như ko hề nói vs nhau một lời mà ngược lại băng khí của hai người tăng gấp bội làm cho cả lớp run như cầy sấy chỉ biết nhìn hai người quay đi hai phía..
Hiền nhìn nó, cái nhìn sắc lẻm..Trong ánh mắt như giao tiếp vs nó, buộc nó phải hoàn thành lời hứa.. Nó gật nhẹ đầu.. Xong nhìn ra cửa sổ, một cảnh trời bình thản biết bao nhiêu mà trong này thì sóng gió bao nhiêu..
Một giọt nước mắt trong veo trườn nhẹ trên má nó, thấy ươn ướt nó quệt nhanh đi.. Nhưng hắn đã kịp để ý. Chuyện gì mà nó khóc thế..!?
Nó yêu hắn.. Không phải..
Nó thích hắn.. Không hẳn..
Nó có tình cảm vs hắn.. Cũng đúng.. Chỉ là nó chưa xác định đc tình cảm đó là gì thôi..
Vì.. Nó yêu Kiệt..

Nó yêu Kiệt lâu lắm rồi.. Kể từ khi mới bước vào trường nó thấy Kiệt lần đầu tiên.. Nó yêu anh từ nụ cười.. Từ nhân cách..Từ đôi mắt.. từ cách nói chuyện của anh.. Nó yêu anh từ lần va chạm.. từ lần anh gọi điện.. từ lần nó ngủ trên vai anh..
Nghĩ đến đây chuông reo tiếng ra chơi, nó đi quanh sân trường tìm Kiệt.. Ah~.. Kiệt kia rồi..
-Anh Kiệt!!!!!-Nó bắt tay loa miệng
Kiệt gật đầu mỉm cười rồi vẫy nó.. Nó chạy lại, đúng!! Chỉ có anh mới làm nó thấy bình thản. Gần tới chỗ anh thì có gì đó ngáng chân nó làm nó lảo đảo ngã.. Ôi Phương ơi chuẩn bị dập mặt đi là vừa..
Ưhm…. Gì vậy taz? Nó thấy mặt đất cách nó 20cm.. Ngước lên nó thấy hắn đã kịp đỡ nó trước khi ò í e nhà xác rồi!!
-Nhìn cái gì.. Đứng lên!- Hắn liếc nó
-Ơ.. Ưm… Cảm ơn anh-Nó đứng dậy cúi đầu đáp lễ
Rồi nó ra chỗ Kiệt, nhưng ơ hay hắn đang bế nó đi này.. Ngoái lại nó thấy Kiệt đứng đó.. 3 nhân vật 3 cảm giác hụt hẫng.. Nhưng hụt hẫng về 3 điều khác nhau..
-Yah~… Thả tôi xuống.. Anh làm cái gì vậy!?-Nó đấm liên tiếp vào lưng hắn, tự dưng nước mắt trong nó trào ra cứ thế.. Trào ra thật nhiều.. Thật nhiều..

Đến một nơi nào đó ko ai biết đến..Hắn thả nó xuống xong ôm chầm lấy nó.. hai tay hắn giữ chặt nó.. Nó vùi mặt khóc,những giọt nước mắt thấm ướt vai áo hắn.. Cả hai người đều đau..
-Khóc đi..-Hắn vỗ nhẹ lưng nó..
Nó gật gật rồi khóc mãi.. Tiếng sụt sịt của nó làm hắn yên lòng.. Nó đang khóc trên vai hắn.. Chỉ cần vậy là đủ rồi!!
Hôm đó nó khóc rất nhiều, nó cần mượn bờ vai để khóc.. Và hắn đã tự nguyện..
-Mai mốt đừng chơi vs thằng ấy n~..-Hắn thì thầm
-Sao vậy?-Nó ngưng khóc, quay lên hỏi hắn
-Tôi ko thích..
-Cái gì anh cũng ko thích!-Nó lắc đầu
-Tôi ko thích em giao tiếp vs hạng người đó..
-…..
-Tôi muốn em là của tôi!! Bây giờ và mãi mãi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận