Nhỏ Nhút Nhát và Cold Boy Cá Tính


Nó bừng tỉnh trong căn phòng tối, có chút ánh sáng chiếu vào mắt nó, theo phản xạ nó lấy tay che mắt vì chói. Ánh sáng đầu tiên sau những ngày đầy bóng tối và sự tuyệt vọng..
-Phương. Anh không nghĩ mình có thể đứng nhìn mà không làm gì.- Bảo bước vào, từng bước châm chậm rãi.. Tiến đến gần nó, anh ngồi xuống cạnh nó. Ánh mắt anh đầy hi vọng..Bảo chợt đưa tay lên, bàn tay như muốn chạm vào làn da mềm kia, dù chỉ một chút.. Thế nhưng, nó bất giác quay mặt đi..
-Hừm.. thì ra là thế sao? Em.. không còn yêu anh..
-……
Nó im lặng, hai hàng nước mắt trào ra thật nhiều. Nó không hiểu tại sao lúc ấy lại quay mặt đi. Đưa tay bịt miệng lại nhưng vẫn không kìm được tiếng nấc to.
-Đủ rồi, em không cần phải kìm nén nữa. Có anh ở đây!- Bảo mỉm cười, ôm nó vỗ về, giọng đầy dịu dàng dù lòng anh đang rất đau..
Cánh tay đang bịt lấy miệng trượt xuống, nó ngả vào lòng anh khóc nức nở. Tiếng khóc nấc lên làm anh đau.
Cứ vậy.. nó khóc..
“Nói cho anh, em yêu cậu ta nhiều thế nào”
“Rất nhiều.. nhiều.. lớn bằng cả trái tim của em. Không ai.. không ai có-thể-thay-thế.”
“Anh hiểu rồi. Em đi đi.. Đi tìm hạnh phúc của mình đi..”
Bảo buông lơi cánh tay, nó ngước mặt lên nhìn anh dịu dàng, rồi trườn mình, đôi môi chạm nhẹ vào bên má Bảo.
Rồi.. bóng người con gái ấy lao vút ra khỏi phòng..
Bảo ngồi thẫn thờ, anh vẫn chưa chuẩn bị cho sự buông tay đầy thảm hại của mình.. cái gọi là “cao thượng” ấy. Anh có đủ dũng cảm sao?? Anh không dám tin..
***
Lao ra cổng trước, đôi mắt nó dại đi, chỉ biết guồng chân chạy hết sức.. Chạy đi tìm câu trả lời cuối cùng.
Chạy mãi đến một con phố nhỏ, nó không kịp nhận ra đây là con phố hắn và nó thường đi qua. Cứ thế chạy.. và chạy.. Vút….
Không kịp để ý.. rằng..
Nó vừa chạy qua một người.. người mà nó đang kiếm tìm..
Khựng..
Nó chợt khựng lại..
Toàn bộ cơ thể bất động..
-Thiên..- Đôi môi mấp máy không nên lời. Đôi mắt mờ đi rõ rệt.. Rồi từ đâu những giọt nước mắt cứ tuôn mãi.. tuôn mãi.. ướt đẫm khuôn mặt thanh tú..
Người kia cũng đứng khựng lại. Cả hai người đứng giữa phố đông người. Nhưng không ai quay đầu lại cả.. Họ, đang cần một khoảng trời riêng để ngẫm lại tình cảm của mình..
-Em có biết là tôi lo cho em lắm không?- Giọng nói nhẹ bẫng không chút giận dữ.
-……
-Phương!!- Hắn quay đầu lại nắm lấy bàn tay của nó giật lại.. Khuôn mặt nó và hắn đang rất gần nhau..
-Tôi-rất-yêu-em!!!!-Vẻ mặt nghiêm túc, hắn hơi nhíu mày nhìn nó chờ đợi câu trả lời.
Đôi mắt nó chớp chớp, toàn thân khẽ run lên. Nó không tin điều tai mình vừa nghe.
-Uh ^^~.- Nó mỉm cười nhìn nó, đôi mắt híp lại đáng yêu. Bàn tay nắm chặt lấy tay hắn.
-Tôi muốn câu trả lời thật sự của em kìa.
-….
-Em yêu anh. Uh, Thiên.. em rất yêu anh!!-Nó lấy tay gạt nước mắt choàng ôm hắn thật chặt.
Giữa dòng người đông đúc trong con phố nhỏ.. có một đôi trẻ đang ôm nhau. Cô gái nhắm nghiền mắt hạnh phúc. Trên môi là nụ cười mãn nguyện. Chàng trai dù không cười nhưng tôi biết.. cậu ta đang rất vui!
Chân thành cảm ơn các độc giả đã theo dõi bộ truyện "Nhỏ nhút nhát và coldboy cá tính" đến nay. Ngày Trum trưởng thành chính là ngày Trum có trách nhiệm với những gì mình đã làm. Và Trum đã hoàn thành bộ truyện này dù cho thời gian đã trôi qua khá lâu rồi.. Trum mong có thể khôi phục lòng tin của mọi người và đón nhận sự tha thứ của các bạn. Bộ truyện này chính là một bài học đầu tiên trong cuộc sống của Trum: không bỏ cuộc và có trách nhiệm. Chân thành cảm ơn các độc giả.
Thân, Trum


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui