Nhớ Ra Tên Tôi Chưa?

Hôm sau, hai người ngủ đến chín giờ mới dậy.

Phong Phi tỉnh trước. Hắn vừa cử động là Hải Tú cũng tỉnh theo.

“Tối qua mấy giờ ngủ thế?” Hắn ngáp một cái, ngồi dậy nhìn quần áo trên người mình, đoạn quay lại nhìn cậu: “Cậu cởi đồ cho tôi à? Hay tôi tự cởi?”

Hải Tú vẫn đang dụi dụi mắt, nghe hắn nói thế lại đâm chột dạ: “Là tớ… tớ cởi cho cậu.”

Hắn cười: “Không thừa dịp tôi say mà làm gì đấy chứ?”

Người nghe có lòng, người nói vô ý. Phong Phi nói xong cũng không để tâm lắm, đi kéo rèm cửa ra, bị cảnh bên ngoài làm chói đau cả mắt. Hắn nhíu mày: “Thôi xong rồi… Chắc hôm nay không ra ngoài được đâu.”

Hải Tú cũng bước xuống theo hắn, hào hứng hô: “Tuyệt quá… Tuyết rơi thật lớn!”

Tuyết lớn lặng lẽ rơi cả đêm, nay đã tích tụ được cả thước dày. Hắn nhìn điện thoại, quả nhiên là bà giúp việc đã nhắn tin đến, cười cười tự giễu: “Dì giúp việc xin nghỉ rồi, chúng ta cũng không ra ngoài được, làm gì đây?”

Nhìn cậu, hắn hơi tiếc: “Chậc, còn định đi mua giày với cậu mà…”

Nhưng Hải Tú thì thấy bình thường: “Cũng… cũng không vội lắm đâu? Cậu có nhiều giày như thế…” Hắn có một phòng quần áo riêng, trong đó đã có rất nhiều giày rồi.

Phong Phi thở dài: “Cậu không hiểu đâu. Con trai ấy à, lúc nào cũng thiếu giày hết..”

Cậu bật cười, đề nghị: “Không thì… cứ thử ra ngoài xem? Bắt được xe bus thì tốt, không thì đi thêm một đoạn thôi mà.”

Lúc rảnh hắn còn chạy mấy vòng quanh trường ấy, nhưng lại không nỡ để cậu phải đi một đoạn xa như vậy. Nghĩ một chốc, hắn bảo: “Thôi bỏ đi. Chờ chút nữa xe dọn tuyết đến, dọn xong đường rồi hãy đi. Giờ đường còn tuyết mà ra ngoài thì nguy hiểm lắm. Giờ ta ăn sáng trước đi, hôm qua mua nhiều đồ mà.”

Hải Tú gật gật. Hắn sợ cậu lạnh, liền tăng nhiệt độ trong nhà lên.

Trong phòng khách còn nguyên đống bề bộn hôm trước. Thường thì bà giúp việc sẽ dọn chỗ này, nhưng hôm nay người không đến; để đấy thì Phong Phi cũng bực, liền xắn tay vào dọn dẹp. Khi Hải Tú xuống thì nơi này đã sạch sẽ như cũ.

“Muốn ăn gì không?” Hắn trêu chọc cười: “Đừng chọn món khó quá nhé. Bây giờ gọi thức ăn nhanh cũng chẳng đến đâu.”

Cậu hơi chần chừ: “Không thì… để tớ làm?”

Hắn ngạc nhiên: “Cậu biết làm cái gì?”

“Úp mì này.” Cậu nghiêm túc đáp: “Tớ biết làm mỗi món ấy, nếu nấu dở thì…”

“Cậu làm ra gì tôi cũng ăn.”

Hải Tú đang định nói là “nếu nấu dở thì tự tớ ăn”, ai dè lại bị hắn chặn họng như thế, ngọt ngào trong lòng liền dấy lên, không nói nửa câu sau nữa.

May là hôm qua còn thừa nhiều rau dưa. Cậu mở tủ lạnh, thấy có một bó mì và hai quả trứng – thế là vừa đủ.

Mặc tạp dề vào, cậu xả nước rửa rau; hắn thì ngồi bên cạnh, cậu đi đến đâu là hắn nhìn theo đến đó.

“Cậu… nhìn tớ làm gì?” Hải Tú bị nhìn đến phát ngượng: “Một lúc nữa mới xong mà.”

Hắn cầm một quả cà chua bi* lên ăn: “Không cho xem hử? Cậu làm là viêc của cậu, tôi xem là việc của tôi chứ.”

*cà chua bi ( 圣女果)(cà chua anh đào): Chi tiết xem ở đây.

Nước sôi rồi, cậu liền cho mì và rau dưa vào, đoạn trần hai quả trứng, cho gia vị theo cảm giác, cuối cùng còn cho thêm một ít gia vị lẩu hôm qua.

Phong Phi cổ vũ: “Thơm thật!”

Hải Tú cười cười: “Đó là… vị lẩu…”

“Bậy nào.” Hắn giơ một quả cà chua lên, toan đút cho cậu: “Vì cậu làm nên mới thơm đấy.”

Cậu cúi đầu, cắn lấy quả cà chua đó. Đôi môi không cẩn thận cạ cạ vào đầu ngón tay Phong Phi, làm tay hắn run lên nhè nhẹ.

Hắn nhét tay vào túi quần, vô thức xoa xoa đầu ngón tay.

Vừa nãy Hải Tú thắt vội tạp dề, nên giờ nó đã lỏng ra. Hắn đi đến đằng sau cậu, thắt chặt nó lại, cười nói: “Này, eo cậu nhỏ thật đấy.” Đoạn nắm lấy hai bên eo cậu, thử ước lượng: “Đến 60cm không?”

Động chạm này của hắn làm cậu sợ đến tóc gáy dựng ngược lên, vội đẩy tay hắn ra, lắp bắp: “Cậu, cậu đừng có mà quấy rối…!”

“Lúc tôi làm bài thì cậu chỉ mong tôi “quấy rối” cậu, sao giờ lúc cậu nấu cơm thì không được?” Phong Phi bị – đẩy – ra tỏ vẻ khó chịu: “Đừng để ý đến tôi nữa, cứ ôm lấy nồi nước sôi với hai quả trứng này đi!”

Hải Tú dở khóc dở cười, vặn lửa nhỏ lại: “Tớ sợ quá lửa thôi… Nấu đã không ngon, trứng còn chín quá thì tệ lắm… Cậu đói à?”

Nghe vậy hắn mới vui lại, cười cười: “Vốn là không đói, nhưng cậu làm thơm quá, nên lại đói rồi.”

Cậu cúi đầu cười: “… Đâu có.”

“Thật mà. Sao cậu lại thiếu tự tin thế hửm?” Hắn tưởng tượng một chốc, càng nghĩ càng hài lòng: “Lên đại học rồi chúng ta sẽ cùng thuê phòng, nhất định phải chọn một căn có phòng bếp thật lớn, bàn ăn cũng phải lớn…. Nhưng lúc ấy ở với nhau rồi, cảm giác mới mẻ sẽ qua đi, nhỡ cậu không muốn nấu nữa thì sao?”

Hải Tú khẽ gật đầu: “Muốn, muốn chứ…”

Trái tim Phong Phi như bị mèo cào một cái, mềm mềm ngưa ngứa; hắn đến sát mặt cậu, thấp giọng cười: “Thật sự muốn sao?”

Cậu lại gật đầu, hơi ngượng ngùng mà đỏ mặt lên. Hắn cười: “Cậu muốn cũng không được, tôi không nỡ đâu. Lúc đó tôi sẽ tự học, cậu muốn ăn gì cứ bảo tôi, tôi nấu cho, cậu chán rồi thì ta sẽ ra ngoài.”

Hải Tú nhoẻn miệng cười, cả khuôn mặt như sáng bừng lên, lại không muốn để hắn thấy mình hào hứng quá, liền quay đi tiếp tục nấu mì.

Mì trứng rau dưa đều là những thứ rất quen thuộc. Đợi trứng chín bảy tám phần, cậu liền tắt bếp đi, múc thành hao tô lớn bưng ra.

Đồ cậu nấu thực sự không quá ngon, nhưng hắn đang đói, cộng thêm cái mác “Hải Tú đích thân làm” lại càng làm hắn hào hứng hơn. Mới có mấy phút mà tô của hắn đã cạn đáy, ngay cả nước mì cũng chẳng còn.

Hải Tú do dự: “Hay là… tớ đi làm thêm?”

“Không cần không cần.” Phong Phi xé giấy lau miệng: “Tôi no rồi. Cậu mau ăn đi, ăn xong ta ra vườn xúc tuyết.”

Cậu lập tức hào hứng lên, vội vàng ăn sạch phần của mình. Chờ cậu ăn xong, hắn đem bát của cả hai đi rửa.

Ngoài trời tuyết vẫn rơi. Thực ra thì trời không quá lạnh, nhưng Phong Phi vẫn sợ, liền lấy cái áo lông dày nhất của mình ra cho cậu mặc, lại quàng cho cậu một chiếc khăn thật dày, rồi cả hai võ trang đầy đủ mới lặc lè ra cửa.

Đưa Hải Tú cái chổi quét tuyết mình vừa lấy trong kho ra, Phong Phi xắn tay áo lên, bắt đầu cầm xẻng xúc mở đường. Còn cậu thì chăm chỉ theo sau, cực kỳ trách nhiệm mà quét sạch chỗ tuyết hắn còn để vương lại.

Hai người hì hục một chốc, cuối cùng cũng dọn ra được một con đường trước cửa nhà. Hắn nhìn ra ngoài, lắc đầu: “Hình như xe xúc tuyết vẫn chưa đến, làm thế này thì đến bao giờ… Bọn họ làm chậm quá, chắc đến trưa cũng chưa đến đây đâu.”

Hải Tú chẳng thấy có gì không ổn: “Thế thì ở nhà thôi! Còn đồ ăn mà, chúng ta có thể cùng làm bài nữa!”

Hắn quay lại, nhìn cậu chằm chặp một chốc, rồi mới nói: “Được thôi.”

Phong Phi còn định dọn trước cửa gara nữa, nhưng tuyết dày quá, gara lại rộng, hai người chỉ làm được một lúc rồi thôi. Hải Tú lăn hai quả cầu tuyết, vô cùng hưng phấn đắp nặn thành hình người. Còn hắn thì về phòng bếp, lấy cà rốt và cà chua bi đến làm mũi và mắt cho nó.

Hắn cũng nặn một con, tạo thành hai người tuyết một lớn một nhỏ đứng cạnh nhau, trông thế mà lại rất hài hòa.

“Được rồi, mau vào phòng đi.” Thấy cái mũi lộ ra ngoài của cậu đã hồng hồng, hắn bảo: “Đừng để bị cảm.”

Cậu lắc đầu cười: “Cũng không lạnh lắm mà, tớ còn toát mồ hôi đây.”

Phong Phi cũng vậy. Tuyết đã đóng thành băng, nên vừa nãy hắn phải rất cố gắng mới xúc chúng đi được. Nhưng thà chảy mồ hôi còn đỡ hơn cảm lạnh, nên hắn liền lôi cậu về phòng.

Trong nhà dường như là một mùa khác hẳn so với bên ngoài. Hai người cởi quần áo đã ướt ở huyền quan, chỉ mặc đồ mỏng đi vào phòng khách.

Phong Phi đưa khăn cho Hải Tú. Cậu lau lau mái tóc đã ướt nhẹp vì tuyết, đôi mắt như sáng bừng lên: “Không lạnh đâu, thật đấy! Tớ còn chơi được một lúc nữa cơ!”

“Để trưa đi.” Hắn đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài: “Nếu đến trưa vẫn không có ai đến, thì ta thử tìm cách xem sao. Chứ ở nhà thì phí thời gian quá.”

Cậu hoàn toàn nghe lời hắn, không phản đối gì. Nhìn xung quanh một chốc, cậu bảo: “Tớ… tớ muốn uống nước lạnh, nóng quá.”

Nhìn đống đồ mà mình bắt cậu mặc, Phong Phi phì cười: “Trong tủ lạnh có kem đấy, ăn không?”

Cậu gật đầu, hắn liền đi lấy một cái cho cậu: “Ăn xong rồi nhớ mặc thêm quần áo.”

Hải Tú thắc mắc: “Cậu, cậu không ăn à?”

“Tôi không thích ngọt.”

Hắn lên tầng cầm sách vở của hai người xuống, cả hai cùng ngồi trên thảm, vừa ăn kem vừa làm bài.

Giờ hắn đã không cần phải chép bài cậu nữa, cũng không hỏi cậu, mà nhất định phải tự làm. Còn cậu thì mở sách Tiếng Anh ra học từ mới. Cái kem hắn đưa cậu khá to,  cậu ăn mãi mới hao đi được một mẩu. Hắn nhìn cậu dừng lại thì cũng buồn cười: “Không muốn ăn nữa hả?”

Hải Tú lắc đầu: “Không, chỉ là hơi lạnh… Đúng là mùa đông ăn kem, thì có hơi… Cậu, cậu làm gì thế?”

Phong Phi lấy cây kem đang ăn dở từ tay cậu ra, cắn vài miếng rồi nhét hẳn vào miệng, lúng búng nói: “Cũng được, không đến nỗi lạnh lắm.”

Nhìn tay phải trống không, khuôn mặt cậu dần dần đỏ ửng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui