Buổi tối hôm ấy,nó đang cùng cả gia đình ăn tối.
Không khí trầm lặng không ai nói với ai câu nào,làm cho xung quanh thật u ám.
Ngay lúc không khí cả nhà đang căng thẳng thì chuông điện thoại của Duy reo lên,Duy đứng lên ra ngoài nghe điện thoại:
Ngoài Vườn
- Hoàng Anh?Sao lại gọi tôi vào giờ này?
Không lo ở trong bệnh viện dưỡng thương,rãnh rỗi không biết làm gì,định phá bữa cơm của người khác hay sao.
Bên kia đầu dây,chưa gì hắn đã quát lên ầm ĩ:
- Thanh Duy! mày có quan hệ như thế nào với con nhỏ La Thanh Thanh đó.
Mau đưa cô ta đến gặp tao.
Duy không ngờ hắn lại dám sai người điều tra về thân phận của chị mình.
Hắn không còn muốn sống nữa hay sao?
- La Thanh Thanh là chị của tôi.
Chị tôi đâu phải là người mày muốn gặp là gặp.
Tốt nhất đừng có liên quan đến La Thanh Thanh.
Tôi cúp máy đây.
Duy cúp máy ngang làm hắn tức tối quăng ngay cái điện thoại xuống đất.
- Được rồi.
Vương Hoàng Anh này sẽ tự tìm đến cô ta.
Để xem các người bao che cho nhau được bao lâu.
NGÀY HÔM SAU
Hôm nay,hắn được xuất viện vì vậy tâm trạng của cậu rất vui vẻ vì thoát được căn phòng ngột ngạt của bệnh viện.
Tài xế lái xe đưa hắn về nhà,vừa bước chân vào cổng hắn nhìn thấy cô hầu hối hả chạy ra:
- Cậu chủ! Cô Vân Nhi đã về rồi ạ!
Vừa nghe cô hầu nói xong hắn chỉ muốn quay lại bệnh viện nằm cho rồi.
Cô gái có tên Vân Nhi đó chính là thanh mai trúc mã của hắn khi còn nhỏ.
Ba mẹ hắn và gia đình bên cô cũng đã quyết định cho hai đứa đính hôn sau khi tốt nghiệp.
5 năm qua,Vân Nhi bỏ đi Mỹ làm cho hắn vui mừng khôn xiết vì sau khi Vân Nhi đi thì hắn được tự do và tha hồ tán gái mà không sợ cô ta ở bên cạnh cằn nhằn.
Nay cô trở về đã khiến hắn hụt hẩn biết bao nhiêu mà nói.
Hắn nhanh chóng quay lại chiếc xe,đẩy ông tài xế xuống rồi ngồi vào chỗ lái.
Khởi động xe,chuẩn bị phóng đi thì Vân Nhi từ trong nhà chạy ra,thấy hắn có ý định bỏ trốn Vân Nhi nhanh chóng đuổi theo:
- Hoàng Anh! Hoàng Anh! cậu đi đâu nữa vậy hả???Quay lại đây cho tớ.
VƯƠNG HOÀNG ANH
Vân Nhi tức giận đến nỗi bốc khói,người hầu và quản gia liền khuyên bảo cô bình tĩnh rồi hứa sẽ tìm hắn về cho cô.
Nhưng! hứa thì hứa vậy thôi chứ có biết hắn chạy đến đâu mà tìm.
Hắn lái xe suốt 1 tiếng đồng hồ rồi,mà vẫn chưa biết mình muốn đi đâu.
Cho xe chạy loanh quanh một hồi,nhìn qua bên kia đường hắn nhìn thấy ai đó.
Thì ra là Bảo Minh và nó đang đi với nhau,hắn nở nụ cười nham hiểm rồi lái xe đến đó:
- Chào hai người,tình tứ quá nhỉ?Có cần cho đi chung không?
- Đừng hiểu lầm,chúng tôi không phải đang hẹn hò.
Nó nhanh chóng phản ứng lại vì nó biết cái bộ não trái nho của hắn đang nghĩ gì.
Nó tự hỏi tại sao hắn không ở trong bệnh viện thêm mấy ngày nữa đi để cho thế giới của nó được bình yên.
- Tao và Thanh Vy đang đi ăn,mày có muốn đi chung không?
- Tao á?Ăn cùng với nhỏ này sao nuốt nổi.
Một câu hắn nói ra thì luôn có ý chăm chọc nó.
Khiến nó không lúc nào hạ hỏa được,một tên mồm mép như hắn,thì làm sao có thểlà thần tượng của bọn con gái được chứ?Bọn con gái đúng là không có mắt nhìn người mà.
- Tôi cũng chẳng muốn cùng ngồi ăn chung với cậu.
- Tôi cũng chẳng thèm ăn chung với cô.
Bảo Minh đứng nhìn cả hai gây nhau cả buổi,không chịu nổi nữa Minh liền lên tiếng:
- Có thôi đi không?Đây là ngoài đường mà hai người cãi nhau chí chóe như vậy đó hả?Tôi quyết định rồi cả 3 đi cùng nhau đi.
Hắn lái xe theo sự hướng dẫn của Bảo Minh và đưa cả hai đến nhà hàng Korean.
Bước vào nhà hàng,Hoàng Anh và Bảo Minh trở thành trung tâm của sự chú ý vì quá ư là đẹp trai.
Các cô gái đang ăn thì nhanh chóng đứng dậy rồi vây xung quanh cả hai chàng trai.
May mắn là nó nhanh chân chạy ra kịp nếu không cũng trở thành cái tấm thảm để bọn họ đạp lên rồi.
Nó chọn một cái bàn gần cửa sổ để có thể nhìn thấy cảnh vật bên ngoài.
Bấy giờ ngoài trời bắt đầu xuất hiện mây đen,nó có linh cảm hôm nay là một ngày không tốt.
Cứ mỗi lần có gặp mưa là có chuyện gì đó chẳng lành xảy ra.
Nó nhớ lại cái đêm mà nó bị bọn Sky đánh trọng thương cũng là ngày mà trời đỗ mưa to nhất.
Ôi!May quá! Hai tên kia cũng đã giải tán đám đông để thoát thân rồi,ngồi trước mặt nó là hai con cún đội lớp người đang thở như hì hục như con cún vậy.
Vì bị vây quanh nên khí oxi không thể nào lọt vào được,khiến cả hai điều ngộp thở,suýt nữa là mất mạng vì lí do không đâu rồi.
- Nào!Gọi món đi! _Bảo minh búng tay ra hiệu,lập tức phục vụ liền chạy đến ngay.
- Quý khách gọi món gì ạ?
- Ở đây có beefsteak không?Loại I ấy!_Hắn nhìn anh phục vụ một cách ngây ngô.
Một kẻ chưa bao giờ ăn ở nhà hàng châu á.
Hắn luôn có mặt
Anh phục vụ đứng hình vài giây vì câu hỏi hết sức vô duyên.
Đây là nhà hàng K-O-R-E-A chứ không phải là nhà hàng P-A-R-I-S hay nhà hàng châu âu mà gọi beefsteak loại I.
Anh phục vụ chỉ ước có thể xông đến đánh hắn một phát cho tỉnh.
- Bó tay_ bảo minh và nó đồng thanh.
Anh phục vụ cố gắng tươi cười đáp lời hắn:
- Thành thật Xin lỗi quý khách!Nhà hàng chúng tôi chỉ có:Thịt nướng,Lẩu Kim Chi rau-hải sản,Mỳ cay 7 cấp độ,gà cay nướng phô mai,tokbokki!.
Không có beefsteak ở đây ạ!
Nhận ra mình bị quê một cú rõ đau liền sượng mặt nhìn anh phục vụ.
Hắn nhìn sang nó và Minh thì hai đứa đang cười khúc khích cố tình chọc cho hắn quê thêm.
Thấy thằng bạn tội nghiệp của mình bị bẽ mặt quá,Minh cố tình giải vây:
- Anh cho chúng em 3 phần thịt nướng trước và vài chai rượu soju,một lát em sẽ gọi thêm.
- Xin quý khách đợi một chút.
Vừa lúc đó một cuộc điện thoại gọi đến cho Bảo Minh,là một số lạ:
- Bảo Minh đây,ai vậy?
- " Cậu Bảo Minh,cậu mau đến đây đi ạ,cô! cô Linh Đan có ý định tự tử! "
Bảo Minh cúp máy,vẻ mặt tối sầm đi,rồi quay sang nói với nó và hắn:
- Hai người ăn đi,Tôi đến chỗ này một chút.
Nói xong thì bảo minh nhanh chóng chạy ra khỏi nhà hàng rồi bắt taxi đến nhà của Linh Đan xem sao.
Nó và hắn nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì cả.
Bỏ lại nó và hắn ở lại đây như vậy có khi nào cả hai cãi nhau rồi gây gỗ đánh nhau không?Nói không chừng,lúc Minh quay lại thì cái nhà hàng này chắc cũng còn nguyên vẹn đâu.