Nhỏ Xấu Xí Cô Là Ai


Bệnh Viện
Linh Đan đưa Bảo Minh đến bệnh viện,hắn nhanh chóng được chuyển đến phòng cấp cứu.

Cô đứng bên ngoài chờ đợi mà con tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực vì quá lo lắng cho hắn.

Chỉ một lúc sau,bác sĩ bước ra với khuôn mặt nhẹ nhõm nói với Linh Đan:
- Cậu ta không sao nữa rồi.

Cô đừng quá lo lắng,bây giờ cô có thể đi thăm cậu ấy được rồi nhưng tránh đừng để cậu ấy bị kích động nhé.

- Tôi biết rồi,cảm ơn bác sĩ
Linh Đan nhanh chóng chạy đến 0hòng bệnh của Bảo Minh,nhìn thấy hắn nằm trên giường với những vết thương trên người,Linh Đan đau xót nằm lấy tay hắn rồi khóc òa lên.

- Linh Đan! Linh Đan_Hắn gọi tên cô khi đang trong cơn hôn hê,bất chợt hắn tỉnh lại rồi nhìn xung quanh
- Đây là bệnh viện sao?
- Bảo Minh! cậu tỉnh lại rồi! tớ mừng quá! _Cô vui mừng ôm lấy hắn mà quên mất Bảo Minh còn đang bị thương.

- Chuyện này là sao?Đúng rồi!.

Linh Đan cậu có bị thương ở đâu không?
Hắn bật dậy xem cô có bị làm sao không,vẻ mặt lo lắng của hắn làm cho Linh Đan hạnh phúc.

Cô chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt rưng rưng nước mắt rồi bất ngờ hôn lên môi Bảo Minh.


Cả hai ngượng ngùng nhìn nhau và rồi đến khi hắn phản công lại bằng một nụ hôn quyết liệt hơn nữa làm cho Linh Đan không khỏi bất ngờ.

- Tớ sẽ bên cạnh bảo vệ cậu_Hắn nhìn Đan bằng ánh mắt kiên quyết.

Sau ngày hôm qua,Bảo Minh đã biết được tình cảm thật sự mà bấy lâu nay cậu vẫn luôn chờ đợi,người con gái này đã vì hắn chị nhiều đau khổ,hắn cảm thấy rất có lỗi vì thời gian qua đã lạnh lùng và đối xử tệ bạc với cô.

Hắn rất ân hận về những chuyện mà mình đã gây ra.

- Linh Đan! hãy ở bên tớ.

Tớ sẽ không làm cậu buồn nữa_Hắn ôm chặt lấy cô
- Bảo Minh! tớ rất thích cậu
Linh Đan chỉ chờ đến ngày này thôi đó.

Được ở bên cạnh người mình yêu thì hạnh phúc còn gì bằng.

Vừa lúc ấy,Nó và Ly gõ cửa bước vào bên trong.

- Cậu sao rồi?Nghe nói cậu bị thương nên tôi ghé qua thăm_Nó ỏi thăm bệnh nhân mà tỏ vẻ thờ ơ quá chừng.

- Cậu đã khỏe chưa?_Ly còn ra vẻ quan tâm tí xíu.

Hai người này đóng kịch siêu giỏi luôn,chẳng phải vì hai má bày ra kế hoạch,rồi đánh con người ta đến nỗi nhập viện luôn hay sao.

- Cảm ơn hai cậu! À! xin lỗi Thanh Vy,lúc trưa tớ bỏ đi đột ngột chưa kịp nói cậu một tiếng! Xin lỗi cậu.

- Không có gì đâu_nó tươi cười trả lời
Hắn nhìn sang Linh Đan có vẻ thoáng buồn
- Các cậu ở đây nói chuyện với Bảo Minh nha!Tớ đi mua chút gì đó cho cậu ấy ăn_Nói rồi Linh Đan rời đi với khuôn mặt buồn rượi.

Sau khi Đan đi thì hắn quay sang nhìn Nó và Ly:
- Hương Ly! tôi muốn nói chuyện riêng với Thanh Vy một chút,cậu có thể ra ngoài một chút được không?
Ly nhìn nó rồi quay sang nhìn Minh,rồi gật đầu đồng ý đi ra.

- Cậu có chuyện gì quan trọng cần nói chuyện riêng với tôi vậy?_Nó biết chắc chắn hắn định nói chuyện gì với nó nhưng giả vờ hỏi lại vậy thôi.

- Thanh Vy! Tôi nhận ra người tôi thích chính là Linh Đan! Tôi xin lỗi.

Hắn nhìn nó rồi nghĩ rằng chắc chắn nó sẽ buồn vì bị lừa dối,sau đó thì bị tổn thương.

Nhưng không! Hắn lầm to rồi,nó còn nhìn hắn cười mà.

Nó bước đến ghế sofa ngồi đối diện với giường bệnh của hắn rồi bắt đầu nói:

- Cậu cảm thấy ái náy sao?Tôi không trách cậu! Ngay từ đầu chúng ta đã không có tình cảm gì với nhau rồi kia mà,tôi chỉ xem cậu như là mổi người bạn và cậu cũng thế,tôi biết cậu có tình cảm đặc biệt với Linh Đan từ khi cậu bỏ đi ở nhà hàng rồi.

Thái độ của cậu không giống như là đang lo lắng cho một người bạn.

Tôi nói có đúng không?
Hắn nhìn nó ra vẻ vô cùng ngạc nhiên vì không một câu một chữ nào là nó nói sai cả
- Cậu! Cậu biết hết rồi sao?
Nhìn thấy cảm xúc và suy nghĩ của người khác là sở trường ẩn dấu của nó mà.

Nhưng để tự nhìn thấy bản thân mình thì nó chưa làm được.

Nó có nhiều lối suy nghĩ khác thường với người khác,hoàn cảnh nó cũng khác với người ta nên có nhiều thứ nó bị chi phối và tự đưa bản thân đến ngõ cụt không lối thoát nên ít có ai hiểu được hoàn toàn về con người
của nó cả.

- Tôi chỉ có thể nói chút mừng hai người ,cậu và cô ta bên nhau mà không hạnh phúc thì công sức của tôi xem ra đổ sông đổ biển rồi.

- Cô nói vậy nghĩa là sao?
Hắn nhận ra,dường như nó có gì đó giấu diếm mà hắn chưa được biết.

Nó cũng đãng trí thật! sao có thể nói chuyện đó được chứ?
- À! ý tôi là đừng để lời chúc phúc của tôi trở nên vô nghĩa ấy mà_May mắn nó "được" thông minh đấy.

Vừa lúc ấy,Hoàng Anh xong vào mà không thèm gõ cửa lấy một cái.

Vì nghe thằng bạn bị người ta đánh trọng thương,Hoàng Anh liền tức tốc chạy đến bệnh viện ngay.

- Minh! mày không sao chứ?Có để lại di chứng chấn thương nào không?_Lo lắng thái hóa.

- Tao may mắn chưa chết.

- Ơ! Hoàng Anh cũng đến rồi à?_Linh Đan vừa mang đồ ăn vào thì nhìn thấy Hoàng Anh.


- Hai người! về chung một nhà rồi à?
Hoàng Anh cũng tin ý dữ,nhìn một phát là biết ngay.

- Được rồi! không làm phiền hai người nữa.

Chúng ta đi thôi! để hai người họ có không gian riêng.

Nói rồi hắn kéo nó ra khỏi phòng bệnh của Bảo Minh.

Khi nó đi ra thì không nhìn thấy Hương Ly đâu nữa ,liền gọi điện thoại cho Ly:
Sau hai hồi chuông thì Ly bắt máy
- "Ủa Thanh?Tao nghe đây"
- Mày đi đâu vậy?_Giọng khó chịu
- "Hả?Chứ không phải tên Bảo Minh kêu tao tránh mặt để cho hai tụi mày nói chuyện sao?"_Ly ngây ngô nói,não cá vàng có thật các bạn ạ!
- Kêu mày ra ngoài chứ ai kêu mày ra về! Thôi được rồi,tao về một mình cũng được_Nói rồi nó cúp máy.

Hắn quay sang nó hỏi:
- Bạn cô về trước rồi sao?Để tôi đưa cô về_Hắn hôm nay sao vậy nhỉ?bình thường rất gắt gỏng với một đứa xấu xí như nó mà,hay uống lộn thuốc.

- Cảm ơn! Tôi tự đi bus về được_Nói là đi xe bus vậy thôi chứ làm gì biết đi.

- Đừng ngoan cố,tôi đưa cô về_Hắn kéo tay nó lên xe rồi kêu tài xế cho xe chạy đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận