Nhỏ Xấu Xí Cô Là Ai


Tám năm sau, khi nó và hắn đã về chung một nhà thì cả hai đã sinh ra một quý tử vô cùng đáng yêu.

Vương Hoàng Phi hay còn được gọi là Phi Phi đều được thừa hưởng nhan sắc và trí thông minh của ba và mẹ nhưng có một điều là cậu bé vô cùng giống ba của mình là “nhát như thỏ đế”.

Nó muốn con trai của mình phải thật mạnh mẽ nên đã cố gắng dạy võ thuật cho Phi Phi nhưng hắn thì lại kiên quyết từ chối, thay vì để Phi Phi theo mẹ học võ thì hắn muốn con trai của mình học kinh doanh vẫn sẽ tốt hơn.

Hắn không muốn nhìn thấy con trai mình lại đi nối nghiệp theo mẹ để rồi đánh nhau.

Sau cả một năm tranh luận về vấn đề nuôi dạy con cái theo hai chiều hướng đối lập thì cả hai đã quyết định sinh thêm một đứa nữa.

Lần này nó đã sinh ra được một tiểu công chúa - ngay từ khi còn bé, cô bé này đã nổi tính hổ báo giống mẹ của mình nên nó quyết định sẽ để Vương Hữu Tuệ trở thành người kế nghiệp của Hắc Long Bang.
Vào một buổi sáng mùa xuân đẹp trời, cả nhà đã quyết định rằng sẽ đi câu cá ngày hôm nay.

Ngoài đại gia đình của nó ra thì, thì còn có gia đình Thanh Duy và Hương Ly, gia đình Bảo Minh và Linh cũng đi cùng.

Đã lâu lắm rồi tất cả mọi người chưa được tụ họp cùng nhau, đây đúng là một dịp tốt để bọn trẻ được cùng nhau vui đùa.
Trường tiểu học - trung học Empress.
-
Oaaaaa…..huhuhuhu…ba ơi....mẹ ơi!
Tiếng khóc của Hoàng Phi vang đi cả trường, ấy thế mà lại không một thầy cô giáo nào nghe thấy.

Vừa lúc đó Hữu Tuệ đang cùng với bạn bè của mình đi ngang qua đó thì bắt gặp được anh trai của mình đang bị người khác ức hiếp, Hữu Tuệ liền nổi cơn thịnh nộ chạy đến chỗ anh trai mình.
- Này, mấy tên kia! Các người biết anh tôi là ai không mà dám đánh anh tôi.
Hoàng Phi nhìn thấy Hữu Tuệ thì lập tức nín khóc ngay, thay vào đó là vẻ mặt vô cùng mừng rỡ.
- Tiểu Tuệ, bọn họ cướp lấy chiếc đồng hồ mà ba vừa mới mua cho anh rồi.

Anh cố gắng giành lại nhưng bọn chúng đánh anh…
- Không sao.

Có em ở đây rồi thì ai dám cả gan ăn hiếp anh - Hữu Tuệ quay sang nhìn bọn lưu manh đã cướp đồ của anh trai mình - Mau giao đồng hồ ra đây!
- Hahaha...một con nhóc như mày mà cũng lớn tiếng nói chuyện với bọn tao hay sao? Về nhà bú sữa mẹ tiếp đi nhóc à.

Hahahaha.
Bọn chúng dám khi dễ Vương Hữu Tuệ này thì chỉ có thể xác định là “đánh”.

Sau một hồi vật lộn với mấy tên lưu manh đó, Hữu Tuệ cũng đã lấy lại chiếc đồng hồ cho anh trai mình.

Nhưng sau khi lấy được đồ rồi thì một vấn đề khác lại nảy sinh, đó chính là mời phụ huynh.
Hữu Tuệ nghĩ rằng lần này lại bị anh bố khó tính và chị mẹ dữ dằn giáo huấn cho một trận nữa vì bị phụ huynh của những tên lưu manh đó bán vốn, nhưng nào ngờ chính phụ huynh của bọn trẻ lưu manh đó đã phải xin lỗi hắn và nó rối rít.
- Chúng tôi thành thật xin lỗi chủ tịch Vương và Vương phu nhân, là do chúng tôi dạy con không nghiêm nên mới để bọn chúng làm ra những chuyện như vậy...Chúng tôi thay mặt bọn trẻ xin lỗi hai vị.
- Được rồi.

Các vị không cần phải xin lỗi nhiều như vậy đâu thì tôi sẽ chuyển những đứa trẻ đã đánh con trai tôi đến một ngôi trường khác vì tôi nghĩ rằng các con của các vị không thể học ở đây được nữa - hắn nhìn phụ huynh của những đứa trẻ đó cười một cách ôn nhu, nhưng ai nào biết ẩn đằng sau nụ cười đó là nỗi tức giận đang bùng cháy dữ dội đâu chứ.
Hắn quay sang nhìn nó với nụ cười đầy ẩn ý rồi nói:
- Vợ à, em nghĩ sao về quyết định này?
- Em cũng nghĩ đây là một ý kiến hay đấy, những đứa trẻ làm sai cần phải nhận lấy hình phạt thích đáng để sau này chúng không còn dám bắt nạt kẻ yếu.

- Vậy thì cứ quyết định như vậy đi - hắn đứng dậy cầm tay vợ mình rồi dẫn các con về nhà.

Hữu Tuệ cứ nghĩ rằng mình sẽ không bị ba mẹ mắng nhưng nào ngờ vừa về đến nhà ông ba đáng quý của cô đã mang gia pháp ra.
Hai đứa đứng đưa hai tay ra cho ba! - hắn tỏ vẻ vô cùng tức giận quay sang nhìn Hữu Tuệ - Tiểu Tuệ, con có biết rằng thân phận của mình thế này không mà lại đánh nhau với một đám con trai như thế hả?
- Ba...là do anh bị người ta bắt nạt nên con mới làm vậy thôi mà, mẹ vẫn thường dạy con phải biết bảo vệ kẻ yếu và chống lại với kẻ xấu mà - Hữu Tuệ quay sang nhìn nó với nước mắt đầm đìa.
- Ba ơi! Là lỗi của Phi Phi.

Ba đừng trách Tiểu Tuệ nữa mà….Ba muốn đánh thì cứ đánh con đi ạ…- Hoàng Phi mếu máo nhìn hắn.
- Hai đứa đừng khóc nữa! - nó lạnh lùng nói rồi quay sang nhìn hắn - tất cả là lỗi của anh vì đã quá bảo bọc Phi Phi để rồi hôm nay nó bị kẻ khác ức hiếp nhưng không thể đánh lại, anh nói thử xem sau này nó lớn lên thì sẽ như thế nào.

Tiểu Tuệ chỉ vì nhìn thấy anh trai của nó bị ức hiếp nên muốn đòi lại công bằng cho anh trai mình thì tại sao lại bị phạt.

Anh nên xem lại cách dạy dỗ Phi Phi đi! - nó đột nhiên tức giận rồi đổ tất cả mọi tội lỗi lên người hắn.

Sau tất cả hắn vẫn sẽ là người có lỗi, cứ mỗi lần cãi nhau vì vụ con cái thì nó đều đổ lên người hắn trong khi các con của nó thì mới là người sai, thế nhưng hắn nào dám lên tiếng bảo biện.
- Tiểu Tuệ, con mau đưa anh Phi Phi đi luyện võ đi.

Hai giờ sau mẹ sẽ đến kiểm tra đấy biết không?
- Vâng ạ! Phi Phi, chúng ta đi thôi! - Tiểu Tuệ cầm tay anh trai mình dẫn đi.
Tối hôm đó đã là 12 giờ đêm rồi, nó và hắn đang ngủ thì nghe thấy tiếng đổ vỡ phát ra từ phòng của bọn trẻ, cả hai liền nhanh chóng chạy qua xem chuyện gì đang xảy ra thì nhìn thấy cửa sổ phòng đã bị đập vỡ và hai đứa trẻ cũng đã đều biến mất.
Phi Phi và Tiểu Tuệ đâu rồi? Ai dám cả gan bắt cóc con của La Thanh Thanh này - nó vô cùng tức giận và lo lắng, ngay sau đó nó và hắn đã huy động lực lượng tìm kiếm bọn trẻ.
Sáng hôm đó, nó và hắn cho gọi tất cả vệ sĩ đã canh gác vào tối hôm qua để tra hỏi:
- Các người làm việc kiểu gì mà để bọn chúng đột nhập vào nhà bắt cóc các con tôi - hắn tức giận rồi lao vào đánh từng tên vệ sĩ.
- Bình tĩnh lại đi anh rể, đừng làm mọi chuyện rối ren thêm nữa - Thanh Duy vội vàng ngăn cản
Nghe tin Hữu Tuệ và Phi Phi bị bắt cóc, mọi người ai nấy đều tức tốc quay về nhà và sẵn sàng bỏ hết công việc.
- Nếu bọn chúng bắt cóc hai đứa nhỏ là vì tiền thì chắc chắn chúng sẽ gọi điện thoại báo tin cho chúng ta biết, việc duy nhất chúng ta có thể làm là đợi - nó cố gắng giữ bình tĩnh hết sức có thể vì nếu như nó cũng mất bình tĩnh như hắn thì sẽ không thể suy nghĩ được gì.
Hai tiếng trôi qua rồi nhưng vẫn chưa thấy động tĩnh gì của bọn bắt cóc, lúc này một người đàn ông lạ mặt đứng trước cổng biệt thự đưa một chiếc hộp nhỏ cho anh vệ sĩ.

Ngay lập tức anh vệ sĩ chạy vào nhà đưa chiếc hộp cho hắn.

Sau khi hắn mở ra thì mặt mày tái xanh như không còn một giọt máu.

Nó nhìn thấy hắn như vậy liền giành lấy chiếc hộp thì nhìn thấy hai đôi hai chiếc vòng tay của Phi Phi và Tiểu Tuệ.
- Bọn khốn đó đã làm gì con tôi? - nó ôm lấy chiếc hộp rồi khụy xuống sàn.
Hương Ly vội vã chạy đến đỡ nó và an ủi.
- Bình tĩnh! Bọn trẻ sẽ không sao đâu…
- Trong hộp còn có bức thư - Thanh Duy phát hiện một mẩu giấy nhỏ rơi ra từ trong chiếc hộp.
“ Vào lúc 9:00 tối nay ở bến cảng, tất cả các người phải có mặt ở đó và mang theo một triệu USD đến để chuộc lấy hai đứa trẻ này, nếu các người đến trễ hai đứa trẻ đáng yêu này sẽ được làm mồi cho cá mập.

Nếu các người dám báo cảnh sát thì các người biết hậu quả rồi đấy”
- Mau chuẩn bị tiền - hắn ra lệnh.
Chỉ trong phút chốc thư ký của hắn đã đem tiền đến nhà.

Ngay sau đó nó, hắn, Thanh Duy và Hương Ly cùng nhau ra chỗ hẹn của tên bắt cóc.
Khi tất cả bọn nó đều đã có mặt tại bến cảng thì đã nhìn thấy một đám người mặc vest đen đã đứng đợi bọn nó ở đấy.

Một tên trong số đó bước đến nhìn bọn nó rồi nói:
- Chuẩn bị tiền đủ chưa?
- Tất cả ở đây - hắn ra lệnh cho mười tên đàn em của mình đưa ra mười chiếc vali chứa đầy tiền cho bọn chúng thấy.
Tên đó gật đầu yên tâm rồi bảo bọn nó đi theo mình lên một chiếc tàu lớn, chiếc tàu nhìn có vẻ vô cùng sang trọng, chắc hẳn tên bắt cóc này là một kẻ nhiều tiền nhưng chắc cũng từ tiền bắt cóc mà có.

Chiếc tàu vô cùng lớn nhưng cả bọn đã đi một đoạn đường rồi nhưng cũng chưa hề thấy một chút ánh đèn nào ngoại trừ đèn pin di động của những tên bắt cóc đang bắt cóc các con của nó.

- Các con của tôi đang ở đâu? Khôn hồn thì đừng có mà giở trò.
- Đã đến đây rồi các người không có quyền lớn tiếng ở đây đâu - tên đó tức giận quay sang dọa nạt nó.
- Ấy khoan đã...mọi người có cảm thấy gì không? - Hương Ly hốt hoảng lên tiếng.
- Hình như chiếc tàu đang di chuyển? - Thanh Duy nhìn sang Hương Ly nói.
- Các người đang định làm gì hả? Mau cho tàu dừng lại- hắn mất kiên nhẫn lao vào đánh tên vệ sĩ kia.
- Quá muộn rồi, tàu đã đi được một quãng rồi, chắc bây giờ cũng gần ra tới giữa đại dương rồi.
- Bọn khốn kiếp! - hắn và Duy lao vào đánh bọn vệ sĩ tới tấp.
Nhân lúc đang hỗn loạn, nó và Hương Ly nhanh chóng chạy đi tìm bọn trẻ.

Nó và Hương Ly lần lượt mở từng căn phòng để tìm ra nơi nhốt Phi Phi và Hữu Tuệ.

Cả hai đã kiểm tra biết bao nhiêu căn phòng rồi nhưng vẫn chưa tìm thấy, nó chợt nhận ra chỉ còn một nơi trên tầng thượng là chưa kiểm tra.

Ngay lập tức nó và Hương Ly chạy nhanh lên đó thì quả nhiên Phi Phi và Hữu Tuệ đang ở trên này, nhưng tại sao lại có điều kỳ lạ ở đây, bọn trẻ...hình như không giống như đang bị bắt cóc...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui