- Mami!
Tiểu Tuệ và Phi Phi nhìn thấy nó thì vô cùng mừng rỡ, cả hai nhanh chóng chạy ùa đến ôm nó.
Nhìn các con của nó chúng vô cùng hồn nhiên vui tươi và không có chút gì là sợ hãi cả.
Nó đưa mắt nhìn xung quanh tầng thượng thì nhìn thấy một người đàn ông đang đứng quay lưng nhìn về hướng biển cả.
Nó giao các con lại Hương Ly rồi một mình tiến về phía người đàn ông đó.
- Ông là ai? - nó hỏi với giọng điệu vô cùng tức giận.
- Thanh Thanh, lâu ngày không gặp nhỉ?
Người đàn ông đó quay đầu lại khiến nó và cả Hương Ly đều vô cùng bất ngờ khi người bắt cóc con mình lại là ông La Dân - ba của nó và là ông ngoại của các con nó.
- Ba?
- Ông ngoại! - Tiểu Tuệ vui vẻ chạy đến bên cạnh ông Dân, ông dịu dàng bế Tiểu Tuệ lên.
- Con bất ngờ lắm đúng không? - ông Dân nhìn nó cười với vẻ mặt vô (số) tội.
- Sao ba lại bày trò bắt cóc Phi Phi và Tiểu Tuệ? - nó tức giận với trò đùa vô cùng nhẫn tâm của ba mình.
- Nếu không phải tại vì các con cứ mải mê lo công việc mà quên mất đi ông bố già này thì ba cũng chẳng mất công bày ra trò bắt cóc cháu mình như vậy đâu - ông quay sang nhìn Phi Phi và Tiểu Tuệ cười hiền từ.
Nó nghe ông Dân nói như vậy cũng cảm thấy rằng mấy năm qua nó và hắn chỉ bận lo cho công việc và hai đứa trẻ mà quên mất mình vẫn còn một người ba già cần phải chăm sóc.
Thanh Duy và Hương Ly thường xuyên qua lại Nhật nên cũng không có thời gian để chăm sóc ông.
Lúc này hắn và Thanh Duy hối hả chạy lên sân thượng sau khi đã đánh bại hết tất cả cận vệ của ông Dân.
Cả hai vừa lên tới nơi thì đã nhìn thấy ông Dân đang ở đó chơi đùa cùng hai đứa trẻ, hắn và Thanh Duy nhìn nhau tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Ba...ba đến đây từ lúc nào vậy? Sao ba biết mà đến đây? - Thanh Duy hỏi.
- Ba...chỗ này nguy hiểm lắm.
Con đưa ba đến nơi an toàn, đợi sau khi tụi con giải quyết xong mọi chuyện - hắn định đưa ông Dân đi thì ông ấy liền lên tiếng nói ra sự thật cho hắn và Thanh Duy biết.
Cũng giống như nó và Hương Ly thì hắn và Thanh Duy nghe xong đều tỏ ra có lỗi vì đã không quan tâm đến ba của mình.
Đúng là mọi người đều có công việc cần phải làm nhưng tất cả cũng phải nghĩ đến chuyện là liệu ông ấy có còn sống được bao lâu để ở bên cạnh bọn họ hay không? Tiền có thể kiếm bao nhiêu cũng được nhưng tình thương gia đình là vô giá, những thứ chúng ta đã có sẵng, chúng ta không biết quý giá thì đến khi vụt mất thì hối tiếc cũng đã quá muộn rồi.
- Ba, ba dọn đến sống cùng bọn con có được không? - nó quay sang hỏi ba nó với ánh mắt cầu khẩn.
- Đúng rồi đó ba, ba dọn về sống chung với tụi con đi ạ.
Hai đứa nhỏ sẽ rất vui khi có ông ngoại chơi đùa cùng chúng - Hương Ly nói thêm.
- Không được.
Như vậy thì làm phiền tụi con.
- Vậy thì...mua một căn biệt thự bên cạnh nhà chúng con để chúng con chăm sóc ba và như vậy ba cũng không thấy ngại nữa - hắn ngẫm nghĩ rồi nói.
- Vậy quyết định vậy đi.
Ngay ngày hôm nay ba chuyển qua đó sống được không? - Thanh Duy tán thành ý kiến của hắn.
- Được rồi...vậy nghe theo các con vậy - ông cười hiền từ.
Hôm nay đã mất công lên đến du thuyền này thì cũng nên ở lại mở tiệc thôi.
Ông Dân ra lệnh cho người mở tất cả đèn và nến mà ông đã chuẩn bị trước đó, thức ăn cũng đã được đầu bếp chuẩn bị xong và bây giờ việc cần làm là thưởng thức các món ăn có hương vị năm sao, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao ở giữa đại dương.
Mọi người nên cảm ơn ông Dân vì đã cất công chuẩn bị mọi thứ để những người nghiện công việc như bọn nó có cơ hội để ngồi lại thưởng thức hương vị cuộc sống như thế này.
~ Cảm ơn ba ~