Vào tiết học mới, Hữu Tuệ lôi Duy Minh chuyển sang chỗ của hắn ngồi, còn cô thì ngồi cạnh Lâm Nhi.
Tuy rằng Duy Minh không muốn nhưng nếu không đi thì sẽ không giữ được cái mạng nhỏ này, nhưng nếu như ngồi cạnh hắn ta thì Duy Minh cũng khó lòng mà sống yên.
Tan học, Hữu Tuệ cùng với Lâm Nhi và Duy Minh chuẩn bị ra về thì hắn cố tình muốn giữ Hữu Tuệ lại để nói chuyện.
- Hữu Tuệ, lên sân thượng gặp tôi một chút! - hắn nói rồi quay lưng đi một mạch.
Hữu Tuệ vốn đã không muốn dính líu với tên lưu manh đó thêm một giây nào nữa nhưng cô cứ bị Lâm Nhi và Duy Minh hối thúc đủ kiểu nên cô cũng đành lên đó xem thử là hắn muốn nói gì với cô.
Hữu Tuệ lên đến sân thượng thì nhìn thấy hắn đang quay lưng nhìn trời mây, mái tóc của hắn phất phơ theo làng gió nhè nhẹ, giờ đây khi hắn ngắm nhìn những chú chim xanh đang bay lượn giữa bầu trời… ánh mắt lạnh lùng của hắn cũng trở nên ấm áp hơn hẳn.
Sâu thẳm trong ánh mắt của hắn...có lẽ là một ký ức buồn nào đó rất quan trọng đối với hắn nên hắn ta lúc nào cũng muốn tỏ ra vẻ lạnh lùng và không muốn quan tâm đến một ai.
Nhưng kể từ khi hắn gặp Hữu Tuệ ngay trong lớp học ngày hôm nay, hắn không hiểu sao nhưng mà trái tim của hắn dường như đang được sưởi ấm, khối băng trong tim hắn cũng dần dần được tan chảy...có thể Hữu Tuệ chính là người có thể mang lại ánh sáng trong cuộc đời của hắn ta.
- Cô đến rồi à? - hắn quay người lại nhìn cô.
- Cậu muốn nói gì thì nói nhanh đi.
Tôi không có thời gian - cô vẫn còn rất tức giận với những gì trước đó hắn đã làm với cô.
- Được.
Vậy để tôi vào thẳng vấn đề - hắn nhìn cô với thái độ vô cùng nghiêm túc - Vương Hữu Tuệ, tôi muốn cô trở thành bạn gái của tôi.
Trước lời tỏ tình vừa rồi của hắn thì dường như cô không hề có một chút phản ứng nào gọi là ngạc nhiên.
Hắn ta cũng không phải người đầu tiên đứng trước mặt cô tỏ tình như vậy.
- Cậu biết tôi là ai không?
- Vương Hữu Tuệ.
- Đúng.
Tôi là Vương Hữu Tuệ nhưng không phải là Vương Hữu Tuệ bình thường.
Nếu như cậu biết quá khứ của tôi như thế nào và tương lai của tôi sẽ ra sao thì chắc chắn cậu có muốn hối hận cũng không kịp đâu.
Bọn con trai đều như nhau cả sao? Bọn họ chỉ cần thấy cô gái đó xinh đẹp là thích rồi hay sao? Vậy nếu như tất cả con gái trên thế giới này đều giống như Thị Nở thì phải làm thế nào? Nếu như hắn biết quá khứ của cô đã từng cầm dao giết người, tương lai sẽ kế nghiệp chức vị bang chủ thì hắn ta có hối hận mà bỏ chạy không?
Hữu Tuệ từng rất thích một người nhưng người đó không thích cô bởi vì anh ta nói với cô rằng là bàn tay cô đã vấy bẩn quá nhiều nên cô không xứng đáng ở bên cạnh anh ta.
Từ đó Hữu Tuệ chỉ có đánh người chứ không còn giết người như trước kia nữa và cũng vì lý do này cô đã không còn muốn thích bất kỳ ai nữa.
- Tôi thích cô thì cũng đồng nghĩa tôi sẽ thích quá khứ của cô và cả tương lai của cô.
Mặc Khanh tôi chỉ quan trọng là hai người yêu nhau có thể ở bên cạnh nhau.
Nếu quá khứ của cô đã từng đau khổ, tôi sẽ giúp cô chữa lành vết thương.
Hữu Tuệ… tôi thật lòng rất thích cô.
- Tôi-không-tin - nó gằn từng chữ để nhấn mạnh rồi ngay lập tức liền bỏ đi mà không nói thêm lời nào.
Duy Minh và Lâm Nhi đã đứng đợi cô rất lâu, khi họ nhìn thấy cô bước xuống từ sân thượng với vẻ mặt không được vui thì hai người họ cũng đã đoán được là hắn ta lại chọc giận cô rồi.
Lâm Nhi biết tâm trạng của cô không tốt nên đã rủ cô và cả Duy Minh cùng đến khu vui chơi để giải sầu.
Nhưng đấy thật là một quyết định sai lầm của Lâm Nhi khi đưa cô đến chỗ này vì cả ba tiếng đồng liền Hữu Tuệ đều kéo Lâm Nhi và Duy Minh chơi những trò cảm giác mạnh….làm cho cả hai muốn xỉu lên xỉu xuống.
Cho đến khi màn đêm buông xuống thì cô mới chịu trở về nhà, nếu còn chơi thêm nữa thì xe cấp cứu sẽ đến đưa Lâm Nhi và Duy Minh đi thật đấy.
Hữu Tuệ quay trở về nhà thì gặp Hoàng Phi đang ngồi ở phòng khách đọc sách, nhưng nói đúng hơn là Hoàng Phi đang đợi cô.
Cả tuần nay Hoàng Phi cùng với ông Dân có chuyến sang Nhật, đến tận ngày hôm nay mới quay trở về.
Một tuần này không có Hoàng Phi ở nhà...cô đã vui vẻ biết bao nhiêu nhưng giờ Hoàng Phi quay về rồi thì cô cũng coi như một con thỏ trắng bị nhốt trong chuồng.
- Tuệ Tuệ, tan học đã lâu tại sao bây giờ em mới quay về nhà - Hoàng Phi nhìn cô với vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc.
- Vương Hoàng Phi, em nói cho anh biết.
Em đi đâu là quyền của em, không đến lượt anh quản - cô giận dữ vì Hoàng Phi luôn quản thúc cô.
Hoàng Phi nhíu mày nhìn Hữu Tuệ.
Anh đóng quyển sách lại rồi đi đến chỗ cô.
- Anh là đang lo lắng cho em.
Tại sao lúc nào em cũng cho là anh đang ép buộc em.
Hữu Tuệ vốn không phải là cô gái bình thường.
Cô là con gái của La Thanh Thanh, cháu gái của La Dân và cũng là bang chủ tương lai của The Hell.
Bên ngoài toàn là những người muốn giết cô thì làm sao mỗi ngày Hoàng Phi không càm ràm cho được.
- Em mệt rồi.
Em lên phòng nghỉ ngơi đây - cô quay lưng bỏ đi một mạch lên phòng.
Hoàng Phi chỉ có thể nhìn theo bóng dáng của cô rồi thở dài.
Cô em gái của anh quả thật là ngang bướng, chẳng bao giờ cô chịu nghe theo một ai cả.
Sáng hôm sau Hoàng Phi đã chuẩn bị xe để chở Hữu Tuệ đến trường nhưng cô nhất định không muốn đi cùng anh.
Hoàng Phi không còn cách nào khác đành phải đi một mình, còn cô thì có Lâm Nhi đến đón.
Hữu Tuệ và Lâm Nhi vừa đến trường thì đã gặp Mặc Khanh và Duy Minh ở cổng trường.
Cô còn định lơ hắn ta đi nhưng nào ngờ hắn lại là người lơ cô trước.
Hắn nhìn Hữu Tuệ với ánh mắt vô cùng lạnh lùng như hai người chưa từng quen biết.
Hay là hắn ta đang tức giận về chuyện ngày hôm qua cô đã từ chối lời tỏ tình của hắn.
- Mặc Khanh! Cậu đứng lại đó cho tôi - cô tức giận vì hắn dám lơ mình.
- Có chuyện gì?
- Tại sao cậu lại lơ tôi?
- Vậy tôi phải có nghĩa vụ chào hỏi cậu sao? - hắn nói rồi đi luôn một mạch.
- Hắn...hắn ta… - cô không thể nào có thể tức giận hơn được nữa.
Ngày hôm qua đã hôn cô và cũng đã tỏ tình với cô rồi vậy mà lại đối xử với cô như thế.
Hắn ta đang tự ái hay sao?
- Tuệ Tuệ, bớt giận đi! Mặc kệ hắn ta đi, chúng ta vào lớp thôi - Lâm Nhi an ủi cô nhưng cũng không quên quay sang nhìn Mặc Khanh với ánh mắt tia lửa điện.
Đây là lần đầu tiên Lâm Nhi nhìn thấy có một tên con trai như hắn.
Hắn nghĩ mình là ai mà có thể đối xử với Hữu Tuệ như vậy.
Nhất định Lâm Nhi sẽ giúp cô trả thù.
- Sao các người cứ gây nhau thế? - Duy Minh mệt mỏi khi ngày nào cũng như ngày nấy.
Lúc Hữu Tuệ cùng với Lâm Nhi vừa đến lớp thì Hoàng Phi đã đứng ở cửa lớp chờ cô rồi.
- Chào anh, đã lâu không gặp! - Lâm Nhi nhìn Hoàng Phi e thẹn.
- Sao anh lại đến lớp em? - cô tỏ vẻ giận dỗi.
- Anh biết em còn giận anh nên anh đã cố tình ghé ngang tiệm bánh em thích nhất để mua bánh chocolate cho em đây này.
Lâm Nhi em cũng ăn cùng với Tuệ Tuệ đi.
- Xem như anh còn biết điều đấy - cô vui vẻ nhận lấy hộp bánh từ tay của Hoàng Phi rồi mang vào lớp ngồi ăn một cách ngon lành.
Nhìn thấy Hữu Tuệ được một tên đẹp trai mang đồ ăn đến cho cô, hơn nữa cô còn tỏ ra vô cùng vui mừng.
Đây là lần đầu Mặc Khanh nhìn thấy nụ cười của cô, hắn len lén nhìn Hoàng Phi nhưng nào ngờ anh lại bắt gặp được ánh mắt của hắn đang nhìn mình.
- “Hắn ta là…” - Hoàng Phi bỗng dưng thay đổi sắc mặt nhanh chóng.
Chuông vào lớp cũng đã reo, Hoàng Phi cũng nên quay trở về lớp rồi, đợi đến khi giải lao anh lại đến chơi với Hữu Tuệ.
Giờ nghỉ trưa, Hoàng Phi mời cô em gái của mình cùng với những người bạn của cô xuống căn tin ăn trưa.
Sự xuất hiện của bộ tứ sắc đẹp đã làm biết bao nhiêu người xao xuyến.
Nhưng nhiều người thắc mắc là tại sao Hoàng Phi đi ăn cùng với học sinh năm nhất như vậy.
- Phi Phi, anh không được nói ra chuyện chúng ta anh em đấy biết không? - Hữu Tuệ giơ chiếc nĩa vào mặt Hoàng Phi hăm dọa.
- Nếu như em không muốn anh nói ra thì cư xử cho đàng hoàng.
Gọi một tiếng “anh Hoàng Phi” đi - Hoàng Phi nhân cơ hội này chọc ghẹo cô một chút.
- Anh đừng có nằm mơ.
Anh cứ thử nói ra thử xem! Cả hai người cũng vậy nữa có biết không? - cô không quên dặn dò luôn cả Lâm Nhi và Duy Minh.
- Biết rồi mà! - cả hai đồng thanh trả lời một cách ngoan ngoãn.
Mọi người đang ăn thì Hoàng Phi bỗng dưng nhớ ra một chuyện mà quên báo cho Hữu Tuệ biết.
Anh liền dừng đũa quay sang thông báo.
- Tuệ Tuệ, anh quên nói với em một chuyện.
Tập đoàn J.K.
đã gửi thiệp mời đến dự buổi tiệc mừng thọ của cố chủ tịch nhưng ba mẹ bận việc không đến được nên bảo hai anh em chúng ta thay thế.
- Em không đi - cô từ chối ngay và luôn.
Hoàng Phi biết rằng cô không thích tiệc tùng của những người kinh doanh nhưng đây là đối tác làm ăn rất lớn của công ty gia đình, nếu như không đi thì bọn họ sẽ nghĩ Vương gia như thế nào đây.
Anh cũng có thể tự đi một mình nhưng buổi tiệc này lại bắt buộc mang theo một người nữ để cuối bữa tiệc sẽ có buổi tiệc khiêu vũ.
Anh không thể nào khiêu vũ một mình mà cũng không thể mời bạn nhảy của người khác được.
Cho nên...buổi tiệc tối nay cô nhất định phải đi.