Hữu Tuệ tức giận quay lại bữa tiệc tìm Hoàng Phi.
- Phi Phi, chúng ta về thôi! - cô kéo tay anh đi mà không nói một câu nào.
- Chuyện gì vậy Hữu Tuệ, em lại gây chuyện rồi chúng không? - Hoàng Phi có linh cảm không lành.
Hành động này của cô chính là bằng chứng, ai đó đã to gan chọc cô tức giận rồi.
Ngay lúc này hắn hối hả chạy đến trước mặt Hữu Tuệ và Hoàng Phi.
- Hữu Tuệ, cô nghe tôi nói đã - hắn kéo tay cô lại để còn giải thích mọi chuyện.
Đúng là hắn đã lợi dụng nó để Cao Thiên Trang tự nguyện từ bỏ hôn ước nhưng đó chẳng qua chỉ là một phần.
Hắn đối với Hữu Tuệ là thật lòng thích cô chứ không hề có suy nghĩ trêu đùa cô, Hữu Tuệ cứ như thế mà bỏ đi thì hiểu lầm này làm sao có thể giải quyết được.
- Anh có thể buông tay cô ấy ra được không? Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy - hắn quay sang nhìn Hoàng Phi.
- Tại sao Hữu Tuệ phải nói chuyện riêng với cậu? - Hoàng Phi trừng mắt nhìn hắn.
Một tên ngông cuồng như hắn lại muốn để ý đến Hữu Tuệ nhà này thì hãy bước qua xác của anh trước đã.
- Anh là ai mà có quyền hỏi câu này? - hắn nhíu mày nhìn Hoàng Phi hỏi.
- Anh ấy là ai cậu không cần phải biết.
Hoàng Phi...chúng ta đi thôi!
Nó cứ như thế mà bỏ đi một mạch, Hoàng Phi cũng nhanh chóng đuổi theo cô, còn hắn thì đang rất muốn biết mối quan hệ giữa nó và người con trai ở bên cạnh cô thật ta là ai?
Hoàng Phi lái xe đưa nó về nhà, ngay khi bước chân vào đến nhà nó đã nổi giận lôi đình vì từ trước đến giờ chưa có người nào dám lấy Vương Hữu Tuệ này ra làm trò đùa cả.
- Phi Phi, em cảnh cáo anh....từ nay trở về sau anh mà còn đưa nó đến ngôi nhà đó nữa thì anh biết hậu quả thế nào rồi đó - Hữu Tuệ quay sang nổi cáu với Hoàng Phi.
Tội nghiệp anh lại bị giận cá chém thớt nữa rồi.
Hữu Tuệ hặm hực bỏ lên phòng, Hoàng Phi đợi cô đi rồi thì anh mới lấy điện thoại gọi cho một người.
- Giúp tôi điều tra Lý Mặc Khanh.
- “Vâng thưa cậu chủ”
Ánh mắt của Hoàng Phi bỗng dưng trở nên vô cùng đáng sợ, anh giống như một người khác hoàn toàn.
Phải chăng...những người nào làm cho nó tức giận, anh đều khiến kẻ đó sống không bằng chết?
Sáng hôm sau vẫn như mọi ngày Lâm Nhi qua đón cô đến trường.
Khi cả hai đang dừng xe đợi đèn đỏ thì Hữu Tuệ và Lâm Nhi vô tình nhìn thấy chiếc xe của hắn và Cao Thiên Trang đang ở ngay bên cạnh của mình.
Một lần nữa cô lại cảm thấy hắn quả thật là một tên vô liêm sỉ, chỉ mới tối hôm qua...chẳng phải hắn đã lợi dụng cô để đuổi cô ta đi sao? Nhưng ngày hôm nay hai người bọn họ lại đi cùng nhau...thật làm nó tức cười.
Hắn quay sang nhìn thì vô tình nhìn thấy nụ cười nửa miệng của Hữu Tuệ.
Hắn biết nụ cười của cô ẩn ý điều gì, hắn nhất định phải tìm cơ hội giải thích sự hiểu lầm này.
Cao Thiên Trang cũng đã nhìn thấy nó và cô ta cũng biết được rằng hắn đang nhìn Hữu Tuệ.
Bây giờ Cao Thiên Trang đã có cơ hội học cùng trường với hắn, cô ta tin rằng sẽ có một ngày chính tay cô ta sẽ bắt Hữu Tuệ phải trả giá mọi chuyện…Chẳng phải chính vì Hữu Tuệ nên Lý Mặc Khanh mới thờ ơ lạnh lùng với cô ta sao? Ngày tháng sau này còn dài, phim hay chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Cả hai chiếc xe cùng đến trường một lúc, Hữu Tuệ và Lâm Nhi cố tình không quan tâm đến sự tồn tài của hắn và Cao Thiên Trang nên cô đã cùng Lâm Nhi vào trường để còn đến nhà ăn để ăn sáng cùng với Duy Minh.
Duy Minh đã đến sớm và đợi bọn nó đã được 30 phút rồi.
Cậu cảm thấy ngán ngẩm vì hai cô gái này chưa bao giờ đến đúng giờ hẹn.
Cậu đã order sẵn những món mà Hữu Tuệ và Lâm Nhi thích ăn thường ngày nên khi hai bọn nó đến chỉ cần ăn thôi.
Trong khi Hữu Tuệ đang ăn sáng thì cô nhận được một tin nhắn từ mẹ của mình - La Thanh Thanh.
- “Tuệ Tuệ, có chuyện rồi.
Một tiếng nữa đến sân bay, mẹ đã cho người đến đón con ở cổng trường.
Đừng nói chuyện này cho anh của con biết, âm thầm và rời khỏi trường đi”
Cách mà mẹ của cô nhắn tin cho thấy rằng đã có chuyện không hay xảy ra rồi.
Cô nhanh chóng với lấy chiếc cặp của mình rồi chạy bán sống bán chết rời khỏi nhà ăn để lại Duy Minh và Lâm Nhi ôm một đống thắc mắc.