Ngõ nhỏ nằm trong phố Bắc*, Kỷ Dịch cầm điện thoại chầm chậm đi về phía trước.
Trời thu mát mẻ ấy thế mà cô lại toát ra lớp mồ hôi mỏng.
*phố Bắc: Phố Bắc (tiếng Anh: North Street) là một con phố ở Hồng Kông, nằm ở thị trấn Kennedy, đảo Hồng Kông.
Có một số bến xe buýt nhỏ màu xanh lá cây trên đường này và bạn có thể bắt xe buýt nhỏ đến quận phía nam của Đảo Hồng Kông hoặc Mong Kok.
Ở cuối Phố North và Phố Stone Mountain, bạn có thể nhìn thấy bức tranh tường và Khu phức hợp Cộng đồng Thị trấn Kennedy.
( theo Wikipedia)
Vòng đi vòng lại, Kỷ Dịch không thể không gửi tin nhắn cho Hạ Diêu, xin cô chia sẻ vị trí.
Hạ Diêu đồng ý rất nhanh.
Con đường ngoằn nghèo dẫn đến nơi vắng vẻ, Đỗ Nhược Y Quán nằm ngay cuối, là một cái tứ hợp viện với mái ngói đỏ kiểu cũ.
Kỷ – đi theo bản đồ còn lạc – Dịch cực kì tò mò, Hạ Diêu làm thế nào mà mò ra được mấy cái trạm y tế nằm trong nơi xó xỉnh như này.
Đại viện theo khuôn cũ điển hình, Kỷ Dịch dừng chân tại chỗ con sư tử đúc bằng đá, ngẩng đầu nhìn lên, cửa chính treo cây đàn hương trắng*, mái hiên còn dán mấy mảnh giấy đỏ, dùng bút lông viết mấy chữ “Đỗ Nhược Y Quán” rõ là to.
*Đàn hương trắng, còn gọi là bạch đàn hoặc bạch đường là một loài thực vật có hoa trong họ Santalaceae.
Loài này được L.
miêu tả khoa học đầu tiên năm 1753.
(Wikipedia)
*mảnh giấy đỏ: nó giống như kiểu mấy mảnh trang trí ấy, thường dùng trong tân hôn hoặc sự kiện trọng đại.
Mình không biết miêu tả sao cho hợp lý, mọi người cứ tra gg cụm từ “张红纸 ” này là được nhé.
Kỷ Dịch ngắm được nửa giờ, rồi sau đó mới đi về phía trước.
Đưa tay chuẩn bị gõ cửa bỗng nghe được âm thanh tranh cãi rất nhỏ bên trong, Kỷ Dịch sửng sốt, cửa đã mở ra.
Nhìn thấy người đàn ông trước mặt, Kỷ Dịch có hơi thất thần.
Người vừa mở cửa kia là một người đàn ông xa lạ, mắt phượng, môi mỏng, hình như là ngoài 30 rồi.
Đôi mắt vừa lạnh nhạt vừa thâm thúy, anh mặc một chiếc áo choàng thoải mái, cài kín từ đầu đến chân, mái tóc được vuốt tỉ mỉ, khí chất thành thục, trầm ổn.
Không hiểu làm sao Kỷ Dịch nhìn anh có hơi quen mắt.
Mấy soái ca gần đây đều tụ tập xuất hiện sao?
Kỷ Dịch yên lặng nghĩ, rồi sau đó nghiêng đầu mỉm cười mở miệng: “Xin hỏi một chút, Hạ…”
Cô còn chưa nói xong, Hạ Diêu gào to từ trong trung tâm: “Dịch Dịch, tớ ở đây!”
Kỷ Dịch nhìn vào bên trong, nhìn thấy Hạ Diêu và một anh chàng xa lạ đang ngồi ở trước cái bàn nhỏ trước sân.
Hạ Diêu giống như cụ ông dựa nửa người vào ghế mây, chân đặt lên bàn, mắt cá chân sưng cực kì lợi hại.
Thấy Kỷ Dịch liếc tới, Hạ Diêu giống như nhìn thấy vị cứu tinh, hưng phấn vẫy tay: “Bác sĩ Cố, đây là bạn thân của tôi, Kỷ Dịch.”
Nghiêm Trì bên cạnh nhướng mày, ý vị thâm trường: “Tên hay đấy!”
Cố Ngôn Vọng lễ phép gật đầu với Kỷ Dịch, nghiêng người nhường người bên cạnh: “Xin chào, tôi là Cố Ngôn Vọng.”
Bác sĩ Cố rất đứng đắn, có một khuôn mặt giống bạn bè cùng trang lứa (?), lại giống như trưởng bối, khí thế như một bậc cổ giả* làm cho người ta nhìn thôi đã thấy sợ.phát âm là lao xué jiū, một từ tiếng Hán có nghĩa là người đàn ông có nhiều kinh nghiệm, lớn tuổi hơn (trên 65 tuổi) và có kiến thức tương đối phong phú.
‘“Bác sĩ Cố, quấy rầy rồi.” Kỷ Dịch cũng gật đầu, có hơi câu nệ nhấc chân qua ngưỡng cửa rồi đi vào bên trong.
Không đợi người đi tới, Hạ Diêu đã hỏi: “Con gái, mang tiền mặt không?”
Kỷ Dịch: “…”
Mặt cô không chút thay đổi đi tới, tháo túi xách rồi sờ người, lấy ra một cái bao đặt lên bàn.
Nghiêm Trì líu lưỡi, độ dày này, nhìn là biết không chỉ chút tiền.
Quả nhiên, công chúa nhỏ không hổ là công chúa nhỏ, ra tay một phát là làm người đời hoảng hồn, đã thế dáng vẻ còn rất xinh đẹp.
Khó trách Sở Cẩn Hành cảm thấy mình không xứng với người ta, thế nào cũng nhất định quay về Sở gia học kinh doanh quản lý, cầm kỳ thi họa.
Hạ Diêu cũng giật cả mình, lấy bao chỉ mở ra nhìn chút, nói: “Dịch Dịch, cậu lấy nhiều tiền thế? Tớ cũng chỉ cần mấy trăm tệ tiền thuốc thôi mà.”
Kỷ Dịch: “Tớ đây cũng hối hận lắm.”
Ai bảo Hạ Diêu làm chuyện thành nghiêm trọng như vậy, rõ ràng có thể trả bằng điện thoại, cứ muốn cô mang tiền mặt đến trả.
Cô còn tưởng, Hạ Diêu tỉnh lại quá tức giận mà đập nhân viên Y Quán một trận, cho nên thủ sẵn mang đi.
Sau khi cầm điện thoại trả tiền rồi đứng lên, Kỷ Dịch không có thói quen cầm tiền mặt mang theo bên người.
Số tiền này cô vẫn luôn cầm trên tay lúc đi đến, khả năng cô phải cầm cả lúc về.
Phiền phức kinh khủng.
Nghiêm Trì không nhịn được cười thành tiếng, ánh mắt nhiều thêm phần hứng thú nhìn chằm chằm Kỷ Dịch.
Đây không phải lần đầu tiên anh ta thấy Kỷ Dịch, nhưng là lần đầu tiên anh được nhìn cô gần tới vậy.
Tay Hạ Diêu dùng sức vỗ, trừng anh: “Còn xem hả! Móc mắt anh giờ!”
Nghiêm Trì: “…”
Cũng đâu có ngắm cô.
Cô gái này bạo lực ghê ta ơi.
Nhưng anh ta cũng tự biết đuối lý, ngượng ngùng nở nụ cười rồi sau đó đưa tay vuốt tóc, tưởng mình đẹp trai nhưng thật ra trông như thằng đểu, cười giới thiệu với Kỷ Dịch:
“Xin chào xin chào, tôi tên là Nghiêm Trì, là bạn Sở…”
Lời sắp vụt ra khỏi miệng, anh thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi chính mình, vội vàng thay đổi: “Là anh em của Cố Ngôn Vọng, Dịch Dịch, rất vui khi biết cô…”
Hạ Diêu trở người xem thường: “Thôi thôi đừng đừng, bỏ cái kiểu làm ra vẻ của anh đi, Dịch Dịch không phải tên mà anh có thể gọi đâu.”
“Này này bà cô,” Nghiêm Trì lập tức cúi đầu, bắt đầu quan điểm linh hoạt của mình về cuộc sống: “Tôi đã nói với cô cả ngày rồi, tôi không phải cố ý, sau này chúng ta đều là người quen rồi, giải tỏa một chút hiềm khích không được sao?”
Hạ Diêu chỉ chỉ chân mình: “Còn khướt.”
“Thu lại cái tâm tư không đáng có của anh đi, làm gì có khả năng thành người quen, vì cái tảng đá hôm qua, tôi và anh không đội trời chung rồi.”
Vì thế,
Nghiêm Trì tiến lên rót cốc trà đặt vào tay Hạ Diêu, làm mặt lấy lòng cười: “Mời cô uống.”
Rồi sau đó lại lấy cho Kỷ Dịch một cái ghế nhỏ, “Mời cô ngồi.”
Kỷ Dịch nhẹ nói cảm ơn, đang cầm lấy cốc trà sứ trắng, nhìn hai người họ đấu võ mồm.
Cố Ngôn Vọng không lại đây.
Sau khi mở cửa cho Kỷ Dịch đi vào, anh ta liền ra chỗ khác, lật những bông kim ngân* phơi nắng.
Kỷ Dịch cầm chăn uống một ngụm trà kim ngân, nghiêng đầu nhìn về hướng bên kia.
Người đàn ông dung mạo tuấn tú khá xa lạ, nhưng cái cảm giác quen thuộc trong lòng lại tăng thêm vài phần.
Kỷ Dịch cẩn thận nghĩ, cũng không nghĩ được rốt cuộc mình đã gặp Cố Ngôn Vọng ở đâu.
Tay Hạ Diêu kéo kéo cô, đem thần trí đang bay lên mây của Kỷ Dịch trở về, ghé sát nhỏ giọng nói: “Sau cậu cứ nhìn chằm chằm vào cái ông bác sĩ già đó làm gì?”
Kỷ Dịch liếc mắt nhìn Cố Ngôn Vọng, hỏi: “Hở, anh ta, già á?”
“Cái điệu bộ già dặn cũng là già rồi.” Thừa dịp Nghiêm Trì đi pha trà, Hạ Diêu nhỏ giọng phỉ nhổ, “Cái thời đại này rồi còn có người từ chối trả tiền bằng điện thoại, anh ta là người đầu tiên tớ thấy đấy.”
“Ông lão bán khoai gần trường chúng ta cũng không thu tiền mặt kia kìa.”
“…”
Kỷ Dịch trầm mặc, không biết nên nói cái gì.
Hạ Diêu bĩu môi, “Không nói anh ta nữa, nói cậu đi, ông nội tớ nói với tớ là hôm qua cậu được Sở tiên sinh đưa về, có vui không?”
Kỷ Dịch không trả lời, còn giương giương khóe miệng, lộ ra một nụ cười còn tươi hơn hoa, ánh mắt sáng trong.
Mọi thứ đều như không cần phải nói thêm gì.
Hạ Diêu nháy mắt đã hiểu, nhẹ chẹp một tiếng.
Nghiêm Trì đã trở lại, cực kì quen thuộc hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
Đại khái là do Sở Cẩn hành, theo bản năng anh cũng coi Kỷ Dịch như người một nhà.
Hạ Diêu trợn mắt không khách khí: “Con gái tâm sự mà anh cũng muốn nghe à?”
Nghiêm Trì không mặt mũi mà cười, muốn nói chuyện đó cũng không phải không được, nhưng cửa gỗ nặng nề phát ra âm thanh kẽo kẹt làm cho anh ngậm miệng lại.
Kỷ Dịch nghiêng đầu nhìn lại.
Đối tượng mà mấy cô gái tâm sự xuất hiện ở cửa, nhấc chân rồi sải bước tiến vào, càng ngày càng gần.
Cả người Kỷ Dịch như bị dẫm phải cái đuôi, mũi chân chống trên mặt đất, thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, may mắn Hạ Diêu đã cản cô kịp thời.
Sở Cẩn Hành cầm một cái túi rất to, làm như không ngờ tới Kỷ Dịch đã ở đây, ánh mắt anh có hơi kinh ngạc.
Nghiêm Trì nhìn Kỷ Dịch, rồi lại liếc Sở Cẩn Hành, sau đó lập tức đứng dậy chạy tới chỗ Sở Cẩn Hành, hô lớn: “Hành ca, cuối cùng cậu cũng đến đây, có mua dưa Hami không đó?”
Sở Cẩn Hành thu hồi ánh mắt nhìn Kỷ Dịch, “Mua.”
“Để tớ đi bổ.” Nghiêm Trì vui vẻ rạo rực nói, cầm túi to trong tay Sở Cẩn Hành rồi đi tới phòng bếp, quen như nhà mình, “Các cậu đừng khách khí, cứ ở đây ăn đã rồi về.”
Cố Ngôn Vọng cái gì cũng chưa nói, mở đèn trong viện, tiếp đón Sở Cẩn Hành rồi cùng nhau ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, thuận tay rót cho Sở Cẩn Hành một cốc trà.
Hạ Diêu vốn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn Cố Ngôn Vọng ngồi đối diện, cô nàng theo bản năng ngồi thẳng, ngậm miệng lại và ngoan ngoãn ngồi xuống.
Trên thế giới này, có một số người, trời sinh mang khí chất của một bậc trưởng bối.
Anh bác sĩ già dặn Cố Ngôn Vọng chính là kiểu người như vậy.
Mà còn lại Kỷ Dịch không dám nói năng gì bởi vì Sở Cẩn Hành, cô cúi đầu nhìn trà, ánh mắt lại nhịn không được hướng tới mặt Sở Cẩn Hành.
Hôm nay anh đeo kính, không gọng, kiểu dáng đơn giản, trên kính còn gắn thêm sợi dây bạc, chiếc vòng lạnh lẽo từ gò má anh rơi xuống, tạo thành một vòng cung tao nhã ở góc hàm.
Người đàn ông như này thực sự rất giỏi trong việc nắm bắt khiếu thẩm mỹ của chính mình!
Trên thế giới này lại có một người, chỉ dựa vào khí chất thôi cũng đủ làm người ta choáng váng rồi.
Sở Cẩn Hành tựa như không thấy ánh mắt của Kỷ Dịch, tự nhiên ngồi nói chuyện phiếm với Cố Ngôn Vọng, thuận tay rót thêm trà cho Kỷ Dịch, cũng lịch sự rót đầy cốc trà cho Hạ Diêu.
Rồi sau đó, anh nhướng mày, đưa tay phải lên, đặt ngón trỏ giữa kính, nhẹ nhàng đẩy…
Trong nháy mắt Kỷ Dịch cảm thấy máu nóng trong mình sôi trào, trái tim treo lủng là lủng lẳng trên sợi dây chuyền bạc của anh, từ trên xuống dưới.
Lon coca nháy mắt bị bóp nổ, ùng ục ùng ục nước.
Trong đầu bay qua một làn đạn, Kỷ Dịch nghĩ, tối qua thật không nên trách chính bản thân mình.
Lúc cô tỉnh táo còn không nhịn được cái ánh mắt khinh bạc kia, huống chi đầu óc tối qua còn mơ mơ hồ hồ.
Tim đập càng nhanh, sợ bị người ta phát hiện, Kỷ Dịch cuống quít thu hồi tầm mắt, tay hung hăng nhéo đùi Hạ Diêu, tính làm mình tỉnh táo lại.
Hạ Diêu khẽ á một tiếng, túm tay Kỷ Dịch không hiểu cô phát điên cái gì.
Cô đau đến muốn mắng người, nhưng anh bác sĩ kia đang ngồi đối diện, cô không dám văng tục chửi bậy.Nghiêm Trì cho rằng thời điểm mình đi ra ngoài sẽ là cảnh 4 người nói chuyện hòa hợp với nhau, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn thần kỳ như thế này.
Sân ở trong đình nghỉ mát, Kỷ Dịch thẳng lưng ngồi ở ghế mây, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, giống như một học sinh ngoan ngoãn thành thật.
Một đôi mắt hạnh to lóe ra không an phận mà trộm ngắm người ta, nhưng người thì lại ngồi ra vẻ đoan đoan chính chính, hai tay đặt trên đùi, cả người phát ra khí chất [ nhu thuận.
jpg] phiên bản 2.0.
[ cực kì nhu thuận.
jpg]
Nghiêm Trì hơi tò mò, rồi lại hơi nghi ngờ, rồi sau đó phát hiện bản thân cô và Hạ Diêu cũng chả khác gì nhau.
Hình thành một trường hợp khá quỷ dị.
Hạ Diêu và Kỷ Dịch ngồi đối diện Cố Ngôn Vọng và Sở Cẩn Hành, một bên vân đạm phong khinh thưởng thức trà, một bên ngồi nghiêm chỉnh không dám ho he câu nào.
Giống hệt như cha mẹ dắt theo hai đứa trẻ đi chơi.
Nghiêm Trì cảm thấy cực kì thần kì, không hiểu sao mình vừa đi cắt dưa một cái là mấy người này lại diễn vở kịch câm.
Người vốn nóng nảy lại biến thành học sinh nghe lời.
Công chúa nhỏ đã ngoan còn ngoan hơn.
Một cái bàn lớn dưa Hami, lại còn ăn trong cái bầu không khí quỷ dị này.
Uống xong trà kim ngân, Kỷ Dịch lại không biết nói gì với Sở Cẩn Hành.
Uống rượu rồi thì nói liên miên lan man, không gì ngăn miệng được, bây giờ ăn nói cực kì vụng về, sợ chính mình nói linh tinh, làm người ta phiền.
Kỷ Dịch chán nản húp trà.
Làm bộ như nhìn ra sự bất an của Kỷ Dịch, Sở Cẩn Hành mở miệng trước, chủ đề chính là cuộc nói chuyện hôm qua.
“Tối hôm qua, em nói…”
Anh chỉ nói một nửa, cố ý dừng lại.
Kỷ Dịch lập tức ngẩng đầu, mắt hạnh mở tròn xoe, nghĩ chờ lát nữa Sở Cẩn Hành nói cái gì, có chết mình cũng không thừa nhận.
Cô uống rượu cô đúng được chưa.
Không nhớ rõ sẽ không có cái gì đã từng xảy ra hết.
Nhìn tay Kỷ Dịch nắm chặt cốc trà, Sở Cẩn Hành bỗng nhiên luyến tiếc trêu chọc.
Anh mỉm cười đưa điện thoại tới trước mặt Kỷ Dịch, chậm rãi nói: “Em nói muốn dạy tôi chơi WeChat, nên tôi đã mượn của trợ lý mình một cái.”
“Có dạy tôi được không?”
Kỷ Dịch thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu cầm lấy điện thoại.
Vì để tiện nói chuyện, Sở Cẩn Hành đổi ghế chuyển tới bên người Kỷ Dịch.
Nghiêm Trì gật gù, cực kì vui mừng.
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Hạ Diêu không tính đến chuyện quấy rầy, thân tàn ma dại dịch tới bên cạnh Cố Ngôn Vọng, cảm thấy bao quanh mình là cái không khí nghiêm túc của chủ nhiệm lớp, đứng ngồi không yên.
Cố Ngôn Vọng nhìn thấy Sở Cẩn Hành thực sự học cách tạo WeChat, có hơi nghi hoặc, “A Hành, WeChat của cậu…”
Biết ông già cứng nhắc Cố Ngôn Vọng không biết nói dối, Nghiêm Trì lập tức ngắt lời anh ta.
“Trong nhà Hành ca quản rất nghiêm, chỉ một lòng đọc sách học tập, làm việc rồi lại làm việc, hoàn toàn cách biệt với bốn chữ cuộc sống phóng túng, ngay cả WeChat cũng không có, chỉ sợ không hiểu được sự phức tạp đa dạng của internet, làm gì cũng dựa vào thư ký, đáng thương cực kì, mấy cậu nhìn xem có phú nhị đại nào lại tự hạn chế thành như vậy không!”
Kỷ Dịch nghe xong lộ vẻ xúc động.
Không phải mà cô bị lừa, mà là cô cảm thấy Sở Cẩn Hành chính là người như vậy.
Mặt Hạ Diêu không thay đổi, cúi đầu cắn hạt dưa.
Cố Ngôn Vọng khẽ nhíu mày, “Thế nhưng…”
Lời nói của anh một lần nữa bị ngắt.
Nghiêm Trì lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Thế nhưng ông nội của anh ấy vẫn không hài lòng đấy.”
“Rõ ràng Hành ca không hề nhậu nhẹt cờ bạc gái gú, cầm kỳ thi họa đều giỏi, kiếm tiền được, lên giường xuống bếp cũng được, chính là sẽ không chơi WeChat đâu, người vĩ đại như vậy, thế mà tôi lại nghe được có người trộm nói cậu ấy không hợp thời, cô nghĩ xem có quá đáng không!”
“Quá đáng ghê.”
Kỷ Dịch lại gật đầu, đau lòng tải cho Sở Cẩn Hành Anipop*, cầm tay anh dạy anh chơi.
*anipop tương tự với candy crush đó, chỉ khác nó là phiên bản của trung quốc thôi.
Hai người dựa vào nhau rất thân mật, đương nhiên là sẽ chạm tay.
Khóe miệng Sở Cẩn Hành nhẹ nhàng cong lên… một cái, rũ mi che đi ý cười nơi đáy mắt.
Hạ Diêu nghe thấy không đúng, bất tri bất giác nhận thấy Nghiêm Trì là người cùng phía với cô.
Vì thế cô bóc hạt thông, trước khi Cố Ngôn Vọng định mở miệng nói tiếp đã nhanh chóng nhét vài miếng hạt thông vào miệng anh, ân cần nói:
“Bác sĩ Cố, hôm nay anh vất vả rồi, này, anh ăn đi.”
“Thích ăn thì cứ nói, tôi… bóc cho anh.”
Cố Ngôn Vọng: …
Anh bất đắc dĩ nuốt hạt thông xuống, ngăn động tác của Hạ Diêu, theo thói quen dặn dò: “Hạt thông thường ăn nóng lắm, mùa thu nên ăn ít thôi.”
Hạ Diêu gật gật đầu, ngẩng đầu uống hết một hơi cốc trà kim ngân, sau đó dương dương tự đắc lắc cái cốc rỗng: “Không nóng không nóng.”
Cố Ngôn Vọng: “….”Đợi ở Y Quán khoảng 30 phút, trong điện thoại Sở Cẩn Hành lại có thêm nhiều trò chơi, về cơ bản đều là tài khoản của Kỷ Dịch.
Mắt thấy đã không còn sớm nữa, sau khi hẹn thời gian mát xa tiếp theo, Nghiêm Trì và Sở Cẩn Hành đưa hai người về trường.
Nhà trong ngõ nhỏ này rất ít, đèn đường chỉ có mấy cái, ánh sáng mờ nhạt.
Sở Cẩn Hành và Kỷ Dịch đi ở phía trước, vừa đi vừa nói chuyện.
m thanh rất nhẹ nhàng, bóng hai người khi ngắn khi dài, khi thì tách ra, khi thì hợp lại.
Hạ Diêu cố ý kéo Nghiêm Trì, tạo khoảng cách với hai người trên kia.
Nghiêm Trì hiểu rõ, vươn tay với Hạ Diêu: “Người quen tương lai chứ nhỉ?”
Hạ Diêu cũng cười, vỗ tay hoan nghênh anh: “Người quen.”
Dưới ánh trăng âm u, hai người phía trước không hề hay biết gì về giao dịch của người phía dưới.
Gió thổi qua, làn váy chiffon khẽ quấn lấy tây trang.
Tay bất tri bất giác càng dựa gần, ngón giữa nhẹ nhàng cọ cọ, như bị điện giật, Kỷ Dịch nhanh chóng rút tay ra, giọng nói vẫn không thay đổi, nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Sở Cẩn Hành nhìn thấy, đuôi mắt giương lên, mượn hành động đi xuống bậc thang mà đi sang trái hơn phân nửa bước.
Trong lúc vô tình, mu bàn tay lại bị cọ xát.
Trước khi Kỷ Dịch rút ra lần nữa, Sở Cẩn Hành đã lên tiếng:
“Thật xin lỗi.”
Khuôn mặt đỏ đến lợi hại, Kỷ Dịch xiết chặt ngón tay mình, không dám ngẩng đầu.
Cô có phần cố ý, Sở Cẩn Hành lại chủ động nhận nồi.
Cảm thấy chính mình rất xấu tính, vì thế câu nói không sau đâu như kẹt trong cổ họng, như thế nào cũng không nói được..