Hậu thuẫn mạnh mẽ của Phù Văn Ca là Triệu Viễn Thi đã không thấy bóng dáng đâu nữa, đối với chuyện giúp đỡ người nghèo này ngay từ lúc đầu trong lòng Ngô Thiến đã không tự nguyện chút nào, dứt khoát coi như không nghe không thấy, yên lặng để cho học sinh yêu quý của mình biết ý là mình không tự nguyện đi.
Tô Dục nhìn chằm chằm cái tấm giống như cái đuôi đang muốn bay lên trời mà im lặng một hồi lâu, sau đó đứng dậy, không chút chần chờ đi ra phòng làm việc ở bên ngoài.
Thấy thế, Phù Văn Ca liền bày ra vẻ với ý tứ sâu xa ‘Thuốc cao da chó’, cầm lấy bài thi của mình chạy đến bên cạnh cậu ấy: “Muốn đến phòng nghe giảng sao? Đến phòng học cũng tốt, tớ cầm theo sách giáo khoa tới lớp hai tìm cậu, hôm nay thầy Triệu có giảng một số nội dung mới vừa hay tớ cũng không hiểu, thế thì cùng đi chung đến chỗ giảng.”
Nghe cô nói Tô Dục liền dừng bước, xoay người, ánh mắt nhìn cô, trong ánh mắt đạm mạc kia lại nhiều hơn một tia cảm xúc khác so với lúc trước, ngay lúc Phù Văn Ca cảm thấy toàn thân lành lạnh, thiếu niên bèn đưa tay cầm lấy bài thi của cô, đôi chân dài nhấc lên đi về phía bàn làm việc của Triệu Viễn Thi, ngồi dựa lưng ở trên ghế Triệu Viễn Thi lạnh lùng nhìn cô: “Tới đây.”
“Tới rồi đây, bạn học Tô cậu không thể chờ chút được sao.” Phù Văn Ca hai ba bước chạy tới bên cạnh băng ghế nhỏ trước mặt cậu, ánh mắt kháng cự lại cái nhìn chăm chú của cậu rồi di chuyển sang bên cạnh ghế dựa, sau đó trừng mắt mà giải thích nói: “Bạn học Tô, tai tớ nghe không tốt lắm, cách xa thì nghe không được, cậu chớ để ý.”
Tô dục ngược lại là không nói gì, chỉ là tay phải cách cô khá gần nên thu lại, tay trái lật lật hai lần bài thi của cô, lúc gương mặt nhìn thấy trên bài thi không ít dấu gạch chéo thì lông mày cau lại càng rõ, sau một lúc lâu mới mở miệng nói mà trong lời nói giống như mang theo con dao: “Không thể nào?”
So với giọng nói dễ chịu lúc ở quầy bán đồ ăn vặt buổi chiều và khi cùng với thầy trao đổi, hiện tại giọng nói rõ ràng đã xen lẫn một tia không kiên nhẫn.
Phù Văn Ca liếm liếm môi.
Cho dù là âm thanh không chịu được, nhưng vẫn rất êm tai, rất muốn nghe thêm nhiều một chút.
“Không sao đâu.” Cô cười cười, tựa cái cằm lên trên mặt bàn làm việc hướng về phía cậu ấy mà lè lưỡi trêu chọc.
Hai người cách nhau rất gần, gần đến nỗi Phù Văn Ca có thể tựa cái cằm lên cánh Tô Dục.
Mặc dù chuyện đùa giỡn này đã quá quen thuộc, nhiệt độ của cơ thể truyền từ cánh tay lại giống như là vượt qua tất cả mà bay thẳng lên trán, trên mặt Phù Văn Ca bày ra dáng vẻ lưu manh, nhịp tim đập nhanh không ngăn cản được.
Bị ánh mắt nhìn chằm chằm khiến cho lúng túng, Tô Dục nhíu mày ngón tay cầm bút đặt lên trên trán của cô, đẩy cô ra xa một chút: “Chỉ nói lại một lần chỗ đề bị sai, nghe cho kỹ đấy.”
“Tại sao chỉ nói chỗ đề bị sai.” Phù Văn Ca xoa xoa chỗ trán vừa bị bút ấn vào thành dấu, chu mỏ hỏi: “Mấy cái đề khác cậu không cần để ý, đó cũng do tớ không chú ý, thật ra là không làm được.”
Đối với lời nói của cô, Tô Dục chỉ coi không nghe thấy, rồi lấy bút khoanh tròn vào câu đầu tiên cô làm sai.
Giọng nói lạnh như băng so với người dẫn chương trình dự báo thời tiết còn lạnh hơn, Phù Văn Ca nhìn bàn tay thon dài đang đặt bên trên bài thi của cô để giải đề không biết làm sao lúc giở trò nghịch ngợm mặt lại không tự chủ mà đỏ lên.
Cậu ấy để lại dấu vết ở ngay trên đồ đạc của cô.
Cái này có phải biểu hiện cho…
Tâm tình thiếu nữ trong lòng Phù Văn Ca lập tức dâng trào lên, nghĩ đi nghĩ lại cả người đều chắc chắn như thế.
Mãi cho đến khi cái tay kia đang nắm chặt bút đen không hề nương tay mà gõ một cái: “Nghiêm túc nghe.”
“Tớ đang nghiêm túc đây.” Nghiêm túc quan sát tay của cậu ấy.
Tô Dục co ngón trỏ đang gõ bàn rồi nói, giọng nói nhàn nhạt đã không còn tia “bức lương làm kỹ nữ” của mấy phút lúc trước: “Tớ giảng xong mà không làm, sau này đừng tìm tớ nữa.”
Nghe cậu ấy nói, trong nháy mắt Phù Văn Ca dời ánh mắt chuyển đến trên mặt của cậu, hơi kinh ngạc.
Lời này có nghĩa là gì chỉ cần nghe đã hiểu sẽ có lần sau?
“Biết, đã biết.” Tinh thần Phù Văn Ca lập tức tỉnh táo tập trung chú ý vào trong bài thi, miệng lẩm bẩm: “Đến đây đi, không thương tiếc tớ thì t vẫn là một nụ hoa xinh đẹp.”
“······”
Đôi môi nhỏ đẹp mắt của thiếu niên cong lên, lại không nói gì, chỉ vào đề thứ nhất bắt đầu nói lại từ đầu.
Giọng nói trầm thấp có trình tự quanh quẩn giữa hai người, thỉnh thoảng lại xen lẫn một giọng nói khác đặt ra những câu hỏi, nhưng trong nháy mắt vẫn luôn có lời giải đáp.
Không khí giữa hai người mười phần hài hòa, lén nhìn tình hình của Ngô Thiến, lông mày vốn dĩ đang nhăn kia lúc này cũng giãn ra.
Cô nghĩ, có lẽ sự hợp tác giữa các lớp thật sự có hiệu quả.
Nghiêm túc nghe giảng hồi lâu, nếu như nói lúc trước Phù Văn Ca cảm thấy bị thu hút bởi nhan sắc của cậu, thì lúc này lại bị hấp dẫn thêm một cái nữa, đó là năng lực.
Tác dụng năng lực cơ bản mà cô có thể tiếp nhận đó là “năng lực tương đương với giá trị nhan sắc”, nhưng bây giờ cô lại ngộ ra một điều đó là năng lực mà cộng thêm giá trị nhan sắc thì sẽ vô địch, không có cách nào chống cự lại hai thứ hấp dẫn song song như thế.
Phương thức Tô Dục giảng đề rất đơn giản dễ hiểu, mà mỗi loại đề sau khi giảng xong cậu ấy sẽ tóm tắt ngắn gọn cho cô một phương pháp tư duy giải quyết vấn đề có thể áp dụng cho một loại câu hỏi nhất định.
Không thể không nói, vào ngay lúc này cô bỗng nhiên cảm nhận được sự chênh lệch giữa người với người mặc dù bản thân đã là học sinh ưu tú hơn mười năm.
Đề bài cô thấy khó, vậy mà cậu ấy giống như không cần dùng đến đầu óc đã có thể tùy tiện giải quyết, mà cái chuyện giảng đề này vốn dĩ xuất phát từ sự háo sắc của cô, mục đích là muốn tạo cơ hội làm quen cho hai người, lại không nghĩ đến chỉ nghe một lát đã bị u mê
Lần thi vật lý này bài thi rất khó, thành tích của cô đối với môn vật lý vẫn luôn không tốt, lúc làm bài thi quả thật đã cố hết sức, vậy mà không nghĩ ra sau khi nghe cậu ấy giảng xong thì toàn thân đều tràn đầy sự tự tin, lần đầu tiên ở môn vật lý này lại tồn tại một loại cảm giác ‘Cái đề này dù cho có đến một trăm câu hỏi tôi cũng đều có thể giải quyết’.
Chỉ nửa giờ trôi qua Tô Dục đã giảng xong mấy chỗ sai trên bài thi, sau đó không chút do dự mà kéo cái ghế ra.
Thấy dáng vẻ cậu ấy chuẩn bị rời đi, Phù Văn Ca còn chưa kịp suy nghĩ, lúc phản ứng kịp thời đã nắm lấy cổ tay của cậu ấy kéo lại.
Vốn dĩ cậu không có phòng bị, lập tức lại ngồi trở về trên ghế.
“Sao vậy?” Tô Dục nhíu mày lại muốn đứng dậy.
“Chờ một chút”
Triệu Viễn Thi sưu tầm các bài thi có điểm cao nhất ở mỗi môn trong kỳ thi tháng này, chuẩn bị cho học sinh trong lớp nhân cơ hội này mà sao chép lại cho học sinh nghiên cứu.
Phù Văn Ca từ bên cạnh lấy ra một tập tài liệu lật bài thi Tiếng Anh ra, sau đó đẩy tới trước mặt cậu ấy: “Có qua có lại, tôi giảng bài thi tiếng Anh cho cậu”
Tô dục nhìn thoáng qua điểm số ở bên trên bài thi thản nhiên nói: “Không cần.”
Nhìn thấu cậu lại muốn đi, còn quả quyết cự tuyệt cô như vậy, hoàn toàn mất hết sự kiên nhẫn lúc giảng đề khi nãy.
Phù Văn Ca chu mỏ một cái, lại cầm lấy cổ tay của cậu.
Biểu cảm trên mặt thiếu niên vẫn như cũ, Phù Văn Ca đã cảm thấy có chút chướng mắt, cô vẫn thích trong cặp mắt kia sẽ có nhiều hơn một chút cảm xúc khác.
Nghĩ thì như vậy, lại nhìn đến số lượng người không nhiều cũng đều đang bận với thầy cô, cô dùng đầu lưỡi làm cho má phồng ra, sau đó cả nửa người trên đều tựa lên bàn, cúi đầu ghé vào tai của cậu đang ngồi bên cạnh: “Bạn học Tô cứ khiến tôi thích như vậy ở đây sẽ chịu ăn thiệt thòi nha.”
m thanh lưu luyến mà còn cố tình kéo dài âm cuối mang theo sự nhẹ nhàng, hoàn toàn che giấu vẻ tươi đẹp vốn có của một thiếu nữ.
‘Két két’
Một tiếng ma sát khó nghe giữa cái ghế và sàn nhà vang lên, Tô Dục đứng dậy đi, so với khi nãy bước chân cậu ấy có phần gấp gáp hơn, Phù Văn Ca hài lòng dùng tay chống cằm, vẫy vẫy tay: “Uầy bạn học Tô, không hiểu thì cứ tới hỏi nha.”
Tô Dục dừng lại một chút, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn cô, mà bên tai khi nãy bị cô ghé sát vào nói giờ phút này có thể thấy đã có chút đỏ lêb.
Cái phản ứng mạnh mẽ này trực tiếp chạm đến trái tim Phù Văn Ca, cô che miệng cười nhẹ ra tiếng, sau đó cũng đi theo ra khỏi văn phòng.
“Bạn học Tô, cậu đi đâu vậy.”
Đôi chân dài không hề ngừng lại mà cứ một mực đi ở trên hành lang, Phù Văn Ca ba bước làm hai bước chạy đến bên cạnh cậu ấy, nhìn cậu ấy nhếch môi cười nhưng không nói lời nào, vươn tay kéo ống tay áo của cậu ấy: “Bạn học Tô, cậu đi chậm một chút. Người ta theo không kịp.”
Trong lối đi nhỏ có tốp năm tốp ba học sinh, cái này một đi một đuổi theo, dáng vẻ giống như cặp vợ chồng trẻ cãi nhau khiến cho bọn họ đặc biệt chú ý.
Nghe thấy cô cố ý nói với giọng điệu nũng nịu, Tô Dục vẫn như cũ nhìn cũng không nhìn cô một cái, chỉ là bước chân trên hành lang càng lúc càng nhanh hơn.
Cái này không lẽ là đang thẹn thùng sao?
Phù Văn Ca nghĩ mà cảm thấy vui vẻ, sau đó chạy chậm đi theo cậu trên hành lang.
Trên hành lang ngoại trừ màu sắc ấm áp của đèn sáng rỡ bên ngoài cũng không có những người khác, lúc Tô Dục vừa đến chỗ rẽ, Phù Văn Ca bước một bước thật dài chạy đến trước mặt cậu, ngăn cản đường đi của cậu.
Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu cười tươi: “Cậu đừng ngại ngùng, cũng đừng sợ hãi, tớ chỉ là muốn cậu giảng bài giúp mà thôi.”
Đương nhiên ···
Giọng điệu kia laki không ngu xuẩn như vậy xuẩn, chỉ là ra sức thuyết phục một chút.
Chí ít không giống như lưu manh đang đùa giỡn với gái nhà lành.
Bầu không khí trầm mặc mấy giây, ngay lúc Phù Văn Ca cho là cậu đang rất ngại ngùng, thiếu niên bỗng nhiên nhếch nhếch môi.
Cái này đúng là phù dung sớm nở tối tàn cười trêu cô đến ngây ngẩn cả người.
Không nghĩ tới người mà cô coi trọng…
Xụ mặt đã dễ nhìn như vậy rồi, khi mà cười lên… Quả thực… Như muốn lấy mạng người…
“Cậu, cậu cười lên thật là dễ nhìn.” Phù Văn Ca đầu óc như ngừng hoạt động, ngơ ngác nói, lại không nghĩ một cảnh tiếp theo đã hoàn toàn thoát khỏi vai ‘Ác nữ trêu ghẹo đàn ông’ đúng theo kịch bản.
Thiếu niên nhìn vào thẳng mắt cô, chậm rãi cúi đầu xuống cách cô càng ngày càng gần.
Hơi thở mát lạnh đứt đoạn phả lên trên mặt của cô…
Phù Văn Ca cảm nhận trái tim nhỏ giống như con ngựa hoang hoàn toàn mất cương, nhìn cái môi mỏng kia cách cô càng ngày càng gần, thậm chí chân cô cũng bắt đầu lui về sau, không biết là bởi vì hưng phấn hay là còn có nguyên nhân khác: “Cậu, cậu, cậu…”
Lúc môi mỏng dừng lại cách hai centimét ở phía bên phải mặt, Phù Văn Ca căng thẳng đến nhắm mắt lại.
Cái này là muốn hôn sao? Hai nụ hôn đầu tiên lại bị nam thần mình coi trọng cướp đi sao???
“Tớ thế nào?”
Tai bị một dòng nước ấm nhẹ nhàng rót vào, Phù Văn Ca nhịn không được mà tê dại từ đầu đến chân.
Cảm giác mãnh liệt này còn chưa kịp tiêu hóa xong, thiếu niên đã nhéo một cái lên trên mặt cô, giọng nói trầm thấp đầy nam tính lại vang lên bên tai của cô: “Làm sao vậy, nụ hoa thẹn thùng rồi sao?”
Phù Văn Ca: “!!!!!!”