Còn chưa đến cuối tuần, xe đạp của Trình Hâm đã "không cánh mà bay".
Trần Hân may mắn hơn, xe vẫn còn nguyên đấy.
Có lẽ kẻ trộm chê xe của cậu rẻ tiền nên không đánh cắp.
Trình Hâm hết sức bực dọc, cứ càu nhàu mãi rằng xe còn mới toanh, chưa đi được mấy lần đã bị trộm mất, rằng đại học lớn nhất cả nước thế mà còn có trộm, thật là thời buổi đạo đức suy đồi.
Trần Hân cũng tiếc đứt ruột, nhưng lại không thể nhịn được mà thanh minh: "Trường các cậu mở cửa tự do, chắc hẳn tên trộm là người bên ngoài rồi."
Hứa Thị biết chuyện Trình Hâm mất xe, bảo với Trần Hân: "Cậu bảo cậu ta vào nhà xe tìm thử, hay rà soát các bụi cây xem, biết đâu còn hy vọng."
Trần Hân nhắn tin sang, Trình Hâm đáp: "Tìm nát nước cả rồi, không thấy, chắc sẽ mua chiếc xe cũ vậy."
Trần Hân cảm thấy vui hơn, "chàng" đã rút kinh nghiệm rồi đây, thôi thì cứ xem như "của đi thay người".
Cậu nhắn: "Hay cậu lấy xe tôi mà đi.
Khoa tôi nhỏ, không đi xe cũng chẳng hề gì."
Trình Hâm từ chối: "Không cần đâu, mai anh tự đi mua.
À mà để anh sang đem xe em đi sơn lại nhé, cho nó đỡ bắt mắt hơn."
Trần Hân đắn đo, không biết hắn định sơn màu gì cho xe cũ bớt, sơn lại chẳng phải càng khiến kẻ trộm chú ý hơn sao? Cậu dè dặt hỏi: "Thế có được không?"
Trình Hâm đáp: "Dù sao thì còn hơn không chuẩn bị gì."
Ngày hôm sau, Trình Hâm cưỡi một chiếc xe đạp công cộng màu vàng đến.
Trần Hân nhìn đồng hồ: "Hôm nay không đi học à?" Thời khóa biểu hai người đã sớm thông báo cho nhau, cậu biết chiều nay cả hai đều có tiết.
Trình Hâm nói: "Không đi, tiết chính trị ấy mà, anh trốn.
Đưa chìa khóa xe cho anh, em lên lớp đi."
Trần Hân giật mình nhìn hắn, nếu cậu nhớ không lầm thì hôm nay là buổi đầu tiên lên lớp của khoa hắn mà.
Tên này liều thật! Trần Hân nhắc nhở: "Sẽ, điểm danh đấy."
Trình Hâm bình chân như vại: "Có người giúp điểm danh hộ rồi, đừng lo.
Học đại học ai mà không trốn tiết.
Thôi anh đi đây, đợi làm xong sẽ đem xe trả cho em."
Trần Hân không biết nói gì hơn: "Đừng, chọn màu tươi quá nhé."
"Biết rồi." - Trình Hâm phất tay rồi đạp xe đi.
Trần Hân lên lớp, trong lòng nơm nớp không biết xe mình rồi sẽ trông thế nào.
Đến lúc gặp lại Trình Hâm, Trần Hân đã không còn nhận ra chiếc xe nữa.
Không biết hắn cho sơn kiểu gì mà từ thân xe đến mâm bánh xe đều phủ một lớp bụi xám xịt, nhìn vào cứ tưởng đã phơi mưa phơi nắng cả năm trời.
Trình Hâm bảo: "Thế này thì cấm có ai nhận ra là xe mới nhé.
Sớm biết thế anh đã đem chiếc kia đi làm cũ lại thì đâu đến nỗi mất nhanh thế.
Được rồi, anh về học đây." Nói đoạn nhảy lên xe, vội vội vàng vàng.
Trần Hân gọi hắn lại: "Trình Hâm!"
Trình Hâm bóp phanh xe, chống chân quay lại nhìn cậu.
Trình Hâm chạy về phía trước: "Tôi, tối mai, là đi ăn một buổi, với bạn học thôi, thật đấy."
Trình Hâm gật đầu: "Biết rồi nhóc.
Lần sau không được lấy lý do này nữa, nghe chưa?"
Trần Hân gật đầu thật mạnh: "Ừm!" Trình Hâm quay lưng đạp xe đi.
Nhìn bóng lưng của hắn, Trần Hân bỗng nhiên hối hận.
Xe mình không đáng bao nhiêu tiền, nhưng nếu mất thì chắc chắn sẽ buồn, sẽ xót.
Trình Hâm không muốn thế nên cúp cả giờ học để mang xe giúp mình đi làm cũ, thế mà mình lại sắp làm một điều khiến cậu ấy buồn.
Lương tâm Trần Hân không khỏi bất an.
Trần Hân ủ ê đạp xe về, đến ký túc xá thì gặp Hứa Thị.
Cậu ta liếc qua chiếc xe: "Hử, xe kia mất rồi sao? Cậu đổi xe đấy à?" Lúc các bạn cùng phòng nhìn thấy xe cậu mới mua, đều đánh cược với nhau đến lúc nào sẽ mất.
Trần Hân bảo: "Không, vẫn là chiếc kia mà."
Hứa Thị nhìn kỹ lại: "À, thì ra là đi làm cũ.
Lúc nãy nhóc cũng đi học với bọn tôi mà, đem xe đi sơn lại lúc nào thế? Hay là anh chàng bạn học trường bên làm hộ?"
Trần Hân ngượng nghịu cười, gãi đầu nói: "Ừ, cậu ấy, giúp tôi."
Hứa Thị dáo dác nhìn quanh quất, sau đó đến gần Trần Hân, giơ hai ngón tay móc vào nhau, khẽ hỏi: "Đừng bảo hai người là quan hệ thế này nhé."
Mặt Trần Hân đỏ bừng, Hứa Thị quả nhiên đoán được.
Cậu bối rối nhìn cậu ta, sau đó khẽ gật đầu: "Ừ." Rồi trộm nhìn sắc mặt cậu ta.
Hứa Thị nở nụ cười: "Tôi biết ngay mà! Hôm trước sang Thanh Hoa xem chơi bóng đã ngờ ngợ.
Người yêu mà nhóc bảo có phải là tay kia không?"
Trần Hân không nói gì, chỉ mỉm cười bẽn lẽn.
Nhìn thấy thái độ của Hứa Thị, trong lòng cậu như trút được gánh nặng mấy hôm nay.
Hứa Thị bảo: "Chuyện này đâu có gì nghiêm trọng, bây giờ trong trường nhiều lắm, hồi ở trường cũ của tôi cũng có mấy đôi đấy, nam nam, nữ nữ đều có cả."
Trần Hân liếm môi rồi nói từ tận đáy lòng: "Cảm ơn cậu."
Hứa Thị sờ sờ cằm: "Đã thế thì ngày mai bảo cậu cùng đi" hẹn đôi "làm sao được? Nhưng trót hứa với phe con gái rồi, hay là cậu giúp bọn tôi, để tôi giải thích với bạn trai cậu cho."
Trần Hân cười bảo: "Tôi, tôi bảo cậu ấy rồi."
Hứa Thị mở to mắt: "Thật à, thế cậu ta có đồng ý không?"
Trần Hân gật gật đầu.
Hứa Thị vỗ vai cậu: "Có nghĩa khí lắm! Yên tâm đi, mấy cô nương bên kia nếu muốn xin số điện thoại của cậu, bọn này cũng sẽ nhất định không cho! Rồi anh sẽ giúp nhóc nói hộ với người yêu.
Đừng lo nhé, anh kín tiếng lắm đấy!"
Lòng Trần Hân như được tưới mát.
Còn gì nhẹ nhõm hơn là có thể mở lòng ra với bạn bè?
Buổi tối, Trần Hân lên mạng kể lại chuyện Hứa Thị đoán ra quan hệ của hai người.
Trình Hâm nhảy dựng lên: "Nó nói thế nào? Có nói gì khó nghe không?"
Trần Hân đáp: "Không.
Cậu ấy bảo sẽ yểm trợ cho tôi."
Trình Hâm yên tâm hơn: "Ừ.
Đợi hôm nào anh mời cậu ta một bữa."
Chiều hôm sau, Trần Hân và các bạn cùng phòng đến phố ẩm thực Sướng Xuân Viên, nơi đã hẹn các bạn gái trường ngoại ngữ.
Thật lòng mà nói, các nữ sinh ngoại ngữ thường rất làm cao, nay lại chịu đi gặp mặt làm quen đám nam sinh khoa sinh học vốn tương lai không mấy hứa hẹn, đúng là chuyện lạ.
Cũng nhờ Lôi Diệm cả, cậu ta dùng vốn tiếng Nga lưu loát của mình chinh phục mấy em gái khoa Nga văn, người ta mới đồng ý hẹn gặp.
Chất lượng nam sinh trong phòng nọ cũng không tồi, Trần Hân tuấn tú tao nhã, Lôi Diệm học rộng hiểu nhiều, Hứa Thị cường tráng mạnh mẽ, Lương Chấn Nam ổn trọng chân thành.
Các nữ sinh trường ngoại ngữ ăn mặc đẹp đẽ đoan trang, lời nói cử chỉ thông minh hoạt bát.
Ấn tượng ban đầu như thế là ổn, ngoại trừ Trần Hân.
Hứa Thị và Lôi Diệm hoạt ngôn, kẻ tung người hứng, không khí trong bữa cơm rất vui vẻ, thân mật.
Trần Hân vốn đi cho đủ số, người ngồi đấy nhưng hồn đã bay tận đâu đâu, nghe mọi người trò chuyện câu được câu chăng, còn không thèm mang kính, nhìn bát đĩa trên bàn ăn mờ mờ ảo ảo, nói chi đến dung mạo cô gái ngồi đối diện.
Vì nhìn không được rõ, nên cậu chỉ biết cắm cúi gắp đĩa thức ăn ngay trước mặt mình, làm bốn vị cô nương đều nghĩ là anh chàng này thích mê món khoai tây sợi.
Cô gái mặt tròn ngồi đối diện lúc đầu còn nhiệt tình bắt chuyện, Trần Hân lại chỉ lịch sự hỏi gì đáp nấy ngắn gọn vài từ làm cho cô đâm buồn bực, nên thôi.
Vì là lần đầu gặp gỡ nên mọi người giữ kẽ, ăn xong bữa cơm cũng không đi chơi thêm mà chỉ chào nhau ra về.
Trần Hân vừa quay lưng, đã lục cặp kính để trong túi sách đeo lên, rồi quáng quàng chạy về ký túc xá, vì Trình Hâm đã chờ lâu lắm rồi!
Lôi Diệm nhìn theo cậu, thắc mắc: "Này, Lão Tứ có chuyện gì gấp lắm hay sao? Cứ tưởng cậu ta đeo kính áp tròng, thì ra là không mang kính!"
Hứa Thị chợt hiểu, cậu ta cũng tưởng đâu Trần Hân đeo kính áp tròng, không ngờ..
Chậc chậc, đây là để tỏ rõ tấm lòng chung thủy với người yêu sao? Ôi chao, đáng yêu quá thể! Hứa Thị không nhịn được, bật cười ha ha.
Lương Chấn Nam hỏi: "Làm gì mà gấp thế không biết?"
Hứa Thị bảo: "Đương nhiên là có hẹn.
Cậu tưởng người ta cũng phòng không gối chiếc như bọn mình hay sao?"
Lương Chấn Nam kinh ngạc nhìn Hứa Thị: "Nhưng mà người yêu của cậu ấy đâu có ở Bắc Kinh?"
"Hừ, người yêu cậu ta lên Bắc Kinh thăm không được à?" Hứa Thị nhún vai.
Lôi Diệm kinh hãi: "Người yêu lên thăm ư? Chết rồi, thế mà cậu ấy còn đi ăn cơm hẹn hò với bọn mình, nhỡ người ta hiểu lầm thì hỏng chuyện mất!"
Hứa Thị bảo: "Bọn mày chả biết gì cả, đấy là vì Lão Tứ là người tốt, quân tử nhất ngôn, hứa rồi thì nhất định giữ lời!"
Nghe thấy thế, Lôi Diệm cùng Lương Chấn Nam liên tiếp gật đầu, càng thấy quý người bạn mới.
Lương Chấn Nam bảo: "Lão Tứ cũng thật là, bạn gái đến thăm sao không nói sớm? Chẳng lẽ không muốn bọn mình gặp được?"
Hứa Thị nở nụ cười: "Còn phải xem" bạn ấy "của người ta có chịu gặp không.
Đi thôi, tìm chỗ nào đấy ăn cho sướng miệng, đây chưa no gì cả!" Trước mặt các em gái xinh đẹp, ai lại ăn thùng uống vại bao giờ.
Lôi Diệm mếu máo: "Một bữa vừa rồi làm tôi mất đứt sinh hoạt phí ba ngày, tháng này chả còn bao nhiêu, về phòng pha mì ăn tạm vậy."
Nguyện hy sinh vì sự nghiệp tán gái là như thế!
Nửa giờ trước, Trình Hâm gửi tin nhắn bảo đã đến rồi.
Trần Hân chạy như bay về đến ký túc xá, thấy Trình Hâm ngồi ở yên sau xe đạp, đôi chân dài chống xuống đất, lưng hơi khom, mắt nhìn xa xăm vô định.
Trời Bắc Kinh tháng chín đã vào thu.
Trong làn gió đêm lạnh lẽo, bóng dáng Trình Hâm cô đơn đến lạ.
Mũi Trần Hân bỗng cay cay, cậu nhanh chân chạy đến: "Tôi, tôi về rồi."
Trình Hâm quay lại, thấy Trần Hân thở gấp, gương mặt đỏ bừng đang nhìn mình: "Ừ.
Ta đi thôi." Nói đoạn đứng lên.
Trong lòng Trần Hân xấu hổ, không biết nói gì, chỉ yên lặng nhìn Trình Hâm.
Một chốc sau, cơn gió mạnh ở đâu thổi đến, rồi hai người cùng lên tiếng: "Lạnh không?"
Nhìn mặt đối phương, cả hai bật cười, phá vỡ bầu không khí lúng túng.
Trần Hân lắc đầu: "Không lạnh."
Trình Hâm cười hỏi: "Làm quen được cô nào chưa?"
Trần Hân bối rối: "Làm, làm quen gì chứ.
Đến mặt mũi các cô ấy, ra sao, tôi, tôi còn chưa thấy rõ nữa là."
Trình Hâm rất hài lòng, đưa tay xoa tóc cậu: "Tốt lắm.
Em phải nhớ rõ bản thân là người đã có gia đình, sau này không cho đi hẹn hò như thế nữa, tái phạm anh sẽ phát vào mông, nhớ đấy!"
Trần Hân đỏ mặt: "Cậu, cậu ăn gì chưa?"
Trình Hâm bảo: "Chưa, bọn mình đi ăn đi."
Trần Hân nói: "Được, tôi cũng chưa no."
Trình Hâm nở nụ cười: "Mọi người đi hẹn hò ở đâu thế, ăn cũng chả đủ no, con gái người ta làm sao thích được?"
Trần Hân cũng không biết những người khác đã no chưa, còn cậu thì chưa.
Hai người vào quán ăn cơm, ăn xong tản bộ một lát trên hè phố.
Gặp một cửa hàng mỹ phẩm "Watsons", Trình Hâm vào mua ít thứ rồi ra: "Đêm nay không về trường."
Trần Hân đã quyết định từ lâu: "Ừm."
Trình Hâm đón một chiếc taxi, xe đi mười mấy phút đến một khu dân cư, Trình Hâm bảo: "Đến nơi rồi, em bảo có xa không? Giá mà có chiếc xe thì đã tốt, nhưng thủ tục nhiêu khê lắm, để anh hỏi bố thử xem."
Trần Hân không muốn làm phiền Trình Ức Viễn, băn khoăn bảo: "Thôi cậu ạ."
Trình Hâm nở nụ cười: "Sao thế, ngại à? Thế thì thôi không nhờ bố nữa.
Tự thân vận động vậy, ở đây đón taxi cũng dễ."
Căn hộ ở tầng 11, phải đi thang máy.
Phòng ốc cũng không lớn, chỉ một phòng ngủ, một phòng khách, bảy mươi tám mươi mét vuông mà thôi, thế nhưng ở Bắc Kinh như thế đã tốt lắm rồi, ở ngay nội thành Ngũ Hoàn, giá mỗi mét vuông ít nhất cũng tám chín mươi nghìn.
Dân thường làm công ăn lương đến đời nào mới mua nhà nổi? Chưa có trong tay năm triệu thì đừng mơ.
Nội thất bài trí rất ấm áp, có điều khá nữ tính, đồ dùng sặc sỡ.
Trình Hâm giải thích: "Mẹ anh lúc trước mua căn hộ này, ở một thời gian rồi đi Thượng Hải làm việc, nhà này thì bỏ trống.
Bảo là cho anh nhưng còn chưa sang tên chuyển nhượng, vì vướng cái hộ khẩu nên chưa thể làm lại giấy tờ nhà, chờ anh tốt nghiệp rồi tính sau.
Đồ đạc trong nhà hơi cũ rồi, anh sẽ từ từ đổi, em thích thế nào thì ta mua thế đấy."
Tay Trần Hân quét lên ghế xôpha màu cam, thấy mặt da sạch bóng, không vương chút bụi, bèn bảo: "Thôi, đừng mua mới." Đồ đạc còn chưa hỏng, đổi làm gì.
Trình Hâm nói: "Thế..
ta đi tắm, rồi ngủ nhé?"
Trần Hân nhìn đồng hồ đeo tay, chưa đến mười giờ, có hơi sớm.
Hồi học cấp ba đêm nào cũng thức đến gần mười hai giờ, lên đại học thì lại càng ngủ muộn, nên lúc này cậu không buồn ngủ: "Xem, xem tivi được không?"
Trình Hâm đến bên người cậu, ôm ngang hông: "Đi tắm đã rồi xem."
Trần Hân nghĩ hắn nói cũng có lý.
Không khí Bắc Kinh đầy khói bụi, ngày nào mặt mũi cũng lấm lem, đi tắm vậy: "Ừ, tôi lấy quần áo." Đang khom người tìm quần áo sạch trong túi sách thì bị Trình Hâm bóp vào eo, cười tà ác: "Lấy làm gì, chốc nữa cũng phải cởi ra thôi!"
Hai tai Trần Hân đỏ lên, tuy cậu đã sớm biết.
Trình Hâm ôm Trần Hân vào phòng tắm.
Máy nước nóng trong phòng đã sáng đèn.
Hôm nay hắn đã nhờ dì lau dọn mở sẵn để lúc tối về có nước nóng dùng ngay.
Dưới dòng nước ấm áp, hai người giúp nhau kì cọ, rất nhanh sau đó sắp không kiềm chế nổi.
Mặt Trần Hân đỏ lựng, nhũn người ôm cổ Trình Hâm thở dốc.
Trình Hâm kiên nhẫn tắm sạch, lau khô cho cả hai, khoác áo choàng tắm cho Trần Hân, hôn yết hầu cậu, thì thầm dụ dỗ: "Em còn muốn xem tivi không?"
Trần Hân chẳng nói gì nổi, tay chân vô lực, bị Trình Hâm bế vào phòng ngủ.
Đèn vừa bật sáng, cậu đã nhận ra nơi này khác hẳn sắc thái gian ngoài: Màu sắc chủ đạo là xanh xám mạnh mẽ, tương tự như phòng Trình Hâm ở nhà.
Trình Hâm hôn môi dưới người yêu, thủ thỉ: "Giường này là anh mới mua, nghe bảo đã được gia cố đặc biệt vững chắc, làm thế nào cũng không sập.
Bây giờ ta thử xem sao."
Trần Hân nóng ran, đưa tay lên che mặt vì xấu hổ.
Chợt Trình Hâm đứng dậy ra khỏi phòng.
Gánh nặng đè trên người nhẹ đi, Trần Hân tò mò nhìn theo hắn.
Một lúc sau, Trình Hâm đem túi đồ vừa mua ban nãy vào vứt lên đầu giường, rồi nhảy lên người cậu, trong nháy mắt chống tay rồi mới từ từ áp lên: "Anh vốn định chờ vài tháng nữa, nhưng cảm thấy có sớm một tí cũng không sao.
Ngày nào em còn chưa là của anh, anh cứ như ngồi trên đống lửa.
Đêm nay cho anh làm đến cùng nhé, anh chuẩn bị cả rồi." Nói đoạn, hắn đưa tay trút cái từ cái túi xanh ra vài cái hộp mà Trần Hân chưa thấy bao giờ, nhưng cậu cũng đoán được là dùng cho chuyện sắp tới.
Lúc này Trần Hân tự dưng hoảng sợ, có cố trấn tĩnh cũng không được nữa, cậu vội bám chặt vai hắn.
Trình Hâm nhìn vào mắt cậu: "Em sợ à?"
Trần Hân cắn môi, lắc lắc đầu, thở dồn nói: "Tôi, tôi hơi lo." Cậu biết sớm muộn gì cũng đến lúc này, nhưng mà cậu sợ đau, lại là lần đầu, không khỏi lo lắng.
Trình Hâm dịu dàng hôn cậu: "Đừng sợ, anh sẽ rất nhẹ nhàng." Hắn tắt đèn sáng, chỉ để lại đèn ngủ đầu giường, mở áo choàng tắm đang che phủ hai thân thể rồi ôm người yêu âu yếm.
Hai tâm hồn và thể xác bắt đầu hòa quyện vào nhau, ngụp lặn lênh đênh trong biển tình bát ngát.
Hạnh phúc là đây, sự thỏa mãn hiến dâng còn diệu kỳ hơn trong tưởng tượng.
Bóng đêm bao trùm ngoài cửa sổ, thành phố chìm vào giấc ngủ êm đềm, trong phòng tràn ngập ánh sáng lung linh, cảnh tiên kiều diễm.
Đôi tình nhân đã bước lên chuyến tàu hạnh phúc.
Sáng hôm sau cả người Trần Hân đều nhức nhối, động đậy một tí là ê ẩm kinh hồn.
Trình Hâm vừa xót xa vừa áy náy, hết lòng săn sóc cậu.
Đầu tựa vào gối mềm, Trần Hân thầm nghĩ tại sao lúc ấy lại không đau mà bây giờ lại thê thảm như thế này, tác dụng phụ của tình yêu sao lại lớn thế chứ?
Trình Hâm dường như đi guốc trong bụng cậu, vừa cẩn thận xoa bóp eo lưng vừa nhiệt tình thề thốt: "Lần đầu là thế đấy, lần sau chắc chắn không đau, anh bảo đảm!".