Một màn bộc lộ đầy khí phách cứ thế đã xong!
Tuy Trình Hâm không bàn bạc trước với mình, thế nhưng Trần Hân không trách hắn, nhất là khi tận mắt chứng kiến gương mặt của Vương Tiệp Dư thoắt đỏ thoắt trắng, vừa ngạc nhiên, vừa rối trí, cậu cảm thấy một niềm vui khó tả đang tràn ngập trong lòng!
Mắt Tạ Thế Kiệt trợn to như hai cái tô, chỉ vào bọn họ: "Mày..
mày..
mày.." cả nửa ngày không nói nên câu.
Trình Hâm khoác tay lên vai Trần Hân, cười nhe răng: "Mày cái gì mà mày! Giới thiệu với mọi người, Trần Hân là bạn trai tôi, yêu nhau hai năm rồi đấy."
Tạ Thế Kiệt rốt cuộc cũng khép lại được khớp hàm buông thõng, tìm lại tiếng nói của chính mình: "Thì ra..
mày là vì đại thần nên mới đặc tuyển thể dục vào Thanh Hoa, đúng không?"
Trình Hâm nhè nhẹ gật đầu, mỉm cười phong độ: "Chính xác, nhưng đáng tiếc là bạn không giành được điểm.
Tuy vậy, chốc nữa ăn trưa mày có thể gọi thêm một món!"
Tạ Thế Kiệt giơ tay đấm Trình Hâm một phát rồi cảm khái: "Chao ôi, tình yêu thật là vĩ đại!"
Lúc ấy, Trương Diệp Huy và Lôi Nhị đang mải mê đi dạo bên kia hồ nên đã bỏ lỡ một màn chấn động.
Còn giờ đây, cô nàng đang cầm máy xem lại tác phẩm nhiếp ảnh của Từ Tuấn Thưởng, tay thoăn thoắt phóng to đến từng chi tiết, xuýt xoa tấm tắc: "Giời ạ! Giời ạ! Ăn gì mà đẹp giai đến thế! Nào nào, diễn lại lần nữa cho tôi xem với!"
Trương Diệp Huy đỡ trán, thì ra bạn gái mình lại là hủ nữ à!
Lôi Nhị lôi cậu ta xềnh xệch, vẻ mặt rất kích động: "Diệp Huy, xem này xem này, có xứng đôi không!"
Trương Diệp Huy không đành lòng nhìn thẳng, không ngờ đại thần trong lòng cậu ta lại là một chàng gay.
Sao từ trước đến giờ mình không phát hiện chứ! Đối với câu hỏi của Lôi Nhị, Trương Diệp Huy miễn cưỡng gật đầu, sau đó quay đi, chợt bắt gặp ánh mắt hai nhân vật chính.
Trần Hân xấu hổ nở nụ cười.
Nhìn cậu đứng bên Trình Hâm quả thật là rất thuận mắt, cả hai đều là soái ca mà.
Có điều, nhìn Trần Hân không ẽo ợt như ấn tượng của Trương Diệp Huy về người đồng tính luyến ái, nên cậu ta đoán có lẽ là vì cả hai yêu nhau thật sự nên mới đi con đường này.
Suy nghĩ một lúc sau rồi Trương Diệp Huy lên tiếng: "Chúc hai người hạnh phúc.
Tôi nghĩ việc cũng bình thường, chỉ là Lôi Nhị hơi kích động.."
"Cám ơn cậu." Nụ cười của Trần Hân càng thẹn.
Cậu còn chưa xem những bức ảnh đầy "mưu toan, sắp đặt" kia, thế nhưng nhìn phản ứng của Lôi Nhị cũng đủ biết hẳn là rất "giàu sức gợi".
Lôi Nhị đang ríu rít với Từ Tuấn Thưởng: "Chao ôi, cậu nói xem, nếu cả hai mặc Âu phục thì đích thị là ảnh cưới rồi, siêu tự nhiên luôn! Ảnh này mà phát lên mạng thì chắc chắn sẽ hót hòn họt cho xem!"
Trương Diệp Huy nghiêm mặt: "Lôi Nhị, đừng làm thế!".
Lôi Nhị cười hì hì: "Nói thế thôi chứ tôi hiểu mà, không nên phô trương, cẩn thận vẫn hơn.
Chúc hai người trăm năm hạnh phúc!"
Trần Hân đỏ mặt.
Trình Hâm đỡ lời: "Đa tạ, đa tạ! Hôm nào sẽ mời mọi người đi Bàn Cổ bảy sao ăn buffet nhé." - Đó là khách sạn bảy sao sang trọng bậc nhất Bắc Kinh, ngay gần Sân vận động Olympic.
Vừa nghe nhắc đến buffet, Tạ Thế Kiệt đột nhiên hăng hái: "Còn hôm nào nữa, đi ngay bây giờ luôn đi!"
Trình Hâm cười khẽ: "Bây giờ Vương Tiệp Dư trẹo chân, hay là mày cõng người ta nhé?"
Vương Tiệp Dư đang tê dại trong nỗi đau từ chân dâng lên đến lòng, bất chợt bị nhắc tên, cố gắng định thần, ngẩng lên nhìn họ: "Hả, có chuyện gì sao?"
Tạ Thế Kiệt liến thoắng: "Hâm ca sắp mời bọn mình đi Bàn Cổ bảy sao ăn buffet đấy, bạn có đi không?"
Vương Tiệp Dư nhanh chóng lắc đầu: "Thôi mình không đi đâu, mọi người cứ tự nhiên nhé.
Chân mình thế này, về trường nghỉ ngơi thì hơn." Vương Tiệp Dư là một người con gái mạnh mẽ, thế nhưng gặp chuyện tình cảm thì cũng yếu đuối ngây thơ như bao cô gái khác, thậm chí vì Trình Hâm mà ruổi lên tận Bắc Kinh học trường dân lập.
Giờ đây, biết tương tư bấy lâu đã hoài công, cô cố gắng vực dậy tinh thần, còn thầm mừng là chưa thổ lộ, chứ nếu làm thế thì ngượng chết!
Trình Hâm mỉm cười bảo: "Không đi ngay đâu, đợi chân cậu khỏi hẳn rồi cùng đi mới vui chứ.
Bây giờ bọn mình ăn trưa, rồi thuê vài chiếc xe đạp công cộng dạo quanh trường, yên tâm đi, bọn tôi đèo cậu được mà.
Trần Hân, bọn mình sang dìu bạn ấy nhé."
Vương Tiệp Dư vội xua tay: "Không cần đâu, ban nãy vừa tra thuốc, bây giờ chắc là tự đi được rồi."
Tạ Thế Kiệt bảo: "Thôi đừng cố, nhỡ chân sưng tấy lên thì làm thế nào? Hâm ca, mày bảo có xe đạp công cộng mà, thuê một chiếc về đây!"
Trình Hâm thấy có lý, chạy đi tìm xe, còn lại một đoàn người ngồi nghỉ chân tán gẫu.
Vắng Trình Hâm, Trần Hân trở thành đối tượng được đặc biệt chú ý.
Tạ Thế Kiệt cùng Lôi Nhị hết sức hiếu kỳ, hỏi hết chuyện nọ đến chuyện kia.
Biết được Trình Hâm từ vị trí thứ bét toàn trường mà nỗ lực thi đỗ Thanh Hoa, Lôi Nhị siết chặt nắm tay, lắc đầu liên tục, có vẻ sắp rơi lệ đến nơi: "Giời ôi! Thật chưa từng nghe chuyện tình nào lâm li đến vậy! Quá sức, quá sức lay động lòng người rồi!"
Tạ Thế Kiệt cười bảo: "Bạn với Trương Diệp Huy chẳng phải cũng là" điển hình của tình yêu tuổi học trò "đấy sao? Trên báo viết thế mà."
Lôi Nhị nói: "Ối, bọn này thì có là gì! So với hai người họ, quả thực là chẳng thấm vào đâu! Không đáng nhắc đến! Đúng không đằng ấy?" Vừa nói vừa huých bạn trai ngồi bên cạnh.
Trương Diệp Huy ngửa mặt nhìn trời xanh, ừ một tiếng.
Vương Tiệp Dư ngồi yên nghe mọi người cười nói, không xen tiếng nào.
Trình Hâm đạp xe về, mọi người đỡ Vương Tiệp Dư lên yên, Trình Hâm đẩy cô, tất cả cùng đi đến quán ăn.
Vì Trình Hâm mời khách, Tạ Thế Kiệt có thể thả sức gọi mấy món ăn đắt tiền, mà thật ra cậu chàng cũng chẳng biết ăn có ngon không.
Cứ thế, bảy người gọi mười mấy món ăn.
Tạ Thế Kiệt bảo: "Nói cho cùng thì tôi cũng xem như ông mai bà mối, nếu không có tôi đây bày đường đặc tuyển bóng rổ thì sức mấy mà Hâm ca nó vào được Thanh Hoa! Đúng không đúng không?"
Trình Hâm nở nụ cười, gật đầu: "Ừ, nếu không có mày thì tao chẳng nghĩ ra cách này, cố mấy cũng chả lên Thanh Hoa nổi."
Tạ Thế Kiệt đắc ý: "Cụng ly, cụng ly nào, hai người kính tao một chén đi!"
Cơm nước xong, Trình Hâm đề nghị mọi người thay phiên nhau đẩy Vương Tiệp Dư đi dạo tiếp, nhưng cô không chịu, bảo muốn về nghỉ ngơi.
Trình Hâm bất đắc dĩ, đành đưa cô quay lại, nhưng Từ Tuấn Thưởng bảo: "Để tao đưa bạn ấy về!"
Trình Hâm nhìn bạn tốt, gật gù: "Thế thì làm phiền mày vậy.
Cứ đón taxi, tiền xe để tao."
Từ Tuấn Thưởng không khách khí: "Tất nhiên!"
Từ Tuấn Thưởng đưa Vương Tiệp Dư về trường.
Phải thừa nhận rằng ngôi trường này trông thật xấu xí, đặt tên thoạt nghe rất kêu nhưng thực chất quá tầm thường.
Vương Tiệp Dư cười khổ mà nói rằng: "Cái trường này buồn cười lắm phải không? Mình không ngờ có ngày lại lặn lội nghìn dặm đến đây học đại học."
Từ Tuấn Thưởng lắc đầu, vì tình yêu mà người ta có thể làm ra những chuyện "điên rồ" hoặc "không ngờ đến", bản thân Trình Hâm cũng thế đấy thôi.
Cậu nói nhẹ nhàng: "Ai mà chẳng có lúc sai lầm, lần này chẳng qua cậu chỉ thích lầm người.
Nhưng hãy cố lên, rồi sẽ tìm được một người tốt mà."
Vương Tiệp Dư gật đầu: "Mình vào đây, cám ơn cậu nhé."
Từ Tuấn Thưởng cũng không quay lại Thanh Hoa, đỡ mất công mọi người chờ đợi, rồi lại tìm nhau cả buổi.
Ngày hôm sau sẽ đi Di Hòa Viên, Thanh Hoa ở trên đường về, lúc đấy ngắm cũng không muộn, hơn nữa Trình Hâm học ở đấy, còn nhiều dịp khác mà.
Nhóm bạn tụ họp mấy ngày vui chơi thỏa thích.
Những ngày nghỉ còn lại sau tiết Trung thu ai cũng có kế hoạch của riêng mình.
Trình Hâm cuối cùng cũng có thể mang người về dinh.
Lần trước đã học được bài học, hắn lại sốt sắng trau dồi kiến thức, bây giờ đã có kỹ thuật hơn, không hùng hục như trâu bò nữa, nên không làm Trần Hân bị đau như vừa rồi.
Dù là thế, Trần Hân vẫn chưa hề đặt chân xuống lầu, mà làm tổ hẳn trong nhà, ngủ dậy thì ăn cơm, học tập, có sức thì yêu yêu với Trình Hâm, cuộc sống thật là viên mãn.
Hôm nay Trần Hân mở máy vi tính, chép ảnh chụp trong máy ảnh vào, nhìn bộ ảnh Từ Tuấn Thưởng chụp cho hai người mà thầm khen.
Dù là ngẫu hứng nhưng không chi tiết nào là không tràn đầy ý vị, nét mặt của cậu và Trình Hâm được ống kính ghi lại sinh động bất ngờ.
Từ Tuấn Thưởng thật là một "phó nháy" cừ khôi.
Trần Hân phân loại ảnh xong, tải lên nhóm trên mạng để mọi người tải về máy.
Bỗng cậu nhận ra điều đổi khác: Nhóm bạn cũ tại Bắc Kinh lúc trước có bảy thành viên, nay còn có sáu, nhìn kỹ thì biết Vương Tiệp Dư đã ra khỏi nhóm.
Trần Hân kinh ngạc, nhắn tin cho cô: "Sao cậu lại rời nhóm thế? Tôi đăng ảnh đi chơi lên rồi này."
Vương Tiệp Dư không trả lời.
Trần Hân đành gửi ảnh của cô vào hộp thư điện tử.
Mãi đến hôm sau, Trần Hân mới nhận được hồi âm: "Mình thôi học rồi, không ở Bắc Kinh nữa nên ra khỏi nhóm."
Trần Hân giật mình: "Sao mà thôi học?"
Vương Tiệp Dư bảo: "Hôm trước dạo quanh trường các cậu về, mình bỗng thấy ghét cái trường này quá nên bỏ, cố gắng thêm một năm, thi vào trường đại học nào ra dáng một tí.
Các bạn hãy chúc mình may mắn nhé!"
Trần Hân chỉ có thể nói: "Ừ, cố lên, nhất định cậu sẽ vào được trường tốt mà."
Từ hôm ấy, Trần Hân không nghe tin tức gì của Vương Tiệp Dư nữa.
Mãi đến năm sau, hay tin cô đã trúng tuyển vào một đại học có tiếng ở phía Nam, cậu mới buông được nỗi áy náy không tên cứ ôm trong lòng bấy lâu.
Nhưng đấy là chuyện về sau.
Kỳ nghỉ kết thúc, Trần Hân bắt đầu cân nhắc việc làm thêm, cậu vốn dự định lên đại học sẽ đi làm kiếm tiền ăn ở.
Giờ đây dù không thiếu tiền, nhưng nhân lúc rảnh rỗi, cậu cũng muốn kiếm một ít để phòng thân.
Ghi danh ở trung tâm gia sư của trường, không bao lâu Trần Hân nhận một học sinh lớp 11 yêu cầu học toán và vật lý mỗi tối thứ tư và thứ sáu, mỗi buổi hai giờ, mỗi giờ 130 đồng.
Phụ huynh học sinh gặp cậu không mấy hài lòng vì thấy Trần Hân lắp bắp do gặp người lạ.
Người ta sợ cậu giảng bài không được, nhưng cũng nói: "Nếu trung tâm Bắc Đại đã cử cậu đến thì để vài hôm xem thế nào.."
Mặt Trần Hân ửng đỏ nhưng vẫn không chùn bước.
Học sinh của cậu là con trai, vóc người cao xấp xỉ Trần Hân, nom rất linh lợi, cứ huyên thuyên mãi.
Nhìn cậu ta, Trần Hân cứ nhớ đến Trần Hi ở nhà, cũng tự tin hơn.
Cậu học trò này thấy Trần Hân nói lắp thì không lấy làm phiền, chỉ nhờ Trần Hân giải giúp một bài toán.
Nhìn đề bài hóc búa, Trần Hân nhíu mày, hiểu ra cu cậu muốn làm khó mình đây.
Dùng ba phút suy ngẫm, rồi Trần Hân vừa viết ra giấy vừa giảng hai cách giải.
Cậu học trò kinh hãi, vì cái đề này thầy giáo trong lớp phải tốn đến mười mấy phút mới tìm ra được cách làm, ấy là chưa kể chỉ có một cách duy nhất mà thôi.
Cậu học trò không hỏi nữa, Trần Hân bắt đầu giảng giải dạng bài này.
Dạy môn toán lớp 11 cũng như đánh xe nhẹ chạy đường quen, dù sao cách đây không lâu Trần Hân đã từng dạy cả Trình Hâm, Tạ Thế Kiệt và Tào Kế, nên dù là bài tập hay học sinh kiểu gì cũng không làm khó được cậu.
Chỉ một tối, Trần Hân đã chinh phục được cậu học trò mới.
Lúc ra về, phụ huynh khách sáo nhét hai quả măng cụt vào tay Trần Hân: "Thầy Trần này, thằng bé Úc Lỗi nhà tôi bảo rất thích nghe thầy giảng, nếu kỳ thi này nó đạt điểm cao thì tôi sẽ tăng thù lao mỗi giờ lên 150 đồng, thầy nhé."
"Vâng, cám ơn bác, tôi, tôi sẽ cố gắng ạ." - Trần Hân biết cũng không dễ xơi, vì còn chưa đến một tháng đã thi rồi, thế nhưng học trò bảo thích nghe mình giảng, dù gì cũng thấy vui, vì đã chứng tỏ được năng lực của mình.
Lúc ra cổng khu dân cư, Trần Hân thấy Trình Hâm đang trò chuyện sôi nổi với bảo vệ.
Nhìn thấy cậu, Trình Hâm bỏ dở câu chuyện, chạy sang: "Dạy xong rồi à? Thế nào?" Thật tình mà nói thì Trình Hâm không đồng ý chuyện cậu đi dạy kèm, vì chương trình học của Trần Hân vốn đã rất nặng.
Thế nhưng hắn tôn trọng việc riêng của cậu.
Dù Trần Hân quyết định thế nào, là bạn trai, Trình Hâm sẽ có cách âm thầm ủng hộ, tỷ như hôm nay đi đón người ta.
Trần Hân mỉm cười gật đầu, kín đáo đặt măng cụt vào tay Trình Hâm: "Cho cậu này."
Trình Hâm giơ hai quả măng cụt ra nhìn, nở nụ cười: "Phụ huynh đưa à? Xem ra hài lòng về em lắm nhỉ.
Nào, ta về thôi." Hôm nay là thứ sáu, như lệ cũ, sẽ về nhà Trình Hâm.
Bình thường bù đầu vào bài vở, thời khóa biểu lại không trùng nhau, chỉ có cuối tuần là đoàn tụ.
Thứ sáu là ngày Trình Hâm mong đợi nhất trong tuần.
Ra khỏi cổng, Trình Hâm định đón xe, nhưng Trần Hân ngăn lại: "Ta đi dạo nhé." Sau quốc khánh, Trình Hâm được chọn vào đội bóng chính thức, làm cầu thủ dự bị.
Điều này chứng tỏ năng lực của hắn được khẳng định, thế nhưng chương trình huấn luyện càng thêm nặng nề, còn phải cùng đồng đội thường xuyên thi đấu cọ xát để phối hợp ăn ý với nhau hơn.
Việc học lý thuyết của Trần Hân đã ổn định, cậu bắt đầu tiến vào thí nghiệm.
Vì thế, thời gian bên nhau không còn bao nhiêu, lúc gặp mặt lại thường ăn cơm, học tập, đã lâu chưa sánh vai rảo bước thế này.
Không biết tự lúc nào, hơi thu đã nhuộm vàng tán lá, tạo nên khung cảnh nên thơ giữa phố phường.
Con đường này hai bên trồng cây bạch quả, những phiến lá rẻ quạt mong manh nhưng luôn vẹn tròn đôi nửa nay ửng vàng phủ kín lối đi.
Nếu dạo bước lúc ban ngày thì còn đẹp nữa.
Không khí mát lạnh căng đầy buồng phổi làm cả hai phấn chấn.
Trình Hâm chợt hỏi: "Em có thích Bắc Kinh không?"
Trần Hân gật gật đầu: "Ừ, thích thật."
Trình Hâm nói: "Vậy sau này ta ở lại đây đi."
Trần Hân quay lại nhìn hắn.
Thật ra đã có lúc cậu nghĩ đến việc này.
Đối với một nhà nghiên cứu, ở lại Bắc Kinh là một sự lựa chọn hàng đầu, bởi nơi đây có nguồn tài nguyên tốt nhất cả nước.
Thế nhưng Trình Hâm là con trai một trong gia đình, công ty của bố hắn lại lớn như thế, không thể không kế thừa gia nghiệp.
Nếu vậy, chả nhẽ mỗi người một phương? Trần Hân luôn tự trấn an rằng còn đến mấy năm đại học, việc đi ở này hãy còn xa lắm, cứ mãi trốn tránh không muốn nghĩ đến, giờ đây Trình Hâm lại khơi lên.
Trình Hâm khoác vai cậu, lại hỏi: "Em thấy thế nào?"
Trần Hân cúi đầu: "Cậu, không định về à?"
Trình Hâm cười cười: "Bố anh mới hơn bốn mươi, càng lớn tuổi lại càng dẻo dai, có lẽ không cần đến anh tiếp quản cơ nghiệp.
Anh định ở lại đây gầy dựng sự nghiệp của riêng mình."
Nghe nói đến bố Trình Hâm, Trần Hân lại chột dạ, cậu cầm bằng lừa gạt quý tử nhà người ta đi mất còn gì? Nếu chú Trình bay đến tính sổ với cậu thì làm thế nào đây?
Trình Hâm nói tiếp: "Em cứ yên tâm mà học tập, nghiên cứu.
Sau này, anh lo việc kiếm tiền nuôi gia đình, còn em lo cống hiến phục vụ cho nhân loại.
Em mà lập được thành tựu vinh quang thì anh cũng có một phần đóng góp."
Lời của Trình Hâm đã phác họa một tương lai tươi đẹp biết bao.
Trần Hân không nhịn được, đưa tay ra kéo cánh tay hắn.
Lần đầu tiên được người yêu chủ động thân mật ở bên ngoài, Trình Hâm mở cờ trong bụng, ôm lấy Trần Hân hôn lên trán cậu..