Câu chuyện tình yêu cảm động của thầy giáo Lục Minh và cô giáo Tiểu Ninh nhanh chóng thu hút lũ học trò cuối cấp.
Khỏi phải nói, tụi nó sùng bái anh như thế nào!
Thế là ngoài giờ dạy, chuyện thầy giáo Lục được các nam sinh quây quanh là chuyện bình thường.
Tụi nó gặp anh không phải để hỏi bài mà chỉ đơn giản đưa ra một thỉnh cầu nho nhỏ: “Học trò nhờ thầy tư vấn cách giữ người yêu!”
Những lúc thế này, anh nói với tụi nó như thế nào ấy nhỉ?
À, anh đã nói như vầy: “Trò cứ quăng chiếc xe đạp của cô ấy đi! Tự mình dọn đến ở gần nhà cô ấy.
Ngày ngày tình nguyện làm tay sai vặt như nấu cho cô ấy ăn, rửa bát thay cô ấy, dạy cô ấy học và giúp cô ấy chép bài.
Nếu cô ấy ham ép xác lũ côn trùng thì hãy đưa cô ấy ra đồng bắt bớ lũ cào cào, nhện, bọ này nọ về làm nguyên một tiêu bản.
Còn nữa, phải để ý xem cô ấy thích uống thứ gì để mỗi lần giận nhau hay muốn gia tăng chút tình cảm thì mua dâng lên đầy thành ý.
Ngoài ra, có một việc quan trọng cực kì: Phải biết mua sensi khi cô ấy cần!”
“Nhiều vậy ạ?” Lũ nam sinh trố mắt nhìn anh.
Anh cho chúng cái gật đầu trước khi lũ nó tản đi không còn một đứa.
Đấy! Anh có dấu diếm gì tụi nó đâu? Không biết thì thầy chỉ cho, vậy mà lặng thinh lắt đầu tản đi không còn một đứa.
Anh không biết tụi nó nói gì ở phía sau.
Đến khi Tiểu Ninh đến trước mặt anh, cô ấy hỏi: “Anh bày lũ học trò thứ gì mà tụi nó nhìn em như nhìn sinh vật lạ?”
Lúc đó anh mới ngớ ra: “Anh có bày gì đâu? Anh toàn kể sự thật!”
“Sự thật gì?” Sự thật gì khiến lũ nam sinh lại tỏ ra không dám nhìn cô lâu như thế? Những ánh mắt len lén kia cứ như sợ cô bay qua ăn thịt ngay tụi nó không chừng? Cô hơi hiều kì à?
Lục Minh đưa tay kéo cô ngồi xuống chiếc ghế đá.
Anh mỉm cười dán chặt mắt vào cô: “Sự thật anh vì em mà từ cậu học trò lớp sáu chuyển thành lớp bốn.
Chuyện anh nuôi em từ nhỏ khổ sở như thế nào! Chuyện anh quăng xe đạp em đi để anh được chở em đi hoc…”
“Lục Minh, anh đúng là làm hư đầu óc trong trắng của tụi nó!” Cô vùng vằng phủi mông bỏ đi.
Mặc anh ở phía sau cứ cố la lên: “Ấy, em đừng đi nhanh như thế! Coi cục cưng của anh nó giật mình bây giờ!”
Nhắc đến cục cưng anh mới nhớ.
Hôm bữa, anh đưa cô đi kiểm tra định kì.
Vị bác sĩ khoa sản đã nói với anh: “Là thai đôi em nhé!”
Như vậy là anh sắp được làm cha của hai đứa nhỏ.
Mới nghĩ tới cảnh: có hai đứa trẻ mũm mĩm trắng trẻo gọi anh là cha.
Anh mừng mà chảy cả nước mắt.
Rồi niềm mong ước ấy của anh cũng thành hiện thực.
Đã đến ngày Tiểu Ninh lâm bồn.
Giây phút đẩy cô vào phòng sinh, anh nghe tim mình đập mạnh.
Anh theo vào ở sát bên cô, nắm lấy tay vợ động viên: “Em cố lên nha! Người mẹ vĩ đại của con anh!”
Cô đang đau nghe anh nói vậy như tăng thêm chút sức.
Nhìn mồ hôi túa ra trên trán chảy thành hàng xuống hai bên mang tóc của vợ, anh thương muốn chết!
Trời Phật thương phù hộ độ trì.
Rất nhanh đã có tiếng khóc trẻ sơ sinh.
Anh đang nắm chặt tay cô, tiếp thêm cho cô chút sức mạnh.
Nghe tiếng con khóc, anh liền buông tay, tiến về nhìn đứa trẻ.
Vị bác sĩ khoa sản thấy vậy nói với anh: “Còn một đứa nữa, anh ham con làm gì?”
À! Anh nhớ ra vợ mình mang thai đôi.
Thế là, anh lại nắm lấy tay cô.
Cô hờn không thèm nắm.
Anh lại cười hì hì kì kèo cố nắm lấy động viên: “Một chút nữa thôi rồi em sẽ khỏe! Từ đây nhiệm vụ nuôi tụi nhóc sẽ thuộc về anh!”
Đứa thứ hai nhanh chóng cũng cất tiếng khóc.
Giây phút hạnh phúc vỡ òa thật muốn khóc thật to.
Ở bên ngoài năm vị tiền bối cũng mừng vui khôn xiết.
Họ lần lượt được vào nhìn mặt lũ nhóc nhà Lục -Hàn.
Bà nội anh sau khi ngắm nghía hai thiên thần nhỏ đã đời, bà vui mà run run nói: “Thật giống…thằng cha bay…hồi đó!”
Hai tiểu bảo bối một trai, một gái.
Nhưng nhìn kiểu gì hai đứa nhóc cũng chỉ giống Lục Minh.
Cô nhìn chăm chăm vào hai đứa trẻ, nở nụ cười ấm áp nói với con mà cũng là nói với chồng: “Anh xem tụi nó muốn phản em hết rồi!”
Anh cười hì hì nói: “Chắc con thấy ba tụi nó vẫn đẹp hơn!”
Cô ném cho anh ánh mắt: “Cả cha và con đều giỏi tự luyến!”
Anh hôn một cái lên môi vợ trước mười con mắt của người lớn Lục -Hàn.
Bà nội anh mân mê hai bàn tay nhỏ xíu của hai đứa chắt nói: “Đừng nhìn cha hư lắm!”
Chăm hai đứa trẻ cùng lúc là việc không hề dễ dàng.
Nhưng với sự hỗ trợ của hai bà mẹ và bà nội, Tiểu Ninh cũng đỡ được phần nào.
Đặc biệt là sự quan tâm của Lục Minh, anh chuẩn người cha ham con, người chồng yêu vợ.
Đi dạy thì thôi, ở nhà anh giúp cô làm hết mọi việc: Từ pha sữa cho con đến thay tã và thức ru con ngủ, anh đều rất thành thục.
Những lúc đó anh đều nói: “Em đã vất vả mang nặng đẻ đau rồi! Giờ phần chăm con sẽ thuộc về anh!” như anh đã hứa trước đó!
Từ đó, trong ngôi nhà nhỏ luôn rộn ràng tiếng khóc, tiếng cười.
Hai sinh linh bé nhỏ kết nối tình cảm vợ chồng anh thêm đậm đà, bền chặt.
Tiếng cười, tiếng khóc của chúng làm vui lòng bà cố và ông bà nội ngoại hai bên.
Họ quanh quẩn bên hai đứa nhóc cả ngày nhìn không chán.
Thời gian thấm thoát thoi đưa.
Một mùa xuân nữa đã về bên hiên cửa.
Trên chiếc xích đu nhỏ cạnh một vườn trúc, hai đứa trẻ được cha mẹ bế cùng ngồi ngắm không gian xanh.
Xanh của bầu trời, xanh của lá cỏ vào xuân, xanh như ước mơ của đôi vợ chồng Lục Minh- Tiểu Ninh.
Anh hai tay ôm con, ôm hai bảo bối mang tên: Lục Hàn Minh Lâm và Lục Hàn Ninh Ái, cụng trán mình vào trán vợ thì thầm như hoa cỏ mùa xuân: “Anh mãi yêu em và con!”
Môt việc đặc biệt nữa ở mùa xuân năm đó.
Đấy là vợ chồng Lucky- Tiểu Quỳnh đưa bé Anna về quê ngoại ăn Tết.
Cùng đi với họ còn có Kevin và cô bạn gái Việt của anh ấy.
Họ tặng quà mừng cưới cho Lục Minh- Tiểu Ninh và bổ sung thêm quà cho hai đứa nhóc.
Nhìn cặp con đủ nếp nếp tẻ nhà Lục Minh, Kevin không khỏi ngưỡng mộ mà xin anh bày cho phương pháp.
Ba tên đàn ông tụm lại nói chuyện tào lao làm hư ba đứa trẻ nên ba người phụ nữ của họ cùng quát lên: “Mấy anh có im ngay đi không?”
Ba tên, sáu con mắt nhìn nhau rồi cùng tiến tới nịnh nọt một nửa còn lại của mình.
Không khí sum vầy.
Niềm vui trọn vẹn.
Tết thanh bình đã đến! Tết của yêu thương! Tết của đoàn viên!.