Nhóc Con Anh Yêu Em

"Wow"

Tinh My thốt lên ngạc nhiên. Mặc dù không phải là lần đầu tiên cô thấy siêu xe, nhưng cái xe này quả thực nhìn rất sang trọng. Khiến cô nhìn hai con mắt muốn nhảy ra ngoài.

Đăng khẽ lắc đầu, rồi lôi cô vào xe mặc cho cô kêu í ới.

Ngồi trên xe cậu chỉ im lặng, cậu tự trách mình vì đã không nói cho cô biết là cô sẽ cùng cậu đi tới một party rất sang trọng. Chẳng lẽ cho cô đi với bộ dạng này sao?

Thôi thì cậu tự hành động vậy.

"Nè, vô đây làm gì?" Cô hỏi khi thấy Đăng lôi mình vô một shop quần áo hàng hiệu.

"Cậu bây giờ là osin! Đừng hỏi nhiều." Đăng khẽ nhăn mặt.

*Đồ chết bầm, đợi tới 21 giờ đi, cho mi không thấy đường về luôn* cô hậm hực.


Đăng nhìn quanh, tay không đụng bất cứ bộ đồ nào, cậu nhanh chóng chỉ tay về cái váy đang mặc trên manocanh.

"Cái đó! Cậu mặc vào mau lên!" Đăng đẩy cô về phía cái váy.

Tinh My ngố mặt ra nhưng cũng làm theo. Đó là một cái váy màu ngọc trai , phía sau có cột một cái nơ to màu hồng. Thiết kế đơn giản nhưng lại rất đẹp.

Cô nhìn cái váy , khẽ nhăn mặt, bởi màu hồng là màu cô ghét vô cùng. Nhưng 'ông chủ' đã ra lệnh thì cô phải làm theo thôi.

5 phút sau, cô bước ra trước sự trầm trồ của mọi người, cái váy thực sự tôn lên được dáng người chuẩn không cần chỉnh và làn da trắng không tì vết của cô.

Đăng cũng bất ngờ, thoáng đỏ mặt, nhưng vẫn không quên chạy lại phía cô, tự tay mang cho cô đôi giày cậu chọn.

Nhìn cảnh này, khiến ai cũng liên tưởng tới cảnh hoàng tử mang giày cho công chúa trong cổ tích. Mấy chị nhân viên liền có dịp ngồi mơ mộng với câu cửa miệng: "ước gì...", rồi thả hồn mình theo chín tầng mây.

Sau khi mang giày xong, cô nhìn vào gương, rồi liếc Đăng.

*Cái tên này bị gì vậy chứ!? Tính biến mình thành mấy con nhỏ yếu đuối hay sao vậy? Nhìn cái váy đã không ưa rồi* cô chép miệng.

Chưa kết thúc suy nghĩ, cô bị Đăng kéo qua hair salon bên cạnh.

Tinh My bị Đăng đẩy ngồi phịch xuống ghế, rồi cậu đi nói gì đó với chị nhân viên làm tóc.

Cô không biết gì cả, ngồi nghịch nghịch những món đồ trên bàn, đến khi quay lên thì thấy ba nhân viên làm tóc cùng. . . hai bảo vệ.

"Khônggg!!" cô la lên.


Đăng bây giờ đang ngồi ở phòng chờ đọc tạp chí, khi nghe tiếng cô la lên , cậu khẽ lắc đầu rồi chép miệng: "đúng như mình nghĩ mà!"

Cậu tiếp tục đọc tạp chí , mặc cho trong kia cô la hét long trời lở đất.

......

"Thưa cậu đã xong rồi ạ!" một chị nhân viên bước ra cung kính, trên mặt còn vài vết cào còn mới.

Đăng gật đầu một cái, liền có hai người bảo vệ ( thương tích đầy mình) 'lôi' cô ra.

Mái tóc xù của cô giờ được thay bằng mái tóc uốn bồng bềnh như một dòng suối hất sang một bên, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, tự nhiên.

Đăng mỉm cười hài lòng.

"Cười gì chứ tên kia! Hu hu...tôi không chịu đâu. Trả lại tóc cho tôi ...tôi không chịu kiểu này đâu. Chết tiệt....oa oa!" cô bù lu bù loa khiến ai cũng khổ sở.

"Im lặng nào osin!" Đăng ra lệnh cho cô nhưng lại nói với thái độ trìu mến bởi cậu thích bộ dạng này của cô. À không, không chỉ bộ dạng, mà thật ra từ lâu cậu đã vốn thích cô.


Cậu mỉm cười, tiến tới chỗ cô ,nhẹ nhàng đặt lên đầu cô một cái nơ bằng bạc đính nhìu hạt đá lấp lánh, cái nơ được đặt lệch qua bên trái một cách cố ý càng tạo nên sự tự nhiên.

Nhìn cô như một tiểu thư chân yếu tay mềm chứ không ai nghĩ cô là người đã gây ra thương tích cho các thợ làm tóc ở đây.

Lát sau, cô cũng hậm hực bước lên xe cùng Đăng.

Xe đi chừng 30 phút thì dừng lại trước một biệt thự, không đúng, chắc phải gọi đây là lâu đài mới đúng.

Tinh My ngạc nhiên, sững sờ rồi thích thú.

Nơi đây, cô đã xem trên TV rồi. Một nơi để tổ chức những party mà chỉ có những người cực kì giàu sang và quyền lực mới vô được.

Nơi đây là của tỉ phú giàu có nhất nhì thế giới, Hoàng Tịnh Dân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận