"Khốn kiếp! Tụi bây không được đụng vào cô ấy!" một tiếng nói vang vọng cả con đường vắng.
Bọn chúng quay lên thì liền bị ăn những cú đấm như trời giáng.
Là Minh Quân! Lúc nãy thấy cô chạy đi, cứ nghĩ là cô sẽ quay lại, cũng may là anh chờ lâu quá nên quyết định chạy xe đi tìm, nếu không thì bây giờ e là...
Nhìn thấy cô ngồi đó, vai run lên từng hồi, cả khóc nữa, anh bây giờ chỉ muốn giết chết bọn đó.
"Bọn bây phải trả giá đắt về việc này!" anh lạnh lùng nói, rồi cũng lạnh lùng lao lên.
………………
"Tinh My à, ổn rồi, đừng khóc nữa!" Minh Quân chạy đến bên cô sau khi xử xong bọn kia.
"Aaa, buông tôi ra! Làm ơn mà!" cô hai tay vẫn ôm đầu, gào thét.
"Là anh đây Tinh My, không ai làm hại em nữa đâu!" anh gỡ hai tay cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô hét lớn, cô có biết anh đau lòng lắm không?
Cô nhìn anh, nhận ra anh, anh là người cô ghét, nhưng cô nhận ra anh.
"Hức... cho tôi về nhà đi. Tôi sợ lắm... cho tôi về nhà đi! Làm ơn đi, tôi không muốn như vậy lần nữa đâu! Làm ơn đi mà!" Tinh My ôm chầm lấy Minh Quân, khóc thét lên.
"Ừ ừ! Về nhà, anh sẽ chở em về nhà. Ngoan, em đừng khóc nữa, được không?" anh ôm chặt cô vào lòng.
Thật ra là chuyện gì chứ!? Bọn chúng chưa kịp làm gì cô mà, anh đã cứu cô mà? Tại sao cô lại hoảng loạn như vậy chứ? Tại sao cô lại nói không muốn như vậy lần nữa?
Tinh My ngất đi trong vòng tay Minh Quân, gương mặt còn hoảng loạn, đôi mi vẫn còn ướt đẫm nước mắt, anh khẽ hôn lên đôi mắt đó.
'Đừng lo! Sau này anh sẽ bảo vệ em!"
.........
Ánh sáng khẽ chíu vào mắt, khó chịu , Tinh My nhíu mày lại rồi từ từ mở mắt.
"Em tỉnh rồi à?"
Cô quay lại, thấy Minh Quân đứng dựa vào khung cửa, đầu nghiêng qua một bên.
Cô nhìn anh không chớp mắt, đẹp quá, nhìn anh bây giờ tựa thiên thần đang hòa cùng ánh nắng.
Nhưng tại sao cô lại ở đây? Mà đây là đâu? Mà tại sao anh lại ở đây?
"Aaaaa! You đã làm gì tôi hả?" cô la lên rung chuyển cả mặt đất.
"Này, im lặng đi. Đừng hét lên như vậy chứ!" anh bịt hai tai lại.
"You làm gì tôi?! Oa oa...oa oa…"
Cô khóc bù lu bù loa lên.
Minh Quân chịu hết nổi, chạy đến bịt miệng cô lại.
"Làm ơn đừng khóc!" anh nhăn mặt lại, van nài cô.
Gần như bị ngộp thở, cô gật đầu. Anh từ từ buông cô ra thì… "Aaa!!" tới lượt anh la lên.
"I ã àm ì a?" ( mi đã làm gì ta?) Cô trừng mắt nhìn anh.
"Từ từ nói chuyện, em buông anh ra đã!" anh nhăn mặt vì đau, chỗ cô cắn bắt đầu chảy máu.
Cô ngưng cắn anh, gương mặt tức giận.
Anh lau vết máu trên tay, nhăn mặt kể lại mọi chuyện tối qua.
"Chuyện là như vậy đấy! Chẳng lẽ em không nhớ gì sao?" anh khẽ hỏi.
*Thật vậy sao? Mình đã… Không được… không được để hắn biết chuyện trong quá khứ được.* cô suy ngẫm.
"Nè!! Em dậy ăn sáng rồi đi học."
"Đi …. Đi học? Vậy…còn đồng phục?" Tinh My thắc mắc.
"Em cứ yên tâm, anh lo hết rồi!" Minh Quân nháy mắt.
"Ừm! Cảm…cảm…ơn!” cô đỏ mặt quay đi.
"Ừm!" anh cười hiền xong đi ra ngoài .
*Cám ơn you nha, đồ đáng ghét!* cô cười mỉm, nhìn theo bóng anh.
Quả thực, ở bên anh, cô luôn cảm thấy an toàn. Anh là bùa hộ mệnh của cô chăng?
...................
Sáng sớm, cổng trường Trần Lâm rộn ràng hẳn lên. Bởi hotboy mới nổi của trường- Minh Quân- đi chung với một con nhỏ lạ hoắc- là cô.
Tinh My cũng lường trước cảnh này, nên lúc đầu kêu anh cho xuống xa trường một tí, để cô đi bộ tới trường.
Anh cười, nhìn gương mặt nhăn nhúm đến khó chịu của cô.
"Nhăn mặt thì mau già lắm!" anh nói bâng quơ.
Cô không nói gì, xụ mặt xuống, chu môi.
Lúc cô ngước mặt lên, liền thấy Đăng đứng trước mặt.
Hôm nay Đăng đã đến trường từ rất sớm để xin lỗi cô, vậy mà lại thấy cô đi cùng anh.
"Đi theo mình!" Đăng nắm tay Tinh My kéo đi.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai Đăng, cậu quay lại và. . . "bốp" , Đăng ăn một cú đấm trời giáng.
"Cậu không có quyền đụng vào My!" Minh Quân gằn giọng lạnh cả xương sống, kéo cô lại.
Đăng lau vệt máu trên môi.
"Vậy cậu có sao?" Đăng cười khẩy.
"Cậu có biết hôm qua My đã bị gì không hả? Tại cậu đã bỏ My lại đấy!" anh hét lớn.
Đăng đứng dậy nhìn Tinh My sửng sốt. Cô gặp chuyện gì chứ?
Tinh My quay mặt đi, cô không giận Đăng ,nhưng tình thế bây giờ làm cô khó xử, bởi hàng trăm con mắt đang nhìn cô.
"Mình đi thôi!" Minh Quân nắm tay cô, kéo đi.
"Khoan đã, My." Đăng cũng nắm lấy tay cô.
"Buông ra đi!" anh hất tay Đăng ra.
"Cậu là gì chứ? My có là gì của cậu đâu?" Đăng hét vào mặt anh.
"Sao không chứ?" Minh Quân cười khẩy.
Trước câu trả lời của anh, cô ngạc nhiên, Đăng ngạc nhiên, mọi người đứng xung quanh cũng ngạc nhiên.
"Tôi thích My đó thì sao nào?" anh tuyên bố.