Đôi mắt vốn đã to của Tinh My nay càng to hơn, anh. . . Anh đang “tỉnh tò” với cô à? Sao chứ? Đùa à? Cô gặp anh chưa tới nửa tháng, nói thích là thích sao?
"Vì vậy cậu đừng đụng vào My của tôi!" Minh Quân nói to ba từ cuối rồi kéo cô bước đi.
Vì đang ngạc nhiên nên cô cũng không có phản ứng gì, đang đi thì anh dừng lại.
"Bốp!"
Khi cô quay lại thì đã thấy anh nằm dưới mặt đất.
"Thì sao chứ? Tôi cũng thích My đó, cậu làm gì được tôi?!" Đăng giận dữ, hét lớn.
Cô shock toàn tập.
*Cái gì vậy nè? Hai tên này đang đóng phim à!? Gì mà… mà… thích mình chứ? Trời ơi! Mình đang mơ à?* Tinh My trố mắt nhìn hai tên đang nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa.
"Xem ra cậu đánh đấm cũng được quá nhỉ?" anh cười khẩy, lau vệt máu trên miệng: "Nhưng có lẽ chưa đủ để hạ tôi đâu!" nói rồi anh lao lên nắm cổ áo của Đăng định đánh thì. . .
"Thôi đi!" cô la lên làm anh khựng lại.
"Con nít? Mấy người là con nít à? Muốn đánh là đánh sao? Cậu. . ." cô chỉ vào Đăng: "Cậu là hội trưởng hội học sinh đó! Giữ thể diện chút đi! Còn you," cô chỉ vào anh: "Đừng có lúc nào cũng giải quyết vấn đề bằng bạo lực chứ? Khôn ngoan hơn đi!"
Im lặng, mọi thứ đều im lặng, chỉ còn nghe được tiếng thở lấy hơi sau khi nói nguyên một tràng của cô. Cô nghe được tiếng tim mình đập thình thịch vì… sợ. Không hiểu tại sao cô lại làm được như vậy. Ờ mà chẳng tốt đẹp gì, cô không muốn hai người đánh nhau cũng vì tính mạng của mình thôi. Nếu biết hai hotboy đánh nhau vì đứa như cô thì chắc cô không sống nổi với cái tụi FC của hai tên này.
"Nếu hai người mà đánh nhau thì tôi… tôi po-xì hai người ra luôn!" nói xong Tinh My bước đi không nhìn lại dù chỉ một lần.
Cô hậm hực bước ra sau trường, ngồi dưới gốc cây.
"Chỉ có bọn ngu mới thích mình!" cô nói với vẻ nhẹ tênh, nhưng giọng nói nhiều tâm trạng.
Ờ! Là con gái mà, ai lại không thích khi có người thích mình chứ?
Nhưng có một chuyện xảy ra ở quá khứ đã không cho phép cô thích bất cứ ai. Bởi cô nghĩ rằng cô không xứng đáng với người đó. Cô không xứng đáng để được thích.
Tinh My ngồi ôm đầu gối, thu mình lại, rồi từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.
Gió thổi cuốn đi nước mắt. Cô cũng mong gió cuốn đi cái quá khứ kia. Nhưng gió làm không được. Cô phải mang cái quá khứ đó suốt đời.
"Em ở đây à?"
Cô giật mình, quay lại đã thấy Minh Quân ngồi bên cạnh từ khi nào.
"Em chọn chỗ hay thật. Đẹp quá!" anh nói, đôi mắt nhìn xa xăm.
Từ chỗ gốc cây cô ngồi hướng ra một cánh đồng cỏ bao la, có lẽ là đất chưa quy hoạch. Nhưng thật sự rất đẹp. Cô hay cùng Yêm Nhã ra đó hái bồ công anh, lâu lâu còn hái được cỏ bốn lá.
"Sao biết tôi ở đây?" cô hỏi, mắt vẫn dán chặt vào đồng cỏ.
"Thì cái này nè!" anh chỉ lên đầu của mình: "không hiểu sao lại biết em ở đây!" rồi anh cười.
Cô liếc anh, một câu trả lời huề vốn, nhưng nực cười.
"Nè" cô kêu Minh Quân.
"Hửm?"
"Tôi và you biết nhau chưa được một tháng? Sao you lại …ừm… sao you lại thích tôi chứ?" cô đem sự thắc mắc đó ra hỏi anh, cô thực sự muốn biết.
"Thì…" anh ném một hòn đá đi: "có lẽ một tháng không đủ để yêu một người, nhưng…" anh nhìn thẳng vào mắt cô: "chỉ cần một lần gặp thôi cũng đủ để một người thích một người!"