"Bịch bịch bịch ....." cô nghe tiếng bước chân.
"Bốp binh bốp!" Cô nghe tiếng da thịt chạm vào nhau một cách dã man.
*Huhu! Papa mama ơi! Con yêu hai người. Anh trai ơi, em yêu anh, nhưng ghét anh nhiều hơn. Vĩnh biệt mọi người. Ông thần chết đẹp trai ơi, tôi biết tôi hay quậy phá, hay nói xấu người khác, một lần lỡ tay trộm tiền của anh hai đi chơi Net, lúc làm kiểm tra thì . . . Nhưng chung quy tôi vẫn là người tốt! Cho tôi gặp thần tiên tỉ tỉ , đừng cho tôi gặp Diêm Vương đại ca nha nha* cô nhắm tịt mắt lại thầm cầu nguyện.
...............
"Ủa? Sao im vậy nè?" Cô nói nhỏ. Từ từ mở mắt.
Tinh My ngước mặt lên, người con trai trước mặt như có hào quang bởi nụ cười lung linh trên gương mặt, nụ cười đó là dành cho cô.
"Này cô bé, không ai đánh em đâu. Đứng dậy nào!" anh ta đưa tay ra.
Não cô đình trệ trong 15 giây. . . 20 giây. . . 30 giây. . .
Anh chàng mất kiên nhẫn nói tiếp: " Cô bé!"
"Hơ. . . hở? Ờ. . . ờ! Cám ơn." nói rồi cô nắm lấy tay anh.
Cô nhìn xung quanh, mấy tên to mồm lúc nãy đang nằm la liệt trên đất kêu oai oái.
Đây là cảnh tượng làm cô hài lòng nhất.
"Dám đòi đánh ta hả? Haha. Gặp nhầm người rồi mấy cưng." Cô nhìn bọn đó đắc ý.
Rồi như có cái gì đó xoẹt qua người: "Thôi chết!" Cô thốt lên.
Anh chàng ngẩn ngơ ra không hiểu cô đang nói gì.
"Ke. . . ke. . . kem của tôi! Aaaa! 15.000 của tôi! Chết tôi rồi" vừa nói cô vừa chạy đi bỏ lại anh chàng mặt cực ngố.
Có cái gì đó màu đỏ nổi bật trên mặt đất, anh ta lượm lên. . . ra là một cái ví.
Là ví của con gái, chắc là của cô, anh cười khẩy mở cái ví ra liền bị đập vào mắt một hàng chữ màu xanh lá chuối: " tôi tên Dương Tinh My, học tại trường Trần Lâm, lớp 11A15. Ai lượm được cái ví này mà trả lại tôi thì tôi sẽ mang ơn suốt đời. (Bà chị là người xem tiền như mạng sống của mình) còn nếu không trả thì ta sẽ nguyền rủa mi, ta sẽ giết mi , ta sẽ băm mi ra thành trăm mảnh.... cho nên tốt nhất là nên mang trả cho tôi. Hê hê !"
Anh đọc mà không nhịn được cười. Ai mà lượm được, đọc hàng chữ đó chắc lấy luôn vì nghĩ chủ nhân của nó chắc chắn là một kẻ rất hách dịch. Nhất là mỗi câu cô lại vẽ hình ảnh minh họa .
Nhưng anh thì khác, cô thật thú vị đối với anh.
"Trường Trần Lâm à? Chúng ta còn gặp mặt nhiều đây!" Anh mỉm cười xong bỏ đi.