Tại sân bay,
Một chàng trai bước ra, phía sau là bốn người mặc vest đen. Gương mặt đẹp trai khiến bao cô gái mê mệt, nhưng không ai dám lại gần bởi cái khí chất lạnh lùng tỏa ra từ người cậu khiến ai cũng phải sợ và tránh xa.
Một người đàn ông chạy lại, thì thầm vào tai chàng trai đó. Cậu khẽ nhếch mép cười, rồi nhanh chóng lái chiếc xe hơi đen nhoáng hướng ra biển.
*Tinh My, mình đã về!* nụ cười vẫn không tắt trên gương mặt chàng trai đó, tốc độ của chiếc xe vẫn không ngừng tăng cao.
................
"Wow" Tinh My thốt lên khi đứng trước biển.
Cuối cùng cái chuyến đi gian khổ của lớp cô đã kết thúc. Nhưng ai khổ sở chứ không phải cô, vì suốt chuyến đi cô toàn ngồi dựa vào vai Minh Quân mà ngủ.
Nhớ tới anh, cô nhìn quanh thì thấy anh đang bị bọn con gái lớp mình bao vây. Cô ôm bụng cười, ai kêu hotboy làm chi?
Một hồi lâu sau, anh cũng dẫn xác bước ra được. Cô vẫn không ngừng nhìn anh cười.
"Em cười gì vậy?" Anh nhăn mặt.
"Hahaha! Đẹp quá khổ vậy đó."
". . . " Minh Quâm không biết nói gì, đứng gãi đầu cười.
"E hèm, cứ như tôi là khỏe, không xấu không đẹp. Khỏe thân." Tinh My hất mặt, ra vẻ tự hào về 'nhan sắc' của mình.
"Không đâu! Em đẹp mà!" Minh Quân trìu mến nhìn cô nói.
"Hở...hả?" Cô trố mắt nhìn anh, bất ngờ.
"Không ...không có gì, đi thôi! Bạn em đi nhận phòng rồi kìa." Anh bối rối, gãi đầu xong cầm vali bước đi.
Cô không hiểu mô tê gì, lon ton chạy theo anh.
Hôm đó, lớp cô không đi chơi nhiều vì nhiều người còn bị mệt sau chuyến đi dài.
Chiều, anh cùng cô đi trên bãi biển.
Ánh hoàng hôn phủ lên bãi biển một màu cam lấp lánh. Khiến cô cứ vừa đi vừa nhìn xuống bãi cát ngắm cái thứ màu cam đó.
A! Một con ốc biển đang bò. Thế là cô chạy theo. Ồ! Có cả cua nữa, thế là cô chạy theo con cua, ở đây có sao biển không ta? Rồi cô bước chân xuống biển tìm sao biển, cứ như vậy, cô lạc mất anh.
Hiện tại, Tinh My đang đào cát lên tìm mấy cái vỏ ốc về làm đồ lưu miệm.
Bỗng có một bàn tay đưa ra trước mặt cô một cái vỏ ốc tuyệt đẹp.
Cô sáng mắt, không suy nghĩ chộp lấy vỏ ốc.
"Oa! Đẹp quá! Cảm ơn nha...cậu..." Cô ríu rít, cho đến khi ngước mặt lên.
"Chào cậu, lâu rồi không gặp." chàng trai ấy mỉm cười.
"Đă... Đăng?!" Cô lắp bắp.
Đăng từ tốn ôm cô. Cô gần như bất động, một phần vì ngạc nhiên, một phần vì nhìn Đăng rất khác.
Làn da ngăm đi, khác với làn da trắng lúc trước mà cô vẫn hay ghen tị với cậu. Nhìn trông khỏe mạnh hơn. Nhất là, từ Đăng tỏa ra khí chất như là bắc cực. Lạnh như băng. Ánh mắt đầy lạnh lùng, mặc dù đang cười, nhưng cô vẫn thấy xa lạ. Có phải là Đăng không? Hay là người giống người?! Cứ như cô không quen cậu vậy.
Một bàn tay kéo cô ra khỏi vòng tay của Đăng.
"Cậu..." Minh Quân cũng bất ngờ với người đứng trước mặt, đây cứ như không phải là Đăng.
Lúc nãy đang đi, chợt không thấy cô đâu, anh đi tìm thì thấy Đăng đang ôm cô. Anh khẽ nhìn qua gương mặt cô. Gương mặt đầy ngạc nhiên, giống như anh vậy.
Tinh My thì rối bời, cô nên cảm ơn anh chăng? Lúc nãy, lúc Đăng ôm cô, thực sự cô trống rỗng, không biết nói gì, làm gì, cô nên vui mừng vì Đăng đã trở về, hay là buồn vì người đứng trước mặt mặc dù mang gương mặt của Đăng nhưng lại hoàn toàn xa lạ?!
Đăng nhìn anh và cô, từ tốn đeo cái mắt kính đen vào, nhếch mép.
"Hai người thân rồi nhỉ? Dù sao cũng chúc hai người có một chuyến đi vui vẻ." rồi cậu bước đi. Chỉ để lại trên bãi cát những dấu chân lạnh lùng.
Cô nhìn theo bóng Đăng cho tới khi khuất mất.
Cô nhìn anh, hình như anh biết gì đó. Anh mím môi, nhìn cô.
"Có lẽ đến lúc nên nói cho em biết chuyện này rồi. Đi thôi."
Anh nắm tay cô về khách sạn mà lớp cô đặt phòng.
Tại nhà hàng của khách sạn, anh đẩy cô ngồi xuống ghế. Anh ngồi đối diện, không ngừng thở dài.
"Em... tốt nhất là đừng có bất cứ quan hệ gì với Đăng nữa. Vì bây giờ cậu ấy là trùm một băng đảng." Minh Quân chậm rãi.
"Cái...cái gì?" Tinh My tròn mắt, ngạc nhiên.
"Em nhớ lúc Đăng biến mất vào ba tháng trước chứ? Anh đã nghĩ cậu ấy đi Mĩ để du học, nhưng không phải. Thật ra cậu ấy qua đó để tranh giành với em mình cái chức ông trùm một băng đảng của gia đình cậu ấy, vụ ấy chỉ có giới làm ăn quý tộc mới được biết, ba anh cũng không ngoại lệ."
"Ừm...tiếp đi!!" Cô nói, cô đang cố gắng che giấu gương mặt hốt hoảng của mình.
"Và...như em thấy đấy, theo anh nghĩ thì...cậu ấy đã thành công." Anh ngập ngừng.
Cô không nói gì, chỉ cúi gầm mặt xuống.
Anh nhìn gương mặt suy tư của cô, có lẽ cô shock lắm. Anh cũng không biết tại sao Đăng lại làm vậy?
Cô ngước mặt lên, nhìn anh.
"Tôi đói. " Cô nói, miệng chu ra đáng yêu.
"Hở...hả?" Anh ngạc nhiên. Anh không nghĩ đó là điều cô sẽ nói.
"Tôi đói! Tôi đói! Tôi đói! Tôi muốn ăn!" Cô nói với gương mặt trẻ con, cứ như đang làm nũng với anh, điều đó làm anh thấy vui.
"Ừm, vậy anh đi lấy đồ ăn cho em. Em ngồi đây đi." Minh Quân đứng dậy, mất dần trong biển người.
Anh đi khỏi, gương mặt Tinh My lộ đầy tâm trạng. Ông trùm ư? Đăng mà cô quen- một thằng bạn thân thiết, hiền lành. Giờ là ông trùm?! Cô như chưa tin vào chuyện này.
Mất thật rồi. Cô mất một người bạn thật rồi. Đăng mà cô biết...đã biến mất rồi. Người cô gặp hồi chiều không phải là Đăng cô từng quen.
Nghĩ vậy. Nước mắt chợt trào ra. Làm mặn khóe môi.