"Ầm!!" một tiếng sấm vang lên.
Tinh My sợ hãi, co ro ngồi khép lại.
Cô mong trời đừng mưa, ở đây không hề có chỗ để trú mưa.
Nhưng mọi việc lại khác, bởi một giọt, rồi hai giọt mưa rơi xuống. Rồi màn mưa rơi xuống làm rát cả da thịt.
Lạnh. Cô run lên. Ôm đầu gối chặt hơn.
..........................
Cả lớp cô khi thấy trời mưa, liền lên xe trú mưa.
"Cậu thấy Tinh My đâu không?" Minh Quân lo lắng hỏi Trang. Lúc nãy vì lo giúp đỡ bác tài xế sửa xe nên anh quên để ý cô. Bây giờ, xung quanh là rừng, trời lại mưa. Anh càng lo hơn.
Nhận được cái lắc đầu của Trang, anh liền lao xuống xe, chạy thẳng vào rừng.
Cơn mưa nhanh chóng làm ướt anh, anh thấy hơi lạnh. Anh lo cho cô, cả anh còn thấy lạnh thì cô sẽ như thế nào đây?
Anh nhíu mày , cố gắng nhìn trong màn mưa dày đặc tìm cô.
Anh sợ hãi. Sợ hãi thật sự, tim anh như có ai thắt lại. Anh như khó thở. Lỡ cô bị gì. . . Anh liền gạt đi cái suy nghĩ xui xẻo đó.
"Tinh My!!!" Anh gọi lớn.
Trả lời lại anh chỉ là tiếng của mưa. Nếu trời không mưa thì sẽ thấy, trên mặt anh, giọt nước mắt đang rơi.
*Đừng chơi trốn tìm với anh.*
"Tinh My, em ở đâu? Tinh My!" Anh tiếp tục hét lớn trong mưa.
Cô cố gắng thu nhỏ người lại mong tìm được hơi ấm. Cô lạnh. Mưa làm rát mặt cô. Đau quá.
"Hức, đáng ghét ơi, biết kiểu này tôi không có đi chụp hình đâu. Đáng ghét, đừng tìm tôi nha. Trời mưa lạnh lắm, hức!" Cô co ro, nói một mình.
Cô rất muốn anh bên cạnh ngay lúc này, nhưng trời lại rất lạnh. Cô không muốn anh cứ hi sinh vì mình như vậy.
Cô không muốn thấy người mình thích dầm mưa vì mình.
"Tinh My!" bỗng tiếng của anh vang tới tai cô.
Đôi mắt cô sáng lên.
"Tôi ở đây!!" Cô nói vọng ra.
"Tinh My!" Cô nghe tiếng nói xa dần.
"Tôi ở đây. Đáng ghét, tôi ở đây." hoảng loạn , cô mặc cho cái chân đang đau, vịn vào đất đứng dậy.
"Tinh My!" Minh Quân vẫn không nghe thấy tiếng cô.
"Tôi.....ở đây." Tinh My mệt nhoài.
Nước mắt cô tuôn ra. Tiếng anh xa dần rồi biến mất.
Cô thất vọng, ngồi thụp xuống khóc.
"Hức, cái đồ đáng ghét, rõ ràng sắp tới rồi vậy mà.....hức...oa~ đáng ghét ơi. Hức hức." Cô khóc lóc như một đứa con nít ba tuổi lạc mất người thân.
Chợt một bóng người in xuống mặt đất, cô ngước mặt lên.
Nước mắt thi nhau chảy xuống gương mặt cô. Vì anh đang đứng trước mặt.
Nhìn thấy cô khóc. Tim anh thắt lại, anh nhảy xuống cởi chiếc áo sơ mi khoác lên cho cô.
Mặc dù cái áo cũng đang ướt, nhưng ít nhất ở đó vẫn còn hơi ấm của anh.
Anh ôm cô vào lòng, ôm thật chặt, anh thấy cô đang run lên vì lạnh.
"Sao em ngốc quá vậy?!"
"Hức. Tôi....tôi..."
"Đừng làm vậy với anh nữa, đừng...chơi trò trốn tìm với anh nữa. Anh thật sự đau lòng khi thấy em như vậy." Anh siết cô chặt hơn.
Tinh My không nói gì, chỉ để những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài. Rồi cô cũng thiếp đi trong vòng tay ấm áp đó. Kì lạ, bỗng dưng cô thấy hạnh phúc.