Hôm sau, Tinh My lẫn thẫn đi trên trên sân trường.
Một cảm giác bất an sau lần gọi điện hôm qua. Cô đã cố gắng gọi lại nhưng chỉ nghe được giọng nói dễ thương báo rằng "Số máy quý khách gọi hiện không liên lạc được...tút tút..."
Ashh!! Cô lo đến phát điên lên được.
*Đáng ghét, you bị gì vậy!?* Những lúc cô bị nạn thì anh luôn là người giúp cô. Làm ơn, cho cô một cơ hội để trả ơn anh đi.
"Mời bạn Tinh My lên phòng hội trưởng hội học sinh! Xin nhắc lại…"
Loa phát thanh vang lên. Sặc! Thời gian gần đây cô vì cái chân đau nên đâu có chơi khăm ai đâu ~> không vi phạm gì thì gọi cô lên làm gì? Cô thắc mắc, nhưng chân vẫn thẳng tiến tới phòng hội trưởng.
Tới nơi, cô đứng trước cánh cửa, bao nhiêu kỉ niệm tràn về. Ở đây cô đã quen Đăng, cãi lộn với cậu nữa, rồi bao lần van xin tha thứ để khỏi bị phạt. Cô khì cười. Vui thật. Một khoảng thời gian thật sự rất vui. Nhưng đôi mắt cô đượm buồn khi nhìn về thực tại. Đăng mà cô quen biết... không còn nữa rồi.
Cô đẩy cánh cửa bước vào.
"Cậu…à không! Hội trưởng gọi tôi có việc gì?" cô đổi cách xưng hô.
Đăng nhăn mặt nhìn cô, ánh mắt như đang đốt hết oxi xung quanh, cô khó thở, liền quay đi né ánh mắt đó.
"Nếu…nếu không có gì thì… tôi đi." cô muốn khóc. Sao mà khó chịu quá. Xa lạ quá. Mặc dù người nói là cô nhưng...
"Bộp!" từ phía sau, Đăng lao lên, đánh vào bức tường sau lưng cô. Nắm đắm xoẹt qua mặt khiến cô sợ hãi.
"Cậu…cậu…sao lại vậy chứ!!" Đăng hét lên giận dữ.
Tinh My cố gắng giữ gương mặt lạnh lùng, gạt tay Đăng ra.
"Trễ học rồi, tôi về lớp." nhưng bàn tay Đăng mạnh mẽ, không một chút chuyển dời.
"Sao cậu lại đối xử với mình như vậy?" Đăng nói, giọng phảng phất buồn.
Cô cười khẩy: "Tại sao? Chẳng phải người bỏ đi không nói một lời là cậu sao? Không phải người thay đổi là cậu sao? Vậy tôi hỏi cậu, tại sao lại đối xử vậy với tôi hả? Cậu không xem tôi là bạn à? Đùng một cái là đi! Đùng một cái trở về là ông trùm?! Ừ, ôm cái chức ông trùm của cậu đi. Tôi là bạn của Đăng, không phải là bạn của một ông trùm!" cô hét lớn, bao nhiêu uất ức cứ thi nhau tuôn ra. Cô giận Đăng lắm, đây mà gọi là bạn bè sao?
"Mình làm vậy… vì ai chứ?" Đăng giương đôi mắt nhìn cô. Không một giọt nước mắt, nhưng đôi mắt lại buồn sâu thăm thẳm.
Cô ngạc nhiên, quay mặt đi tránh ánh mắt đó. Sao lại hỏi câu này?
"Là cậu đó! Dương Tinh My, là vì cậu đó. Nhìn thẳng vào mắt mình đi. Sao lại đối xử với mình như vậy? Chỉ vì mình không muốn thấy người mình thích bị ăn hiếp, chỉ vì mình quá yếu đuối nên đã không bảo vệ được cậu nên đã tranh giành cái chức vụ đó. Cậu nói đi. Vì ai? Ba tháng mình sống không bằng một con thú, ba tháng mình đã ở trong địa ngục kinh hoàng. Là vì ai hả?" Đăng giận dữ không kém, hét lớn.
Cô nghe rõ từng từ. Cô hiểu rõ từng từ. Nước mắt cô rơi. Vì cô sao? Là vì cô sao? Làm ơn đi. Đừng là vì cô. Cô không thể đáp lại cái tình cảm mà Đăng dành cho mình. Cô không thể.
Đăng như lấy lại bình tĩnh, quay lưng hít một hơi: "Mình hôm nay chỉ muốn chúc mừng cậu vì được hạng nhất. Chỉ vậy thôi. Cậu đi đi." Đăng dịu dàng.
"Không. Mình không thể đi được! Mình phải giải quyết chuyện này" Tinh My quệt nước mắt, mạnh mẽ nói. Cô không muốn nhìn thấy Đăng cứ tự mình đi vào chốn nguy hiểm đó.
"Cậu….chẳng phải là cậu biết rõ là mình không hề thích cậu sao? Mình chỉ xem cậu là bạn. Chẳng phải cậu là người hiểu hơn ai hết à?! Làm ơn! Dừng lại đi! Đừng vì mình nữa!" cô cố gắng nói từng từ, cô phải ngăn chặn những giọt nước mắt đang đọng lại nơi khóe mi.
Đăng im lặng, không gian trở nên căng thẳng, cứ như thở mạnh một cái là căn phòng này sẽ nổ tung.
"Vì hắn sao?"
Tinh My bất ngờ.
"Vì cậu thích tên Minh Quân kia sao? Nên không thể thích mình?" Đăng cười khẩy.
Cô thấy bối rối. Đúng! Cô thích anh , nhưng…
"Không! Mình..." cô lên tiếng.
"Ha ha!! Chắc tên đó bây giờ đang được ba hắn dạy dỗ!" Đăng chen vào. Rồi bật cười.
Cô ngạc nhiên, gương mặt đầy thắc mắc.
"Tỉ phú Hoàng Tịnh Dân, một người giàu có, quyền lực và cũng nổi tiếng là một người khinh đàn bà. Ông ta sẽ như thế nào nếu biết con trai mình đang yêu nhỉ?" Đăng nói giọng đầy lạnh lùng giễu cợt, tay nghịch nghịch cây bút trên bàn.
Cô gần như muốn khụy xuống. Anh…hôm qua giọng nói của anh…
"Chát!"
Chưa đầy một giây cô đã đứng trước mặt Đăng.
Chưa đầy một giây, trên mặt Đăng in hằn dấu tay.
Chưa đầy một giây, cô đã tát Đăng.
Cô đưa đôi mắt đầy giận dữ nhìn Đăng trong khi cậu nhìn cô với ánh mắt bất ngờ.
"Cậu…cậu…đúng là xấu xa mà!!" Tinh My đầy căm phẫn.
Lời nói của cô như đâm thẳng một nhát vào tim Đăng.
Cô quay lưng bước đi liền bị cậu kéo lại.
"Cậu tát mình….vì hắn sao? Dương Tinh My, cậu nên nhớ mình mới là bạn cậu, không phải hắn. Là mình là mình là mình. Cậu nghe rõ chưa hả?" Đăng đau đớn, nói lớn.
Cô nhìn Đăng, nhếch miệng: "Đúng! Tôi tát cậu, nhưng không phải Đăng. Đăng mà tôi quen biết chết rồi!" cô lạnh lùng hất tay Đăng ra, bước đi.
"Chết tiệt!" sau khi cô đi, Đăng hất tung mọi thứ trên bàn.
Cậu dựa vào tường, mong lấy lại bình tĩnh, hơi thở cậu gấp gáp, rồi bình thường trở lại, nhìn qua cửa sổ.
"Cậu hãy đợi đó Hoàng Minh Quân, kẻ mạnh nhất sẽ chiến thắng."