Tinh My chạy lên sân thượng trường, ngồi đó, mặc cho gió thỏa sức thổi, mặc cho tiếng chuông báo giờ học đã vang lên. Cô chỉ ngồi đó và khóc.
Ngoài khóc ra cô không biết làm gì hết, cô lo cho Minh Quân lắm.
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho anh với một tia hi vọng yếu ớt là anh sẽ bắt máy. Nhưng vẫn chỉ là những tiếng tút tút ngân dài.
Cô ôm đầu gối, nước mắt tuôn ra làm ướt đẫm gương mặt, cô muốn gặp anh.
Ước gì, anh ở trước mặt cô ngay bây giờ, anh sẽ lau nước mắt cho cô bằng đôi tay ấm áp của mình, anh sẽ hôn lên trán cô để cô cảm thấy vơi đi sự buồn bã và anh sẽ mỉm cười.
Cô muốn thấy nụ cười của anh. Anh đang ở đâu vậy!? Làm ơn xuất hiện đi chứ.
Gió vẫn thổi như an ủi cô, vang vọng khắp nơi là tiếng xào xạc của lá cây làm lu mờ tiếng khóc buồn bã nhỏ bé đang vang vọng ở đâu đó trên sân thượng.
................
Sau một tiếng khóc ròng rã, Tinh My mang đôi mắt đỏ hoe sưng phù đi xuống, nhìn cô bây giờ chẳng khác gì một con điên.
Mái tóc bù xù vì gió, gương mặt tèm lem vì nước mắt, đôi mắt đỏ sưng vì khóc, gương mặt như dại đi vì buồn. Ai gặp cô bây giờ chỉ muốn bỏ chạy thật xa.
"Cộp....cộp" phía trước cô cũng có tiếng bước chân đi từ phía ngược lại, ngạc nhiên vì bây giờ trên hành lang vẫn còn người, cô ngước lên...
Gương mặt cô mếu lại khi nhìn thấy người con trai đang đứng trước mặt.
"Hức...hức...đồ...đồ đáng ghét." nước mắt cô lại chảy dài trên gương mặt khi thấy người con trai đang đứng trước mặt là anh.
Nhưng sao vậy nè!? Gương mặt anh đầy những vết thương, anh mặc áo khoác kín mít, trùm nón lại, không giống như anh ngày thường, luôn khoe làn da rám mật ong của mình. Anh bị bệnh sao?
Thấy cô, Minh Quân nhanh chóng quay mặt nhìn ra cửa sổ để cô không nhìn thấy những vết thương kia. Nhưng khi thấy cô khóc, chân anh vô thức chạy lại bên cô. Tim lại nhói lên khi nhìn thấy nước mắt của cô.
"Tinh My, em sao vậy? Ai làm gì em sao? Em nói đi!?" Anh hỏi dồn dập, đôi bàn tay vụng về lau nước mắt cho cô, nhưng hết giọt này tới giọt khác, nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn ra.
Cô không biết nói gì. Chỉ biết nhìn vào mắt anh, môi vẫn mấp máy mấy từ: "đồ đáng ghét!"
Chợt.
Anh lấy hai tay vịn đầu cô lại.
Chợt.
Cô thấy gương mặt anh to dần.
Chợt.
Cô thấy ấm ấm ngay môi.
Chợt.
Một thứ gì đó lan tỏa trong lòng, cô không biết, chỉ biết rằng, thứ đó rất ngọt ngào.
Ngọt hơn cả đường, ngọt hơn bất cứ loại kẹo gì cô từng ăn.
Bất giác cô đỏ mặt, rồi từ từ nhắm mắt lại tận hưởng một nụ hôn.
Chỉ mong rằng thời gian đừng trôi để cô mãi được như vậy, chỉ mong đây là sự thật, chỉ mong anh đừng buông cô ra. Chỉ mong...
Môi anh dần xa môi cô, anh lấy trán của mình áp sát vào trán cô, hơi thở anh gấp gáp. Cô có thể nghe được tiếng anh thở, cảm nhận được hơi ấm của anh và...tim anh đập dữ dội.
"Đừng khóc. Anh không muốn thấy nước mắt của em đâu." Anh nói tựa hơi nước, giống như sợ ai đó nghe thấy.
Cô khẽ gật đầu.
Anh mỉm cười, anh hôn đôi mắt của cô, hôn lên trán cô rồi ôm cô vào lòng.
"Tinh My, anh... yêu em."
Cô lại khóc. Nhưng là nước mắt của sự hạnh phúc, ấm lòng thật. Cô cũng yêu anh.
Cô ôm chặt anh như sợ anh chạy đi mất, có lẽ hôm đó sẽ là ngày hạnh phúc nhất của cô.