Kì lạ, buổi sáng, yên lành. Buổi trưa, yên lành. Giờ ra về, cũng chẳng ma nào chặn đường như tưởng tượng.
Tinh My khó hiểu, cô nên lạc quan rằng tên đó đã tha cho mình hay nên nghĩ rằng trời luôn quang đãng trước khi cơn bão ập tới!?
Cô lắc lắc đầu, chắc là phương án một rồi. Dù sao cô cũng là con gái. Mà con trai đánh con gái thì không nên tí nào. Nghĩ vậy, cô an tâm phóng xe chạy đi nhanh hơn trên đường.
Nhưng hình như có gì đó thiếu thiếu, đúng rồi. Nguyên ngày hôm nay cô cứ lo bảo vệ cho bản thân mà quên Minh Quân. Hôm nay cô không gặp anh.
Cô gọi điện cho anh, lại như lần trước, cô nghe được giọng nói dễ thương rằng số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Cầm điện thoại trên tay mà cô thấy khó hiểu, anh lại mất tích nữa sao? Rồi anh sẽ xuất hiện với nhìu vết thương nữa sao? Chợt tim cô thắt lại.
Cô như ngồi trên đống lửa khi nghĩ tới anh mà quên hẳn việc lo an toàn cho bản thân. Cô lo lắm, sao anh cứ thích ẩn ẩn hiện hiện hoài vậy????
...............
Lại một ngày mới nữa, hôm nay Tinh My đến trường với đôi mắt gấu trúc vì khó ngủ. Ngủ sao được khi cứ lo cho anh chứ. Cô nhìn lên trời, có lẽ hôm nay trời mưa thì phải, âm u quá.
Chợt một nhóm khoảng năm hay sáu chiếc xe lủi vào cô. Một chiếc quẹt vào xe cô làm cô té nhào.
Cô ôm đầu gối, đau quá. Nhưng không phải lúc xuýt xoa, cô phải chửi cái người đụng mình mới được. Bất kể đàn ông hay đàn bà, con trai hay con gái thì cũng chửi. Họ xui rồi, đụng trúng cô tâm trạng đang không tốt.
Nhưng cô cứng họng khi ngước mặt lên, cả cái nhóm đó đều dừng lại nhìn cô với ý trêu đùa. Lẫn trong đó là tên Phong. Hay nói đúng hơn, người đụng trúng cô là tên Phong. Sao... sao cô run vậy nè!? Không được! Không được! Phải mạnh mẽ!
Nghĩ vậy, cô đưa mắt lườm tên Phong một cái. Hứ! Cái đồ con trai mỏ nhọn, nhầm, nhỏ mọn.
"Oh! Người 'quen'. Xin lỗi nha!" Tên Phong nói, nháy mắt với cô. Xong, nguyên đám phá lên cười rồi rồ ga đi.
Tinh My lấy lại hơi thở. Sợ...sợ quá. Một mình tên Phong đủ làm cô chảy mồ hôi hột rồi, vậy mà hắn mang theo nguyên một đám làm cô không dám làm gì luôn.
Đám tên Phong đi được một phút rồi mà cô vẫn giữ hình dáng 'nàng tiên cá' nằm đó, làm người đi đường hiếu kì, suýt chút là bu lại xem nếu cô không giật mình đứng dậy. Hức. Ngày hôm nay có dự cảm xấu.
...............
"Kịch" cô dựng xe trong nhà xe, đầu gối rướm máu đau đớn.
Cô cà nhắc đi vô trường.
"Ah! Xin lỗi!"
Cô muốn khóc thật sự. Tự nhiên đâu ra một con nhỏ 'vô tình' đụng vô đầu gối cô, mà ngay chỗ đau mới ác chứ. Ah! Đau thấu xương!
Nhưng dù sao người ta cũng có thành ý xin lỗi, cô gượng cười rồi gật đầu xong bước đi.
Sau khi cô đi, con nhỏ kia nhếch mép cười, rồi chạy vào nhà xe.
"Phong, thấy tớ đóng kịch hay không ?" nhỏ nháy mắt.
Từ nhà xe, tên Phong bước ra với nụ cười gian trên môi: "Ừm! Cứ từ từ mà chơi nhỏ đó. Vậy mới vui." Phong nói giọng lạnh lùng, mắt nhìn theo bóng cô đang dần khuất sau cổng trường.
"Haizz! Hôm nay xui vô cùng." Tinh My nằm trườn lên bàn ăn trong căn-tin. Bây giờ là giờ ra chơi, cô đang ăn trưa cùng Yêm Nhã.
Yêm Nhã đang ăn, nghe cô nói vậy, cũng nhíu mày quan tâm.
"Bị gì mà xui?"
"Ash! Sáng sớm thì bị thằng Phong đụng xe, tao té chảy máu cả đầu gối. Rồi học sinh trường mình hôm nay bị cái gì mà cứ đụng trúng tao. Ah! Đụng đầu gối không mới ác chứ. Mày nghĩ xem, có trùng hợp quá không?" Cô được dịp, tuông ra uất ức trong lòng.
Nghe cô nói vậy Yêm Nhã liền xụ mặt xuống, cầm muỗng chọc chọc chén cơm.
"Mày bị gì vậy?" thấy phản ứng của nhỏ, cô liền hỏi.
"Mày...cảm ơn mày vì tao mà tát Phong. Nhưng..." Chợt nước mắt của Nhã rơi xuống chén cơm: "Ông Huy chia tay tao rồi!" Nhỏ ngước mặt lên, vừa nói vừa nở nụ cười trên môi. Cô nhìn nụ cười đó mà chua xót trong lòng.
Cô biết, nhỏ cười, nhưng trong tim lại đau đớn dữ dội. Cô biết, nhỏ yêu anh hai thật lòng nhưng anh hẹp hòi quá chăng!? Chỉ vì vậy mà chia tay?
Cô quên cơn đau dưới chân, chạy tới ôm Yêm Nhã.
"Tao sẽ giải quyết chuyện này dùm mày. Mày đừng buồn nữa. Mày...nếu muốn khóc thì..."
"Không! Tao khóc nhiều rồi. Có lẽ...chuyện này sớm muộn cũng đến thôi mày ơi." Nhỏ nói giọng buồn, đầu cuối gầm.
Cô về ghế ngồi, mắt buồn nhìn Yêm Nhã.
"Rầm" chợt cô đập bàn một cái, nhỏ giật mình ngước đầu lên nhìn cô.
"Vậy là thôi à? Vậy việc tao làm là công cốc à? Mày chấp nhận vì cái tên khốn kia mà chia tay sao? Sao mày ngu vậy?! Cái tên hèn hạ đó xứng đáng tới vậy sao? Hừ! Là tao đề cao mày....đề cao anh tao quá rồi!" Cô đứng dậy.
Đi được mấy bước cô quay lại nhìn Yêm Nhã.
"Còn mày...mày quá đề cao tên Phong!" rồi cô nhanh chóng bước đi.
Yêm Nhã ngồi đó, chợt có gì đó len lỏi trong tâm trí của nhỏ. Cô nói đúng chăng?
Tinh My tức giận đi ra sau trường ngồi dưới gốc cây. Chết tiệt. Sao trời hôm nay âm u vậy nè!? Còn tên Quân nữa, giờ... giờ cô cần anh lắm, chỉ có anh mới làm cô mạnh mẽ thêm thôi. Thực sự... cô không biết phải làm sao nữa. Cô sợ, thật sự rất sợ. Phải làm sao để đối phó với tên Phong đây? Rồi làm sao giúp Yêm Nhã và ông Huy nữa?