Nhóc Con Dễ Thương ! Em Là Của Tôi

Giờ nghỉ trưa, cô bé cùng Tiểu Ngọc chậm rãi xuống căng tin. Bọn con gái: đứa nói móc, đứa gạt chân, đứa cảnh cáo,... nhưng Tiểu Hương vẫn dửng dưng như chẳng có chuyện gì. Cô bé cùng Tiểu Ngọc ngồi vào chỗ, lấy đồ ăn đã mua sẵn từ từ ăn. Một giọng nói đầy châm chọc mỉa mai vang lên.

- Chẳng phải là bạn Thiên Hương đây sao?

Maria? Lại là cô ta. Tiểu Hương chẳng nhìn cũng biết. Tiểu Ngọc thì không để ý, ăn tiếp.

"Để nhỏ Hương tự xử lý, mình chẳng cần ra tay thì nó cũng thắng được

"

- Ồ. Hóa ra là công chúa Maria xinh đẹp...

Tiểu Hương ngừng lại. Maria đang kiêu căng, ngạo mạn vì vẻ đẹp của mình thì:

- Và xấu tính kia mà. Sao lại bạn có mặt ở đây?

- Cô nói gì hả?

Như bị tạt một gáo nước lạnh, Maria tức giận, nắm chặt tay lại. Cô bé Tiểu Hương vẫn mỉm cười trong thì khinh thường.

- Tôi nói gì bạn còn không hiểu hay sao? Hay bạn cố tình không hiểu?

Maria nén giận, che miệng cười khiến cô bé liên tưởng đến ma nữ.

- Bạn nói vậy là hơi quá. Dù gì cũng là bạn bè...

Cắt ngang lời nói của cô ta, Tiểu Hương nhếch mép, trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ.

- Bạn bè? Từ lúc nào vậy? Làm sao tôi có thể kết bạn với một người

"cao quý

" như công chúa đây.

Cô bé kéo dài 2 từ cao quý. Maria vẫn mỉm cười, trong thì tức giận tột độ.

- Sao bạn lại nói thế chứ? Mình làm sao cao quý như bạn đây?

Tiểu Hương nheo mắt, nghiêng đầu, nhíu mày hỏi lại.

- Bạn có định ám chỉ điều gì?

- Trong trường, ai cũng biết là bạn đi với hoàng tử Thiên Ân của trường British.

- Thì sao?

- Thế nên bạn không muốn kết bạn với tôi là phải rồi. Vì bạn sợ tôi tranh hoàng tử Thiên Ân với bạn đúng không?

Những gì Maria nói, Tiểu Hương nghe chẳng lọt tai, cười nhạt.

- Bạn nghĩ vậy? Thế thì là vậy.

- Không biết xấu hổ.

Một câu

" Không biết xấu hổ

" làm Tiểu Hương sững lại. Tiểu Ngọc nghe vậy tranh thủ thời gian cúi xuống, kêu khổ:

"Xong rồi, con nhỏ này lại muốn nổi bão rồi! Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nhỏ Hương mà nổi giận thì... Mình không dám nghĩ tiếp.

"

Đang lúc Tiểu Ngọc khẩn trương không biết làm thế nào thì Tiểu Hương bình tĩnh nhìn Maria. Nói thật, cô bé hiện tại quả thực có chút tức giận. Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Hương ghét nhất là bị người ta nói như vậy. Nheo mắt lại, cô bé mạnh mẽ cười sán lạn, chậm rãi nói.

- Không biết xấu hổ? Vậy thì sao? Còn bạn không thấy mình quá trơ trẽn à? Tôi đã từng gặp nhiều người nhưng chưa thấy ai cáo già như bạn.

Cô bé kéo Tiểu Ngọc đứng dậy, còn loáng thoáng nói vào tai Maria:

"Đừng tỏ ra hiền lành, ngây thơ nữa. Nó làm cho tôi càng kinh tởm cô hơn, công chúa.

" Quay lưng về lớp, không để ý Maria đang trừng mắt tức giận, trong mắt lóe lên một tia xảo quyệt. Trong giờ học, Tiểu Ngọc không ngớt lời khen Tiểu Hương nhưng cô bé đâu còn tâm trạng. Sao mọi người lại cứ nghi ngờ cô bé chứ? Tất cả là tại hắn, nếu hắn cho cô bé về nhà thì mọi chuyện không như thế này. Và lúc đó Tiểu Hương phải từ chối lên xe của hắn. Thà đi học muộn còn hơn bị rêu rao, bàn tán. Sao cô bé lại ngốc thế chứ? Tiểu Hương vò đầu, bứt tai nghĩ cách cho tin đồn này biến mất. Dù bài học có hay đến đâu, thú vị như thế nào thì cô bé cũng chẳng nghe lọt tai. Thiệt tình, đau hết cả đầu. Tiểu Hương bực mình nằm úp mặt xuống bàn nghỉ đi cho xong. Chẳng phải quan tâm gì nữa cả. Chờ đấy tên kia (Thiên Ân)! Cái đồ điên, đồ khùng. Tất cả là tại anh hại tôi ra như thế này đây. Tôi hận anh, đồ khốn. Thế là, Tiểu Hương ngủ lúc nào không biết. Thấy thế, Tiểu Ngọc cũng không nói gì thêm, im lặng nghe giảng.

Ra về. Tiểu Hương tỉnh dậy cất sách vào cặp rồi cùng ra lán xe với Tiểu Ngọc. Nhưng chẳng thấy xe cô bé đâu. Thấy lạ, Tiểu Ngọc bèn hỏi:

- Tiểu Hương, xe cậu đâu?

- Xe tớ bị hỏng vứt ở đâu không biết nữa

- Vậy lên tớ chở về

- Thanks

Tất nhiên, cả hai chạy bon bon về.

Đến nhà, Tiểu Hương chào tạm biệt Tiểu Ngọc rồi chạy vào nhà chuẩn bị bữa tối. Hôm nay cũng chẳng có món gì đặc biệt, Tiểu Hương thấy nhạt miệng chả muốn ăn gì cả. Cô bé thở dài. Có thật nhiều chuyện xảy ra quá! Sao mẹ mãi chưa về vậy nhỉ? Cũng đã được ba. bốn ngày rồi, Tiểu Hương nhớ mẹ da diết. Nhưng chẳng có một cuộc điện thoại của mẹ, cô bé lo lắng. Hay có chuyện gì xảy ra với mẹ rồi? Mẹ ơi, mẹ về nhanh với con đi. Cô bé gục mặt xuống bàn, nước mắt bắt đầu ứa ra. Bỗng chuông điện thoại reo. Cầm máy, cô bé lau nước mắt, nói.

- A lô. Tôi - Đinh Ngọc Thiên Hương xin nghe.

- Mẹ đây

Người đầu dây bên kia nghẹn ngào. Tiểu Hương ngạc nhiên, không nói được lời nào.

- Con có khỏe không? Ở nhà có xảy ra chuyện gì không?

- Hu...hu...hu...

Tiểu Hương bật khóc nức nở. Mẹ cô bé cười hiền.

- Sao con lại khóc chứ?

- Sao...hức...mẹ... chưa... về... hức... hức?

- Mẹ xin lỗi vì xảy ra một chút chuyện nên mẹ chưa về được. Con đừng lo. Ngày mai, mẹ sẽ về.

- Thật không ạ?

- Ừ

Tiểu Hương vui mừng khôn xiết, cuối cùng cô bé cũng chờ được đến ngày này rồi.

- Mẹ cúp máy đây. Con nhớ ăn tối đi nha.

- Vâng. Con chào mẹ.

Cúp máy, Tiểu Hương ngồi vào bàn, nhanh chóng ăn tối. Hôm nay cũng không phải là một ngày có nhiều chuyện buồn. Cô bé tươi cười. Nghĩ đến ngày mai được gặp mẹ là Tiểu Hương cảm thấy lòng ấm áp, hạnh phúc vô cùng. Ăn xong, cô bé tắm rửa. Tất nhiên là, lên giường ngủ ngon lành và mơ một giấc mơ đẹp.

Tại một ngôi biệt thự, có 2 chàng trai đang ngồi đối diện nhau nói chuyện một cách nghiêm túc. Một là Lý Triết Vũ, còn lại là Trương Vĩ Thiên Ân. Không khí có vẻ căng thẳng. Triết Vũ lên tiếng trước.

- Thiên Ân, cậu có quen Đinh Ngọc Thiên Hương hay không?

"Sao cậu ta lại biết con nhóc đó vậy nhỉ?

"

- Có. Nhưng sao cậu lại hỏi chuyện này?

- Cô nhóc đó là bạn gái cậu?

- Không. Sao con nhóc đó lại là bạn gái của đại thiếu gia này được?

- Vậy thì sao hôm nay cô nhóc đó lại đi với cậu?

- Làm gì ngạc nhiên thế chứ? Chẳng qua con nhóc đó không có xe nên tớ cho đi nhờ thôi mà.

- Không ngờ là cậu lại tốt đến thế. Nhưng tôi mong cậu sẽ không có ý gì với cô nhóc đó.

- Tại sao?

- Với cậu thì không được vì cậu chỉ làm tổn thương cô nhóc đó thôi.

- Nhưng tôi không muốn

- Vậy thì tôi sẽ không khách khí với cậu đâu. Tôi sẽ tuyệt đối không thể để cậu làm tổn thương cô nhóc đó.

- Tôi sẽ chờ. Trong hai chúng ta, ai sẽ là người phải rời xa con nhóc đó.

Triết Vũ đứng dậy, quay lưng bỏ đi. Còn Thiên Ân trầm ngâm suy nghĩ:

"Triết Vũ, chẳng lẽ cậu đã phải lòng con nhóc đó rồi?

" Và lạnh lùng.

- Nhưng con nhóc đó là của tôi. Hãy đợi mà xem.

Cuộc đời cô bé đang có bước ngoặt. Cuộc chiến giữa Thiên Ân và Triết Vũ cũng diễn ra.

Game start.

Câu chuyện giờ mới bắt đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui