Lăng Từ Nhật khẽ thở dài, chưa bao giờ cô cảm thấy mình lại vô dụng đến thế, cô đúng thật là hung tinh, chỉ giỏi phá hoại...
Hơi đánh mắt xung quanh gian phòng, woa ~!! Quả thật là rất rộng rãi và sạch sẽ, thoáng mát nữa a ~!!... Màu chủ tạo là màu kem, khắp bốn bề là những loại bánh nhìn vừa thơm ngon, đẹp mắt khiến cô chỉ có thể giương mắt thèm thuồng... Hơi khựng người, đỏ mặt vỗ vỗ vào mặt vài cái, cô quả thật là ham ăn quá mà...
- Cô ơi!! Ba Tiramisu và một Black Rosect của tôi đâu ạ??
Phía một góc khuất bàn 7, một cánh tay thon thả bỗng vươn lên... Lăng Từ Nhật "vâng" một tiếng rồi mau chóng chạy ra mang theo hai cái Tiramisu đã để sẵn từ trước đó. Là cô nghe nhầm... hay giọng nói vừa rồi có vẻ rất quen??...
- A... oái!!!!!
... Choang...
Cả thân Lăng Từ Nhật phút chốc đổ bật ra đằng trước, ngã uỳnh ra sàn đau đớn, xoa xoa cằm. Cô mếu máo nhìn hai cái bánh Tiramisu nằm trên sàn gìơ đã tan nát...
- Úi trời!! Thật dơ chết!!...
Giọng nói chanh chua vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người trong tiệm. Ai nấy đều xào xào chỉ trỏ làm Lăng Từ Nhật nghẹn họng. Nhục nhã!! Chưa bao giờ mà cô cảm thấy nhục nhã như thế này!!...
- Chuyện gì thế??
- À!! Hình như cô nhân viên của tiệm bị ngã!!...
Nghe Gia Hoàng Đăng nói, cũng không nén được tò mò nhứơn mày nhìn. Đập vào mắt anh phút chốc là một bóng lưng thân thuộc đến kì lạ...
Không kiềm chế được, đôi chân của anh không nghe lời lý trí mà bước nhanh về phía hỗn độn đằng kia... Càng đến gần, giọng nói chanh chua kia càng làm cho anh cảm thấy thêm nhức tai...
- Giờ cưng muốn sao đây?? Cưng làm dơ cái túi hàng hiệu của chị rồi!! Thật không ngờ nhân viên tiệm này làm việc thật không có quy tắc!!
Lăng Từ Nhật cắn môi ấm ức. Nếu là cô thường ngày, chắc cô không ngần ngại mà giáng vào mỏ bà cô ấy một cái bạt tai. Nhưng đây là nơi để làm việc, thực chính không phải là nơi để cô gây chuyện. Cũng không muốn vì mình mà Lăng Quốc Dân gặp thêm rắc rối...
- Haha!! Không ngờ tiệm bánh này có thể tuyển vào một con câm cơ đấy!!
Trương Đồng Thư lên tiếng chế giễu, cười ngạo nghễ, không màng đến gương mặt ấm ức như muốn khóc của Lăng Từ Nhật. Cô cố ngăn không cho mình khóc, cắn chặt môi đến không còn chút máu...
- Lăng... Từ Nhật??
Giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên sau lưng cô. Không tự chủ lìên xoay đầu nhìn, ngạc nhiên đến cực độ...
- A Nam??
"A Nam"?? Lăng Từ Nhật chưa kịp lên tiếng, đã trố mắt nhìn Trương Đồng Thư... Họ có quan hệ gì sao?? Cô gái này lại gọi tên anh thân mật như vậy?? Phút chốc, trong cổ họng dâng lên một cỗ chua xót...
- Bạn học Trương??
Sự chú ý của anh ngay tắp lự chuyển đến Trương Đồng Thư. Không phải chứ?? Đây chính là một cỗ phiền phức lớn a ~!!...
Dương Khánh Nam lại xoay sang nhìn Lăng Từ Nhật ngồi bệch trên đất, ánh mắt rầu rĩ liền cố nén giận, nhẹ nhàng đỡ Lăng Từ Nhật lên, phủi sạch quần áo. Không ngờ Lăng Từ Nhật nói bận, ra là chỉ chuyện này...
Nhưng đó là lý do anh giận ư?? Ồ không!! Cái anh giận, chính là con mèo nhỏ này để mặc mình bị ngã, bị chửi rủa thậm tệ, không kêu la, không phản bác. Thật là muốn bị ức hiếp đến chết sao??...
Hạ Kim Vy chạy đến, trên nét mặt cũng không giấu nỗi vẻ ngỡ ngàng trong khóe mắt. Ngay lập tức bắt gặp Trương Đồng Thư, nét mặt bỗng đanh lại đến khó coi. Khẽ nghiến răng ken két... Hạ Kim Vy không ngu đến nỗi không hiểu chuyện không đơn thuần là do Lăng Từ Nhật bị ngã...
- Bạn học Hạ!! Đừng nhìn tôi như ăn tươi nuốt sống thế chứ!! Dù gì cũng là bạn cùng lớp, không thể khiêm nhường tôi trò chuyện với A Nam một chút sao??...
- Hừ!! Thất kính rồi. Tôi đã nói lời nào đâu mà Trương tiểu thư lại tự mình đa tình?? Tôi có gan cản Trương tiểu thư trò chuyện với trai hay sao??...
Trương Đồng Thư tức muốn nổ đom đóm mắt... Lời chưa kịp nói ra, đã nuốt hết vào bụng, cố để bộ dáng nhu mì trước mặt Dương Khánh Nam...
Hạ Kim Vy không buồn hỏi lý do tại sao Lăng Từ Nhật lại ở đây, chỉ khẽ vuốt đầu cô. Thầm lắc đầu nhìn Dương Khánh Nam, thường thì tên này rất nhạy bén và cũng rất giỏi nhìn người đi, nhưng nhìn Trương Đồng Thư, lại nói là do tính cách hơi quá phấn khích, hoàn toàn không có dụng ý. Bạn ngốc tôi ơi ~!! Dụng ý cô ta chính là anh đó...
...
Sau một lúc, sự việc cũng coi như tạm ổn định khi Lăng Quốc Dân bước ra và đàng hoàng xin lỗi khách hàng. Lăng Từ Nhật chỉ biết thở dài ảo não. Lần này đừng nói là sao, là do bản thân gây chuyện, ít ra bản thân cũng có chút trách nhiệm...
Nhất là... chuyện về chị gái họ Trương vừa nãy, thực sự làm cho lòng cô hơi bức bối... Cô cũng không hiểu tại sao, coi lại rất chướng tai khi có người con gái khác gọi anh là "A Nam". Ừ thì thừa nhận là... cô "hơi ghen" đi. Nhưng vốn chính anh không nói đỡ giúp cô lời nào, mà còn...
... "Mà còn trông có vẻ rất thân thiết với chị ta"...
Cái suy nghĩ bỗng lóe lên trong đầu, làm cô cảm thấy bản thân ích kỉ đến nhường nào... Tự cười lạnh, không giữ được người ta, cũng không cho người ta có một tình yêu khác. Có phải là quá ích kỉ hay không??
- Tính tiền đi!!
Trương Đồng Thư đặt tiền lên bàn, thuận mắt liếc Lăng Từ Nhật một cái, cô vốn không thèm chấp loại người này. Chỉ là cô thấy... con người này có chút gì đó hơi giả tạo...
- Chị còn thiếu 10 tệ...
Lăng Từ Nhật còn chưa kịp nói hết, đã nghe tiếng chanh chua của Trương Đồng Thư hét lớn, một lần nữa thu hút sự chú ý của cả tiệm bánh...
- Cái gì?? Rõ ràng chị đã đưa cưng 50 tệ. Đừng có láo!!...
Hơi cau mày, Lăng Từ Nhật cô cố gắng để không hét vào mặt bà chị vô duyên kia... Trấn áp giọng bình tĩnh. Phía xa, Gia Hoàng Đăng cùng Hạ Kim Vy chống tay xem trò vui...
- Tôi không nói dối. Quả thật còn thiếu 10 tệ...
Nheo nheo mày, cô đưa tổng số tiền lúc nãy Trương Đồng Thư đưa. Đúng thật thiếu 10 tệ... Trương Đồng Thư thấy mọi người bắt đầu xì xào chỉ trỏ. Lại nhân lúc Dương Khánh Nam vào WC, liền lên mặt, giọng cao ngạo...
- Ha!! Sao chị biết được!! Có thể tiền bị cướp đi trước mắt mình đó thôi!!
Lăng Từ Nhật giật thót đỏ mặt, bặm bặm môi. Ý như vậy, như vậy... không phải là nói cô ăn cắp sao?? Hừ... đã vậy!! Cô quyết không nhường nữa. Thử đấu võ miệng với tôi xem, bà chị láo toét!!...
- Thất kính rồi!! Cho hỏi... chị đang nói gì vậy?? Ám chỉ người khác?? Hừ!! Không có bằng chứng mà còn mặt dày dạy đời. Mà nếu như thật sự có như chị nói, cũng chỉ là do chị, quản lí tiền bạn thật không tốt. Chúng tôi đã nói trước, vấn đề về tài sản, chúng tôi quyết không bồi thường nếu do khách hàng tính quản lý tiền của không thông... ui lòng chỉ cần chị đã ăn, chị phải trả tiền. Còn chuyện chị mất, chúng tôi vốn không quan tâm...
Hạ Kim Vy nghe xong cười đắc thắng, vừa xem bộ mặt tức tối tím xanh của Trương Đồng Thư. Quả không hổ danh là em gái cưng kết nghĩa của chị!!...
- Em gái Lăng cũng ghê gớm thật!!...
Gia Hoàng Đăng cười tươi, húp ngụm nước. Bỏ thật, vốn Hạ Kim Vy không thích thì anh cũng chả ưa. Vừa nhìn Trương Đồng Thư đùng đùng đi ra khỏi cửa tiệm, không kiềm được nở nụ cười hài lòng...
- Hai người làm gì mà cười đáng sợ dữ vậy??
Dương Khánh Nam từ trong WC bước ra, nhìn bộ mặt nham nhở của hai đứa bạn, không khỏi rùng mình... Lại còn cái không khí nhao nhao xì xào giữa những khách hàng trong tiệm, tức khắc liền nảy sinh nghi ngờ...
- Không không!! - Hạ Kim Vy cố nén cười, húp ngụm sữa tươi...- Chỉ là cảm thấy, hôm nay bỏ ra thời gian đến đây quả thật không uổng phí...!!
Theo hướng nhìn của Hạ Kim Vy, anh liền ngước nhìn theo, quả nhiên đích đến là Lăng Từ Nhật, cũng không tự chủ, nhếch môi, đôi mắt phủ đầy ý cười...
- Ừ!! Quả thật không uổng phí!!...
Gia Hoàng Đăng liếc mắt sang Hạ Kim Vy, cả hai cùng cười kín đáo...
... A ra!! Hôm nay sẽ tốn tiền ăn bánh ngọt đây...