Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Chương 33 :
Vậy là vào đầu xuân rồi, Lăng Từ Nhật khẽ hít hà một cái, thỏa mãn nhìn qua khung cửa sổ... Thoáng chốc, vài cánh hoa đầu mùa khẽ tung bay theo cơn gió... Khẽ vướn vào mái tóc rối của cô...
- Yo!! Bà đang làm cái gì đấy hả??
Dương Khánh Nam từ lúc nào đã đứng sau cô, lộ ra cái đầu khiến cô suýt nữa thì đau tim hét toáng. Khẽ vuốt ngực vài cái, Lăng Từ Nhật cáu gắt nhìn anh...
- Ông thực sự muốn hù chết tôi đấy à??
Dương Khánh Nam nhe răng cười, tay khẽ lấy vài cánh hoa vươn trên mái tóc... Nói như đùa...
- Trông bà có vẻ mệt mỏi vậy?? Đêm qua ngủ không ngon sao??
Anh chính là ám chỉ chuyện tối hôm qua Lăng Từ Nhật ngồi vụng trộm ăn lén trong nhà bếp. Ai ngờ câu nửa thật nửa đùa liền làm Lăng Từ Nhật xanh mặt, hỏi vội lay lay tay áo Dương Khánh Nam...
- Mệt mỏi là như thế nào?? Xanh xao?? Nhìn rõ như thế à??!
Dương Khánh Nam ngớ người, biểu hiện như vậy là như thế nào?? Khẽ cười lắc lắc đầu. Đừng nói với anh là cô nhóc này có thói quen chăm chút nhan sắc rồi à nha ~!!...
- Không có không có!! Chỉ đùa chút thôi!! - sau khi xác định Lăng Từ Nhật thờ phào nhẹ nhõm, anh liền vui vẻ nói tiếp - Nè bà!! Ngày mai đi đến chỗ này với tôi không?? Phát hiện chỗ này vui lắm!!....
Lăng Từ Nhật nghe đến chỗ vui chơi, lập tức hai mắt sáng rỡ, nhưng chưa đầy ba giây thì cụp mắt xuống, nói giọng đầy buồn bả...
- Ngày mai thì không được!!...
- Sao lại không được?? - Dương Khánh Nam lâp tức nhíu mày bất mãn...
- Ừ thì... - Lăng Từ Nhật liếm môi, khẽ bối rối đánh mắt - Tôi có vài việc đi với Nhã Linh, chuyện đàn bà con gái, không lẽ ông thắc mắc??...
Dương Khánh Nam nghe đến đây, liền buồn chán không nói nữa. Nếu nói tiếp, không phải tự nhận là chính bản thân anh đang tò mò chuyện thầm kín của người khác phái sao?? =.=
- Thế chủ nhật?? - anh chống tay nói vẻ dò hỏi - Đừng có mà nói hôm đó bà cũng bận?!...
Lăng Từ Nhật cười khổ nhìn anh, sao anh có thể trẻ con như thế chứ?? Xua tay cười nhìn anh...
- Không bận không bận!! Đi cùng ông là được chứ gì?!...
- Được rồi!! Là do bà hứa đó!!
Nói xong, liền vui vẻ bước ra khỏi phòng... Lăng Từ Nhật sau khi xác định cửa phòng đã đóng, ánh mắt cư nhiên lại xoay về phía cửa sổ, không khỏi nhếch môi cười nhạt...
A ya ~!! Mùa xuân năm nay vẫn đẹp như vậy...
...
.
.
.
...
Quả thật vào ngày tiếp theo, hai tên giống đực nhà họ Dương chỉ nằm ườn trên sòa trong nhà, thở dài một cách buồn chán...
- Chán chết!!
Cả hai cùng đồng thanh, rồi ngỡ ngàng xoay lưng nhìn nhau. Tiếp tục thở dài... Hà cớ gì lại bỏ anh ở nhà cơ chứ?? Khẽ nghĩ đến kế hoạch hôm nay bị đảo lộn chỉ do cuộc họp mặt gì đó của hai chị em gái nhà họ Lăng là anh lại một bụng khó chịu...
Nhưng... đây có thể là cơ hội tốt!!...
Phút chốc, như có cái đèn leon lóe sáng trong đầu. Dương Duy bỗng nghĩ ra một kế hoạch điên rồ. Lục phòng bà chị đó đi bây, canh ngay lúc này và tống con Mun ra khỏi nhà pho re vờ ờ lon ~...
Như nhìn ra cái gương mặt không mấy tốt đẹp của thằng em, Dương Khánh Nam nói chán nản...
- Đừng có mà làm càn. Và đừng có vào phòng cô ấy!!...
- Hừ!! Chỉ ba phút thôi!!
Dương Duy cười gian tà một cách thỏa mãn, hai giò lập tức như bay phóng lên lầu trên. Dương Khánh Nam cũng uể oải bước đi theo. Dù sao cũng là phòng của Lăng Từ Nhật, thật không thể để nó làm loạn nha ~!!...
... Cạch...
...
Dương Duy mở cửa, lén la lén lút như tên trộm. Dương Khánh Nam thì chỉ bình thản bước vào, trên ngón tay cái xoay xoay cái chìa khóa quen thuộc...
- Làm cái gì thì làm!! Đừng để khi về con mèo nhỏ đó nổi cáu là được!!
- Được rồi được rồi!! - Dương Duy lèm bèm khó chịu - Chỉ là một con mèo, chị ấy cũng không nhất quyết phải làm quá!! A!!! Nó kìa!!!
- Meow!!!
- Ách!! Đừng chạy!!! Hắt xì!!!!!...
Dương Khánh Nam không thèm chú ý đến cuộc đuổi bắt vớ vẩn kia nữa. Liền lập tức đánh mắt xung quanh căn phòng. A ~!! Căn phòng vẫn vậy, không thay đổi... Đơn giản và mạnh mẽ, hệt như chủ nhân của nó...
Khoan!!...
Chợt... ánh mắt anh chợt ngừng lại ở nơi hộc tủ khẽ mở. Không kiềm được nỗi tò mò, bước chân nhanh hơn tiến về phía hộc tủ, tay nhanh chóng vươn ra phía trước...
Kẹt...
- Đây là...
Ánh mắt Dương Khánh Nam xẹt qua tia nghi ngờ. Tay mân mê thứ trong tay, không tự chủ siết chặt...
...
Dương Khánh Nam bỏ lại thứ vừa cầm về vị trí cũ. Đừng nói anh ngu ngốc không nhận ra. Rõ thật từ hôm sinh nhật cô khoảng hai tháng trước, dường như bắt đầu có sự kì lạ xảy ra...
...
Đừng trách au chương này quá ngắn. Nội dung vốn chỉ có vậy ~v~...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui