Nhóc Con! Gọi Tôi Là Anh

Boo~chan đã hỏi tại sao mình không đăng một ngày một chap như fic đầu phải không ạ?? Thật sự thì mình cũng muốn lắm chứ :'( Nhưng năm nay sẽ bước vào thời kì quan trọng nhất suốt năm học. Nhờ năm trước thành tích tốt nên năm nay được nâng lên lớp giỏi, cần phải cố gắng nhiều ~v~...
Với lại lúc trước là do mỗi chap khoảng 1000 từ à ~ Bây giờ thì làm gấp đôi nên hơi lâu. Cuối cùng là do khoảng thời gian. Fic đầu là viết hồi hè, thời gian nhiều. Nhưng giờ nhập học rồi, còn chuẩn bị học nghề và bồi dưỡng a, nên hơi chậm. Thông cảm nghen!! >.<
Chương 41 :
Khi bác sĩ đẩy chiếc giường trắng ra khỏi phòng bệnh, mang theo người con gái ấy, với cái lắc đầu đầy tàn nhẫn. Hành lang lại một lần nữa truyền đến tiếng khóc vang dội...
Mẹ Lăng gương mặt xanh xao, phút chốc cả thân thể đổ ập xuống phía sau, ông Lăng đỡ lấy vợ mình, gương mặt của bậc trưởng lão thoáng chốc nheo lại, đầy thống khổ...
Lăng Nhã Linh không màng đến sàn nhà lạnh buốt, quỳ sụp xuống, khóc thật lớn đầy sự tê tái...
Ba mẹ họ Dương không nói gì, chỉ có gương mặt buồn phiền vẻ tiếc nuối...
.
Chỉ có Dương Khánh Nam, anh vẫn đứng thẫn thờ ở một góc phòng bệnh, như đang theo dõi một bộ phim buồn, mà giờ đây lòng anh cũng trống rỗng...
Cô đi rồi sao??
Lăng Từ Nhật đi rồi??...
Cô đi rồi...
.
Anh không tin!!!
Trên gương mặt anh sự đau đớn khẽ bủa vây. Dương Khánh Nam răng khẽ nghiến, chân dường như bước nhanh hơn, mà đích đến chính là cái giường bệnh trắng toát kia. Chưa để y tá trở tay, anh đã giật phắt cái khăn trắng trùm đến phủ mặt...
Hình ảnh ấy lại hiện ra một lần nữa khiến anh sững sờ...
Một bàn tay to khẽ đặt lên vai anh, khiến anh ngỡ ngàng xoay đầu, nước mắt không kiềm được lại đầy hốc mắt...
Cha anh khẽ đặt tay lên vai anh, nhìn bằng một ánh mắt đầy tạp xúc, lắc đầu...
- Để con bé đi đi con!!
Dương Khánh Nam định mở miệng nói gì đó, nhưng rồi liền mím môi, đôi mắt sắc sảo hằng ngày bỗng rũ xuống... Đôi tay đang nắm chặt chiến khăn trắng ấy cũng từ từ buông ra. Đôi mắt anh nhìn người con gái nằm trên giường, gương mặt này... đôi môi này... đôi mắt này...
Đôi môi này không phải vừa nãy còn cười với anh sao??
Đôi mắt này không phải lúc nãy còn nhìn anh sao??

Chẳng phải lúc nãy... cô vẫn còn ở đây sao??...
Vậy gương mặt trắng bệch này, đôi mắt nhắm nghiền này, liệu đang là của ai vậy??...
Dương Khánh Nam chỉ còn biết đứng lặng im câm nín, đứng nhìn bóng cô khuất xa...
Đôi mắt anh lại một lần nữa truyền đến những cơn đau nhức...
Anh gục mặt xuống, lại để cho nước mắt lăn dài...
...Cô đi thật rồi...
...
Anh chính là đã nghe, câu chuyện giữa phòng khách ngày hôm ấy...
Anh biết được sự thật, anh biết sự thật tàn nhẫn đến mức nào, và biết... cô tàn nhẫn đến mức nào...
Cô hành hạ anh như vậy, đã đủ chưa??...
Anh đau khổ như vậy, đã đủ chưa??
Sao cô lại đến với cuộc đời anh, rồi từ khi nào bản thân đã nhận ra, bản thân không thể sống thiếu cô như vậy??...
.
Anh thậm chí còn có một điều chưa nói cơ mà... Đó là...
...
.
.
Anh yêu em...
.
.
.
...

Sau ngày đó, dường như Dương Khánh Nam đã trở thành một người mất hồn...
Cha mẹ Lăng cũng không cho anh cơ hội gặp Lăng Từ Nhật lần cuối, họ đã đưa Lăng Từ Nhật sang Úc để sắp xếp cho cô...
Ha... đến cơ hội gặp mặt cô lần cuối, anh cũng không có...
Anh không ăn, không uống, anh gầy gò, anh tiều tuỵ đến đáng thương...
Anh chỉ ở phòng cô, để khi mỗi đêm khi giật mình tỉnh dậy, anh mong trong giấc mơ sẽ lại được gặp cô...
- Lại sắp sang thu rồi...
Dương Kháng Nam ngước đôi mắt vô hồn nhìn trời, khẽ lẩm bẩm...
...
- Ông!! Sắp sang thu rổi kìa!!
- Tôi biết tôi biết!! - anh từ phía sau bước lên, khẽ cười... - Bà nói điểu đấy 999 lần rồi...
Và sau khi nhận được cái liếc xéo của cô, Dương Khánh Nam bật cười ha hả...
- Tôi tưởng bà ghét lạnh!!
- Tôi ghét lạnh!! Nhưng tôi thích mùa đông!! - Lăng Từ Nhật ai oán phản bác, lập tức lại bị Dương Kháng Nam bẻ họng...
- Đúng là thứ ngược đời!!
Lăng Từ Nhật giận dỗi xoay đi. Lúc sau lại trầm lặng, đôi mắt to chứa đầy tạp xúc, hướng về phía bầu trời thăm thẳm...
Dương Khánh Nam tưởng cô giận thật, bèn cười tà lấy lá phong đỏ, rải từ trên đầu cô rải xuống, còn khúc khích cười...
- Tuyết rơi này!!
Bị dọa cho giật mình, chân mày của Lăng Từ Nhật liền nheo lại đến khó coi... Cô hốt một đống lá phong, định ném về phía anh...
- Này thì tuyết rơi!!
Định vung ra, nhưng rồi nhìn thấy đám lá phong đỏ bị nhàu nát trong tay, cô liền thả ra. Anh cười cười...

- Sao thế?? Không dám à??
- Ai nói không dám?? - cô liếc anh một cái, chẹp miệng - Sợ ông vấy bẩn không khí thôi!!...
Cô đi trước, anh lại lẽo đẽo theo sau. Bất chợt, cô lên tiếng...
- Này!!
- Hửm??
Dương Khánh Nam anh thề, anh đã thấy lỗ tai của cô đỏ ửng lên...
- Năm sau... tôi muốn được ngắm lá phong đỏ...
Càng về sau, cô càng nói lí nhí. Nhưng tất nhiên anh có vẫn có thể nghe được...
Liền xấu xa nhếch môi cười một cái... Anh bước ngang cô, tay vỗ vỗ đầu...
- Ừ!! Rồi năm sau, năm tới rổi lại năm tới nữa. Đến khi chúng ta có con, có cháu, răng tóc cũng rụng hết, thu nào cũng sẽ lại ra đây!!
Lăng Từ Nhật nghe nghe, vốn thấy có điểm không hợp lý, nhưng nhất thời không tìm ra, vui vẻ ngoắc ray, gật đầu cái rụp...
...
.
Một kí ức khẽ tràn về trong tâm trí khiến lòng anh tê tái...
Anh cứ tưởng, lúc đó anh đã lừa cô, nhưng đâu có ngờ, người bị lừa mới chính là anh...
Ha... đồ ngốc đó còn hứa, sẽ cùng anh đi ngắm lá phong vào mùa thu mấy chục năm sau nữa cơ đấy...
Và giờ thì đồ xấu xa ấy lại đi trước anh một bước rồi...
Soạt...
Tiếng động nhỏ khẽ vang lên khiến anh chú ý. Nheo mày, anh thấy con Mun đang cào cào thứ gì đó dưới tấm ga giường, nheo mày, anh bế nó lên, mắng...
- Mèo hư!! Đừng có phá!!
Lập tức, ánh mắt anh cũng bị thu hút xuống vật lộ ra khỏi tấm ga giường. Nheo mày, anh liền rất nhẹ nhàng mà nhấc nó lên...
Một tờ giấy??...
... Đúng hơn, là một bức thư...
Trong thâm tâm anh vội vã lướt qua hình bóng của Lăng Từ Nhật, vội vã xé tờ giấy ra, đôi mắt liền đọc nhanh vôti ra mấy dòng chữ...
.

Tèn tén ten
Dương Khánh Nam, ông phát hiện ra rồi đúng chứ? Nhưng trễ quá. Vì năm nay, ông phải đón mùa thu đến một mình rồi.
Xin lỗi ông nhé. Ông chắc là cảm thấy tôi ích kỉ lắm. Mà sao tôi biết được, có khi ông đang vui sướng cười ha hả cũng nên?
Đùa thôi đùa thôi. Tôi đi rồi thì đừng có mà khóc đấy, sẽ chẳng có ai dỗ sữa cho ông nữa đâu.
Còn nữa, nhớ chăm sóc ba mẹ giùm tôi nhé. Bảo họ hãy tha lỗi cho đứa con bất hiếu này. Nhớ nói với nhóc Duy, chăm sóc em gái tôi cho tốt vào. Không là tôi về ám đấy nhé.
Mùa đông này giữ ấm cho tốt vào, đừng có để bị cảm nữa đấy.
À, còn một điều nữa...
Những lúc mà hai ta cãi nhau, chắc nhiều lần đã "tổn thương sâu sắc" tới ông lắm ha. Thật ra, nói ghét ông chính là sự thật đấy.
Ghét ông ghét ghét ghét đến nỗi... chỉ muốn cưới ông vể làm chồng thôi.
Còn một điều cuối cùng...
...
.
Tôi hy vọng một ngày nào đó, ông lại cãi nhau với tôi nữa nhé?!...
...
Dương Khánh Nam cầm bức thư, tay cũng run lên từng hồi. Từng giọt nước khẽ tóc tách rơi xuống, làm nhoà cả chữ mực tím...
Anh chợt cười, lệ vẫn tuôn...
.
- Cái đồ đầu heo!! Lần tới cãi nhau, đừng có mong mà thắng!!
...
.
.
.
.
The end...
Em đùa đấy ạ. Hóng chap sau nhé ^_^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận