Chương 43 :
Trên một hành lang vốn đang yên tĩnh, dường như bị đánh vỡ với một âm thanh va chạm hỗn loạn đầy gấp gáp...
Tiếng đế giày vang lên lạch cạch đầy thống khổ...
- Cho tôi... cho tôi gặp viện trưởng Cao!!
Cái giọng trầm trầm vang lên giữa không khí, cô y tá khẽ ngước đầu, nét mặt nhìn thấy dung nâhn trước mặt mà khẽ bối rồi, khẽ hắng giọng....
- Xin lỗi!! Anh có hẹn trước không??...
- Tôi... - ánh mắt của anh khẽ rũ xuống, mím môi - Tôi không có...
- Vậy thì thật xin lỗi, anh không thể vào trong...
- Nhưng...
Sự đè nén cùng gấp gáp khiến tâm trạng Dương Khánh Nam khẽ khó chịu...
- Nói cho viện trưởng Cao, tôi có việc gấp cần gặp!!...
- Xin lỗi!! - nữ y tá khẽ lắc đầu bất lực - Anh không hẹn trước, thật sự không thể cho gặp...
Ngay lúc này, Dương Khánh Nam như muốn bùng nổ, tức giận đến độ muốn mắng người...
- Cô...!!!!!
- Cho anh ta vào!!
Từ đâu, một giọng nữ khẽ xen ngang cuộc nói chuyện, thu hút sự chú ý của cả hai...
Cô y tá khẽ cúi đầu, tuyệt nhiên Dương Khánh Nam vẫn điềm đạm tại chỗ, thậm chí hàn sắc còn mang theo thập phần tức giận không nói ra...
- Viện trưởng Cao!!... - y tá giọng đều đều, mang theo vẻ tôn kính...
Cao Đường Quân lập tức liền kéo khẩu trang phẫu thuật xuống, nhìn người trước mặt khẽ nheo mày...
- Viện trưởng Phó thật vinh dự quá, ở nơi đây còn dám làm loạn??...
Nữ y tá nghe đến "viện trưởng Phó", lập tức liền giật nảy. Anh thậm chí không quan tâm, lên giọng trầm trầm...
- Viện trưởng Cao không định giải thích gì sao??
Anh đưa tập hồ sơ ra, Cao Đường Quân chỉ khẽ liếc một cái, nét sững sờ thoáng qua giây lát rồi lại lắng đọng như ban đầu...
Cao Đường Quân quay lưng đi, kịp để lại một câu...
- Cậu đi theo tôi!!...
Anh không nói, đút túi quần bình tĩnh đi theo sau...
...
Trên hành lang yên tĩnh, chỉ còn nghe tiếng đế giày lạch cạch khẽ va chạm, tuyệt nhiên vẫn không có bất kỳ tiếng động nào...
...Cạch...
Cao Đường Quân đứng lại, xoay lưng đứng trước một cánh cửa, liếc mắt sang Dương Khánh Nam, nói nhàn nhạt...
- Cậu chắc chắn??
Anh không nói, chỉ gật đầu một cách kiên định... Cao Đường Quân móc ở đâu ra một bộ đồ bảo hộ, vứt sang cho anh, liếc mắt ý bảo anh mặc vào...
Dương Khánh Nam rất nhanh mặc vào một cách thuần thục, lúc này, Cao Đường Quân khẽ mở cửa, bước vào trước. Phía sau Dương Khánh Nam cũng nối gót theo...
...
Mùi thuốc khử trùng khẽ xộch vào khoang mũi khiến anh tê cũng cứng, nhưng dường như thứ trước mắt còn khiến anh như ngừng thở...
...
Đó không phải... là cô sao??
...
Cô...
.
.
còn sống....
...
Nhìn thấy được nét ngỡ ngàng cùng xúc động trong ánh mắt anh. Cao Đường Quân khẽ thở dài, lập tức đã nghe giọng anh khàn khàn vang lên giữa không khí...
- Tại sao??.... Tại sao....
Những hình ảnh ngày đó, nhịp tim ngừng đập ngày đó, hơi thở đã tắt khi đó...
Tất cả...
...Tất cả.....
Cao Đường Quân sợ anh mất khống chế, nói nhàn nhạt...
- Ngày đó, nhịp tim con bé ngừng đập là sự thật...
Dương Khánh Nam nheo mày, ý không hiểu, liền được Cao Đường Quân hiểu ý tiếp lời...
- Ngày đó, ở giây phút cuối cùng của cơn phẫu thuật, tôi đã tiêm vào người con bé một loại kháng thể chống xâm nhập của vi rút. Loại vi rút này không xâm nhập vào tế bào đã chết. Loại kháng thể đó gây chết tế bào ở động mạch bao quanh cơ tim, dẫn đến hiện tượng chết giả...
- ...
Dương Khánh Nam im lặng không lên tiếng, vì quả thật ngay giờ phút này, anh không biết nên nói cái gì...
Tim anh như bị xốc trộn, nghẹn ngào cố nén không lên tiếng... Lăng Từ Nhật, cô còn sống...
- Vậy trong bảy năm, tại sao cô không nói??
- Chuyện này chỉ có người giám hộ của con bé được biết.... Trong bảy năm, tôi đã tiến hành lọc máu nhiễm vi rút ra khỏi người con bé, vấn đề nguy hiểm này cần được phải thận trọng - ngừng lại đôi chút, Cao Đường Quân lại tiếp lời - Tôi đương nhiên là không muốn gieo rắt hy vọng cho cậu, để cậu sinh ra ảo tưởng... Đến một lúc nào đó, khi hy vọng càng lớn, sự dập tắt sẽ lại còn đau hơn...
...
Cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh... Đến cả tiếng lá rơi xào xạc ngoài cửa sổ cũng nghe thật quỷ dị...
Anh khẽ bước lại chiếc giường trắng, đôi mắt dịu dàng khẽ nhiễm một tầng nước. Đôi bàn tay anh chạm vào gò má cô, hơi run rẩy...
Đây là gương mặt mà anh đã mong chờ bảy năm nay sao??
Đây là gương mặt anh yêu thương, nhung nhớ bao nhiêu năm nay sao??...
...
Anh vẫn nghĩ đây là ảo giác, là một giấc mơ. Giấc mơ mà bảy năm nay ngày nào anh cũng mơ đến...
Thoáng chốc, anh cảm nhận được sóng mũi mình cay xè...
- Bây giờ thì sao??...
Anh lên tiếng dời tầm mắt của Cao Đường Quân... Vị bác sĩ liếc nhìn sang anh, tỏ ý không hiểu. Anh lặp lại...
- Cô ấy, bây giờ ra sao??
Tuyệt nhiên vẫn không hề nhận ra ánh mắt dịu dàng bản thân dành cho cô...
- Giờ thì ổn rồi - Cao Đường Quân chẹp miệng - Sẽ tỉnh lại, chỉ không biết là bao giờ...
Vừa dứt lời, Dương Khánh Nam liền cảm nhận dưới tay mình có gì đó động đậy...
Khẽ nhấc bàn tay, giọt nước mắt anh khẽ lăn dài, đọng lên gương mặt thanh tú của cô gái 21 tuổi...
Tiếng nói khẽ vang lên giữa không trung...
- Nam.....
...
.
Chap này hơi ngắn, xin lỗi ạ. Cũng xin thứ lỗi vì biệt tích vả tuần qua :'( máy tính hiện chưa sửa xong, viết bằng đt nên hơi chậm ạ...
Có ai quên au hông?? Chap sau chương cuối rồi, đợi nghen :))